Trở về Eden

Chương 33

Không thể lên án Dennis là người không có chí hướng, ít ra thì anh cũng tự cho là như vậy, mặc dù không hiếm khi anh rơi vào tình trạng tiến thoái lưỡng nan do cái tính ương ngạnh không chịu thừa nhận sai lầm của mình. Dennis rất tức khi mọi người trả lời “không” với anh. Anh đã quen với chuyện được yêu chiều từ nhỏ, khi mà Stephany sợ cuộc chia tay  với  chồng  sẽ  ảnh  hưởng  xấu  đến  con,  nên  luôn  chiều  theo  mọi  sở thích của Dennis. Bởi vậy mà Dennis không thể chấp nhận việc Stephany từ chối cho anh tiền. Và anh quyết định là sẽ tìm cách để xin bằng được. Mấy ngày qua, anh xử sự thật lý tưởng – cả ở nhà và ở nơi làm việc. Cuối cùng thì anh thấy mẹ cũng dịu đi. Anh quyết định lợi dụng thời điểm, khi Stephany tỏ lời khen ngợi kết quả công việc của anh để nhắc lại yêu cầu tiền nong của mình.

- Có nghĩa con cũng không phải là đồ vô dụng, phải không mẹ. – Anh mào đầu.

- Tất nhiên, Dennis ạ. Nhưng con cần phải tỏ ra chín chắn hơn.

- Vâng ạ! Con sẽ chứng minh để mẹ thấy ngay bây giờ. Con đang muốn đầu tư vào một việc rất sinh lợi.

- Đầu tư à? – Stephany nhổm người lên.

- Đây là một cơ hội tốt, mẹ hãy tin con…Stephany cắt ngang lời anh:

- Con đã nói cho mẹ nghe chuyện này rồi.

– Chị nói rành mạch – Đôi khi mẹ có cảm tưởng hình như con không hiểu tiếng người hay sao ấy. Con làm cho mẹ rất thất vọng, Dennis ạ.

Thôi đủ rồi, con về nhà đi. Mắt Stephany đầy vẻ giận dữ:

- Thôi xéo đi, nếu con không xin lỗi mẹ vì hành động hôm nay thì suốt tuần mẹ sẽ không thèm nói chuyện với con đâu.Ngạc nhiên và sợ hãi trước sóng gió bất ngờ, Dennis lúng túng.

- Mẹ có bao nhiêu là tiền, không biết để đâu cho hết. Vì sao mà con cứ phải luôn tiết kiệm và van  xin me từng xu?  Tại sao  Jilly Stuart vừa mới rít lên một cái mẹ đã lập tức cho mụ ấy năm triệu đôla. Trong khi đó con trai mẹ thì mẹ không thể thí cho hai mươi lăm ngàn đôla. Hay là chỉ có chĩa súng lục ra hoặc đe doạ giết người tình của mẹ thì mới buộc được mẹ xì tiền ra chắc.

- Dennis! 

Dennis rùng mình vì tiếng quát như roi quất của Stephany.Có tiếnn gõ cửa và Bill thò đầu vào.

- Ba giờ, Stephany ạ – Ông rạng rỡ.“Cái lão ngốc này muốn gì vậy?”

– Dennis tức giận nghĩ.Bill lập tức cảm thấy có điều gì không ổn.

- Có lẽ tôi đến không đúng lúc chăng? – Ông luống cuống nói.

- Ồ không!Dennis bất giác thấy thán phục tính tự chủ của mẹ.

- Hôm nay là một ngày trọng đại, tôi muốn để mọi người cùng chia vui với chúng tôi – Bill nói.Ông  không giấu  nổi nụ  cười hạnh  phúc  khi đi  cùng Stephany  về phòng mình.-

Xin giới thiệu với… Đây là thằng con lưu lạc của tôi.Đứng sau bàn làm việc là Rina vợ của Bill, còn bên cạnh bà là…

- Tom! – Stephany thốt lên

.Chàng thanh niên nở một nụ cười thay cho lời đáp.

- Thật không thể nào tin được. Cô xin thề là khi ra đi, cháu thấp hơn thế này đến một phút. Cháu ăn mặc mới đáng ngạc nhiên làm sao!

- Đây là một tai hoạ thực sự đấy – Bill tán đồng

– Gửi cậu ấy đi Mỹ học và khi trở về thì cậu ấy ăn diện như một người Mỹ thực sự.

- Xin lỗi Rina, cháu chưa kịp chào cô. Chắc cô vui lắm khi Tom trở về?

– Stephany hôn người đàn bà đôn hậu một cách nồng thắm.

- Vâng, tôi hy vọng là cậu ấy không ra đi nữa – Rina gật đầu.

- Mẹ đừng lo – Tom cầm tay bà nắn nhẹ âu yếm

– Bây giờ con là một người Úc chính hiệu. Một thời gian dài con học tập ở nước ngoài, nhưng tinh thần dân tộc của con không hề mất đi tí nào.

- Chào cả nhà!

– Dennis xuất hiện ở cửa.Stephany ý tứ nhìn con trai thay cho câu trả lời. “Mẹ muốn con vào đây như một người có giáo dục và cư xử thật lịch lãm”.Chị  thầm  ra  lệnh  cho  đứa  con  trai  ngỗ  ngược  của  mình.  Dennis hiểu cái nhìn của mẹ

.- Rất vui mừng được gặp anh, – Anh nói và bắt tay Tom.

- Thế nào, cháu có thích Harvard không?

– Stephany hỏi Tom.

- Tuyệt vời ạ. Nhưng cháu không chỉ muốn nói đến mặt lý thuyết kinh doanh không thôi. Cháu muốn được thực hành nữa.Stephany mỉm cười.

- Thế cháu đã có ý định sẽ thực thi kế hoạch của mình ở đâu chưa?

- Cháu cũng có được một đôi nơi mời.

- Cô hiểu… Nhưng cô tin chắc là hãng của cô sẽ đánh bật họ.Tom chăm chú nhìn chị.

- Cháu chưa hoàn toàn hiểu ý cô. Stephany cười lớn, còn Bill thì vui mừng ra mặt.

- Tại sao cháu lại không làm việc cho cô hở Tom? Bây giờ cô rất cần có cháu.Tom lúng túng:

- Cô nói nghiêm túc đấy chứ ạ? Bố cháu không hề nói gì về điều này cả. Và hơn nữa, cháu không muốn là bị mang tiếng là chỉ nhờ có sự quen biết riêng mới kiếm được việc làm.

- Một người có trình độ như cháu thì không việc gì phải lo lắng về những chuyện như vậy. Và đừng nghĩ là công việc sẽ béo bở. Cô và bố cháu sẽ giao cho cháu những việc khó nhọc đấy.

- Cháu… không biết cảm tạ thế nào. Cháu mừng quá!

- Chúc mừng con – Rina nói.Bill vỗ lưng còn trai, còn Stephany âu yếm hôn cậu.

Chỉ có Dennis là không vui.

-  Mọi  việc  thật  tuyệt

–  Anh  nói  nhã  nhặn  một  cách  châm  chọc.

- Chúc mừng anh vào làm việc ở hãng chúng tôi.Stephany  lại  lần  nữa  phát  ngượng  vì  đứa  con  thiếu  giáo  dục  của mình.  Nhưng  thậm  chí  nếu  Tom,  có  cảm  thấy  sự  đe  doạ  ẩn  giấu  trong những  lời  nói  của  Dennis  –  giống  như  một  con  trống  cảnh  cáo  đối phương khi vượt qua địa phận mình – thì anh cũng không thể hiện ra mặt vì lễ độ.

Nhạc viện là một trong những toà nhà đẹp nhất ở Sydney. Nó được xây dựng từ xưa và dáng vẻ bên ngoài làm nhớ đến một pháo đài trung cổ với bức tường lô nhô, những lỗ châu mai và tháp cao. Chiếc mái che trên lối vào giống hệt một chiếc cầu treo.

Nhưng  Sara  không  còn  lòng  dạ  nào  để  thưởng  thức  vẻ  đẹp  của công  trình  kiến  trúc.  Trong  suốt  thời  gian  học  ở  nhạc  viện  nơi  đào  tạo những nghệ sĩ tài ba của đất nước, lòng say mê âm nhạc của cô đã bớt đi nhiều. Sara là người trung thực, cô không muốn ai ủi mình bằng những hy vọng cô là người tài năng như những bạn cùng khoá của cô. Khác với Dennis sống trong thế giới huyền hoặc của tuổi thanh niên, Sara hơi già dặn trước tuổi. Nhanh chóng học được cách đánh giá cuộc sống và đánh giá những khả năng của mình, cô đành nhận là mình không có những đức tính cần thiết để theo đuổi nhạc viện. Đó là một quyết định đau đớn mà rất lâu cô không nói ra. Bởi Sara đã đặt những hy vọng lớn lao trên con đường âm nhạc của mình.“Mình sẽ làm cái gì đây? – Cô suy nghĩ – mình chẳng biết làm cái gì khác”.Cũng giống như nhiều cô gái, Sara không đánh giá hết vẻ bề ngoài của mình. Những người xung quanh lại cho rằng cô cố tình che giấu đôi mắt nâu dưới những búp tóc quăn của mái tóc dày. Sara xấu hổ vì chiều cao của mình, cô cứ vụng về so vai để làm vẻ thấp hơn. Sara đã thử đi thử lại tất cả những gì có thể: cả tập thể thao, cả giao du với những gia đình quý tộc Pháp, nhưng Sara mắc đầy những khiếm khuyết như trước. Cô dường như không thể hoặc không muốn khắc phục chúng. Chỉ khi biểu diễn, Sara mới cảm thấy tự nhiên thoải mái và nhẹ nhõm. Nhưng thậm chí cả những cái đó cũng bị mất khi cô không còn tin vào khả năng âm nhạc của bản thân mình. Sara  ngày  càng  tin  chắc  là  cô  phải  từ  bỏ  âm  nhạc  trong  khi  còn chưa  muộn,  nếu  không  sau  đó  sẽ  khó  hơn.  Cô  hiểu  rõ  là  điều  đó  có  ý nghĩa như thế nào đối với Stephany. Mẹ rất yêu nhạc. Từ thời niên thiếu cô  đơn của  mình,  bà đã  thích chơi  dương cầm  và  nghe  nhạc. Sara  ngờ rằng nếu không vì những đặc điểm của việc học hành của Stephany thời đó và không vì tính nhút nhát của bà thời cơn gái thì có lẽ chính Stephany cũng đã mơ ước trở thành một nữ nghệ sĩ dương cầm. Stephany rất khích lệ cổ vũ Sara. Nhiều khi mẹ còn chơi đàn hàng giờ với cô và trong mỗi giai đoạn học tập đều chọn cho cô những thầy dạy có tiếng. Sara sợ rằng nếu như bây giờ cô sổ toẹt tất cả thì mẹ cô sẽ coi hành vi này như là một cái tát vào mặt mình. Nhưng biết làm thế nào được… Sara cắn môi và nhanh nhẹn thu xếp để rời nhạc viện  sau  một tuần  học tập mà cô cảm thấy đã trôi qua hoàn toàn vô ích đối với mình. Cô suy nghĩ lung đến nỗi chút nữa thì đâm sầm vào Jilly.

- Sara, thật bất ngờ quá! – Jilly rít mặc dù ả đã quanh quẩn ở đây hơn một tiếng đồng hồ rồi (ả gọi điện về Eden và biết là có thể tìm Sara ở đâu).

- Chào cô Jilly! Cô làm gì ở đây vậy?

- Cô vừa mới ở chỗ văn phòng chú Philip,

– Jilly trả lời và phẩy tay về phía phố Marcuori. Ả ta nhắc đến tên người chồng cũ làm Sara chú ý.

- Ở chỗ văn phòng của chú Philip á? Thế cũng việc của chú ấy thế nào?

- Tốt thôi, thế cháu có rảnh không? Ta cùng đi uống cà phê và tán gẫu với nhau tí chút.Nắm tay Sara ả kéo cô đến một quán gần đó. Chẳng phải khó khăn gì ả nhanh chóng moi được ở Sara những điều cần thiết. Jilly rất quan tâm đến việc những người chủ  của Eden  sống  ra sao  sau khi ả rời khỏi đó. Sara hoàn toàn tin tưởng Jilly mà không biết là ả đang sử dụng cô như một nguồn thông tin. Và cô càng không hiểu một điều là Jilly cố tình nói với  cô  những  điều  rõ  ràng  với  hàm  ý  làm  cho  Stephany  phải  lo  lắng. Những  cuộc  gặp  gỡ  kiểu  này,  dù  ngẫu  nhiên  hay  sắp  đặt  trước,  là  một phần đặc biệt quan trọng trong kế hoạch thâm hiểm của ả. Và Jilly có thể tiến xa hơn nếu như có được ảnh hưởng đối với Sara.

- … Vậy là bây giờ, mẹ cháu đã có Tom Macmaster, và mẹ cháu sẽ chiến  đấu với Jake  Sanders bằng những phương pháp riêng của anh  ta. Mẹ cháu nói Tom là chàng trai tuyệt vời, anh ta sẽ là vũ khí bí mật của mẹ. Cô chưa nhìn thấy anh ta, nhưng nếu như anh ta dù chỉ xứng đáng với một nửa những điều mà người ta nói về anh ta, thì cũng sẽ lôi thôi to cho cái ông Sanders ấy. Cô có cho là như thế không?

- Ồ đúng – Jilly đăm chiêu nói.

Thật là những thông tin vô giá! Chắc  Jake sẽ vui mừng lắm đây. Ngay hôm nay ả phải kể lại mọi chuyện cho Jake mới được. Đó là cái cớ tuyệt vời cho cuộc gặp gỡ. Jilly đang âm thầm tuyệt vọng bởi Jake không muốn dan díu với ả vì một lý do nào đó. Sau khi đạt được ý đồ, Jilly giả bộ quan tâm đến Sara:

- Công việc học nhạc của cháu thế nào rồi? – ả hỏi và nhìn cô gái bằng ánh mắt rất chân thành.Sara bỗng nhiên cụt hứng.

- Rất tồi tệ, – cô trả lời buồn rầu

– Cháu không có tài năng còn mẹ cháu  thì không khi nào  công nhận điều đó. Mẹ  cháu luôn cho rằng thế nào  cháu  cũng  có  thể  chơi  theo  một  kiểu  nào  đó  và  trở  thành  nghệ  sĩ dương cầm. Nhưng cháu không thể đạt được điều đó đâu.

- Nhưng liệu mẹ cháu có buồn bực, thất vọng nếu cháu bỏ âm nhạc không?

– Bộ óc đầy suy diễn của Jilly lại nảy sinh một ý đồ mới.

- Cháu sợ mẹ cháu sẽ rất khổ tâm – Sara trả lời

- Nhưng dù sao thì cũng không để chuyện này kéo dài mãi được. Cô thấy là cháu dằn vặt như thế nào

– Jilly nắm tay Sara bày tỏ sự cảm thông.

– Cháu đã nói với mẹ chưa?

- Cháu đã thử.

- Thế không ai có thể nói hộ cháu về chuyện đó với mẹ à?

- Không chẳng có ai cả – Sara buồn bã đáp.

-Thật  là  khó  mà  tin  được!  –  Jilly  cẩn  thận  thăm  dò

–  Thế  cháu không có bạn à?

- Cháu có quan hệ tốt với bạn gái, nhưng có lẽ tại mẹ cháu là bà Stephany Harper mà đôi khi cháu cảm thấy bị xa lánh. Cô biết không khi tan học, chỉ có mỗi cháu là về nhà bằng xe hơi. Thật khó mà cảm thấy bình đẳng với mọi người.

- Thế còn với các bạn trai?  Sara căn môi.

- Dạ cũng thế, họ xa lánh cô “Túi tiền”. Đó là cái tên mà họ đặt cho cháu đấy. Cháu học ở trường nội trú dành cho con gái cho đến năm mười chín tuổi nên thực sự cháu không biết cư xử ra sao với các bạn trai.“Té ra là con bé vẫn còn trinh!

– Một suy nghĩ lướt qua đầu Jilly và thiếu chút nữa thì ả cười phá lên

– Thời đại chúng ta, ở lứa tuổi nó mà thế? Thật là buồn cười”.Jilly liền nở một nụ cười thông cảm.

- Có lẽ là Stephany đã đồng ý nếu như cháu đề nghị đổi việc học nhạc bằng cái gì khác. Thế cháu không có dự định học một cái gì khác à? Sara ngượng đỏ mặt, còn Jilly lập tức hiểu là ả đã đánh trúng vào chỗ cần thiết.

- Cháu muốn làm gì? – ả tiếp tục

– nếu như cho cháu quyền lựa chọn.

- Nhưng… Sara nhìn xuống tay. – Cái đó… cái đó rất dở hơi… và cháu rất xấu hổ. Nó không thể nào so sánh được với âm nhạc. Nhưng quả thật cháu luôn bị lôi kéo bởi thế giới mốt.

- Mốt hả? – Jilly à lên một tiếng và đôi mắt ả sáng lên.

– Thế sao cháu không thử xem.

- Mẹ cháu không tán thành chuyện đó! Thậm chí còn chẳng buồn nghe cháu nói nữa kia! Cô bảo thế thì còn nói chuyện làm sao được!

- Không, sẽ có cách để nói nếu cháu thực sự muốn. Cô có lẽ là ít được học, nhưng biết rằng mọi cuộc đấu tranh sẽ đều chính đáng nếu như cháu biết rõ mục đích của mình. Đã đến lúc không thể chiều theo ý người khác  được  nữa,  cần  phải  tỏ  rõ  là  tự  cháu  muốn  tạo  lập  cuộc  sống  của mình.Jilly  ngừng  lời  vì  ả  cho  rằng  nói  như  vậy  là  đủ.  Sara  ngồi  trầm ngâm, nuốt lấy từng lời của ả.

-  Cô  phải  đi  đây,  cháu  gái  ạ.  –  ả  nói  –  nhưng  cháu  cứ  suy  nghĩ những điều cô nói. Và hãy nhớ, nếu cháu muốn thảo luận một cách thân ái về chuyện gì đó thì cô luôn sẵn sàng làm người bạn tâm tình của cháu.

Như phần lớn những người đàn ông thường hay quan tâm đến vẻ đẹp thân thể mình, Jake đánh giá rất cao vai trò mát xa. Anh ta cho rằng mát xa sẽ làm giảm bớt mệt nhọc, căng thẳng và làm tăng trương lực cơ bắp. Sau mỗi lần mát xa, anh ta lại cảm  thấy nhưng nhức dễ chịu toàn thân và sức lực gia tăng rõ rệt. Sau khi xuất hiện ở Sydney, Jake lập tức tìm được cho mình một cô gái làm nghề xoa bóp. Không gì có thể thay thế được sự phục vụ của cô gái mát xa hạng nhất này, một cô gái khéo léo, nhanh nhẹn, thành thạo, điềm tĩnh và không mặc gì đến thắt lưng. Jake nằm sấp, mắt nhắm nghiền tận hưởng những tiếng lách tách phát ra từ những ngón tay nhỏ nhắn của Pik San Vu. Chẳng cần phải quay lại nhìn cô gái, anh ta vẫn hình dung được cô một cách tuyệt vời. Nhìn chung Jake thích những người đàn bà cân đối, gọn gàng, thon thả. Nhưng Piksi – anh ta gọi cô gái như vậy – thì lại bé tí tẹo, tóc đen nhánh, đôi mắt rực sáng và làn da vàng ánh.“Piksi quả là một báu vật bé nhỏ”

– Jake nghĩ. Jake  cảm  thấy  một  niềm  thích  thú  vô  bờ  khi  ngắm  nhìn  no  nê những đường nét tuyệt đẹp của thân thể, làn da mượt như xa tanh và đôi núm vú nhạy cảm, hứa hẹn biết bao khoái lạc của cô.- Ngài làm ơn quay lại một tí, ngài Sanders!Jake có giấu một nụ cười và quay lại, Piksi trông đúng là một cô gái bản xứ Úc chính cống. Jake  ngả người ra phía sau  và mở to mắt. Tia mặt trời buổi sớm nhảy  múa  nghịch  ngợm  trên  làn  da  Piksi,  còn  cô  thì  không  một  phút ngừng tay. Sau khi nhăn trán một cách chăm chú, cô cúi sát xuống Jake và xoa bóp vai Jake bằng cả hai tay. Jake lười biếng nhấc đầu lên và dùng môi cắn cắn đầu vú màu huyết dụ nhỏ xinh của cô.Đúng lúc đó thì cửa ra vào bật mở, Cassy bước vào phòng. “Đáng  lẽ  phải  lấy  lại  chìa  khoá  của  cô  ta  mới  phải”  –  Jake  chợt nghĩ.

Cassy  lập tức hiểu  ngay là chuyện  gì đang xảy ra. Vừa tức giận, vừa sợ hãi, cô sững lại ở cửa và không thốt lên được lời nào.

- Chào Cassy – Jake bình thản nói

– Thôi được rồi Piksi, hôm nay như vậy là đủ. Cảm ơn cô.

Chẳng  hề  luống  cuống  chút  nào,  Piksi  bình  thản  mặc  chiếc  áo phông, chải đầu và thu dọn dụng cụ.

- Chào ngài Sanders, – Cô ta nói khẽ, cúi rạp người chào rồi lướt nhanh ra khỏi phòng không thèm đếm xỉa đến Cassy. Cassy yên lặng và nhìn theo cô ta. Ý định cãi nhau của cô vụt biến mất. Cô có thể có đòi hỏi gì nào? Jake không hứa là sẽ chung thuỷ với cô. Anh ta chưa khi nào hứa một cái gì cả. Cassy còng người xuống vì đau xót.Jake nhìn cô.

- Anh hy vọng là em sẽ không xử sự như một kẻ quê mùa, làm ầm lên chỉ vì một dịch vụ thông thường của người làm nghề mát xa?

– Anh ta hỏi.

- Có lẽ là em… em đến không đúng lúc.

- Nhưng anh dù sao cũng rất vui được nhìn thấy em, em yêu ạ,

– Jake ngồi dậy, quàng khăn mặt quanh thắt lưng và hôn Cassy.Song  cô  nhìn  anh  ta  bằng  ánh  mắt  tức  tối,  không  thiện  cảm  như trước.

- Em hy vọng là anh sẽ không phung phí sức lực của mình. Anh nhớ là anh còn phải tập trung sức mà chiến đấu với “Harper Mining” – Cassy cằn nhằn tức giận.

- Và cả với vị chủ tịch hãng nữa chứ.

Hình  ảnh  cuộc  gặp  gỡ  với  Stephany  vẫn  chưa  mất  đi  trong  đầu Jake, chính vì vậy mà anh ta cảm thấy mất bình tĩnh. Cassy thốt lên.

- Tốt hơn cả là anh chỉ nên tìm hiểu thêm về hãng thôi, bởi cuộc sống riêng của bà ta ổn cả.

- Bao giờ người ta chả nói vậy. Nhưng đến một lúc nào đó…

- Anh sao vậy, lại muốn ngủ cả với bà ấy hả? Jake thở dài:

- Cassy, em lại nổi máu điên của người bản xứ đấy à?

- Tại sao anh lại có thể cư xử như vậy, Jake? – Cassy lại sôi lên.

- Anh muốn tất cả

- Còn em… em chẳng muốn gì hơn, – Cassy  đỏ mặt, cô như sắp bật khóc

– Em cảm thấy mình là đứa đểu giả, là tên gián điệp, chỗ nào cũng chõ mũi vào.Jake mở to cặp mắt xanh nhìn cô.

- Nhưng mọi việc của em đều tuyệt cả đấy chứ, tình yêu của anh. Thiếu em thì anh có thể làm gì được nào? Chọn lúc thuận tiện, Jake tiến lại phía Cassy và ôm lấy cô. Cassy bất giác trở nên dịu đi.

- Nào, Cassy, – Jake thì thầm

– Em thật kiều diễm và đáng yêu và em biết rõ điều đó. Bọn mình với nhau thật là tuyệt, đúng không nào? Jake âu yếm dẫn cô đến giường và ngồi xuống bên cạnh. Cassy gục đầu vào vai anh ta.

- Ôi Jake! Em sẽ ra sao nếu như mọi người biết chuyện?

- Tất nhiên là sẽ rất kinh khủng nếu chuyện đó xảy ra. Sẽ là một cơn ác mộng.Jake không thích lừa dối đàn bà. Anh ta muốn để họ tỉnh táo nhìn vào sự việc, dũng cảm đương đầu với số phận, chứ không tự an ủi bản thân bằng những ảo tưởng.

- Ồ không, – Cassy  nói nhỏ đến nỗi Jake đã phải vươn cổ sát lại nếu không sẽ không nghe thấy gì.

– Cơn ác mộng đó đã xảy ra từ khi em yêu anh.

- Cassy,  em có thể ra đi, và chúng ta sẽ không bao giờ gặp nhau nữa. Em muốn điều đó chứ gì?

- Không. - Nếu thế thì đừng làm cho chúng mình mất vui. Tốt hơn cả là em hãy nói, khi nào thì em phải quay về chỗ họ.

– Anh ta hôn vào cổ Cassy,  dùng lưỡi cù cù vào tai cô.

- Khoảng một giờ nữa.

- Thôi đừng để mất thì giờ nữa, vì em mà anh chịu mất sự phục vụ tận tình của Pik San Vu. Phép lịch sự đòi hỏi em phải đền bù thiệt hại cho anh. Thế nào, ta bắt đầu chứ?

Những chú ngựa thường thích phi vào lúc bình minh, khi mà không khí còn trong lành, đồng cỏ còn ánh lên bởi sương sớm. Do ở thành phố thường xuyên nên chị không thể đi ngựa nhiều như khi còn ở khu Eden cũ. Ở nơi hoang vu đó, chị thoải mái đi lại khắp nơi, biết từng con đường nhỏ, từng đàn chuột túi. Và người bạn đường duy nhất của chị khi đó là chú ngựa đực đen to lớn có tên là King.“Mình sẽ không có được chú ngựa nào như thế nữa – chị nghĩ – Nó là người bạn thực sự, duy nhất của tuổi ấu thơ, một sinh vật giống đực duy nhất mà ta tin cậy trước khi gặp Dan”. Lẽ ra nó xứng đáng được nghỉ hưu lâu rồi. Hôm nay Stephany muốn phi nước đại để xua đi những ám ảnh nặng nề của công việc nên chị chọn một con ngựa còn non. Stephany âu yếm vỗ về lớp lông mịn màng của con ngựa. Con vật vểnh đôi tai lên rồi cúi xuống hít đôi giày của chủ. Sau đó nó thẳng người ra và sẵn sàng lên đường.- Xin lỗi bạn nhé, – Stephany thì thầm

– Chúng ta phải chờ thêm tý chút. Tôi còn phải nghĩ thêm một chút. Chúng ta đi bộ thêm một lát nữa được chứ? Stephany có nhiều việc phải lo nghĩ. Việc Jilly được tự do, việc tìm được di chúc của Max đã làm đảo lộn tùng phèo tất cả cái thế giới yên tĩnh của Stephany. Nó đã đổ sụp nhanh chóng, tựa như một lâu đài cát. Lần đầu tiên trong đời Stephany cãi nhau với Sara khi mà cô con gái dám bạo gan nói với chị là đã quyết định bỏ nhạc mà chưa nghĩ ra là sẽ làm một  cái  gì  khác. 

 Dennis  lúc  thì  im  lặng  một  cách  buồn  bực,  lúc  thì  có những hành vi hết sức tồi tệ, và bây giờ thì Stephany lại thấy trên mặt cậu con trai nụ cười tinh quái, bí hiểm và điều đó càng làm chị bực tức. Khi Stephany nghĩ tới Jilly, tim chị thắt lại. Vấn đề này vẫn chưa được giải quyết ổn thoả. Stephany nhớ lại buổi gặp gỡ cuối cùng của họ, khi mà chị đánh bạo đến chỗ ả ở Rox.

- Cô không thể ở lại đây được! – chị thuyết phục Jilly

– Tôi đã nghĩ lại chuyện tiền bạc… Cô nói đúng. Không cần có một điều kiện nào cả. Nói chung đó là tiền của cô. Tôi muốn cô được hạnh phúc.

- Chẳng lẽ chị làm cho tôi hạnh phúc bằng cách đó sao? Thậm chí với một khoản tiền lớn như vậy, và dù cho chị giúi nó cho tôi dưới bất kỳ lý do gì, thì nó cũng vẫn không phải là tiền của tôi. Chị định đấm mõm tôi, tôi thừa hiểu!Cuối cùng thì Stephany trở nên lúng túng.

- Cô… cô không muốn trở về Eden ư? Ở đó cô có buồng riêng của mình, và cô có thể sử dụng tuỳ ý.

- Muộn rồi, sẽ không khi nào tôi cảm thấy nó như nhà mình được. Thôi chị hãy quay về với chồng con mình đi. Chị không thể cho tôi được cái gì đâu.Khi Stephany chuẩn bị ra về, Jilly còn nói theo một câu mà sau đó nó cứ luôn ám ảnh trong đầu chị:

- Chỉ đơn giản là chị muốn tìm được sự thanh thản trong tâm hồn, còn tôi, tôi không muốn chị lợi dụng tôi để an ủi lương tâm đang dằn vặt của chị Stephany Harper ạ. Stephany cựa mình trên yên ngựa, nhớ lại những nét giận dữ trên mặt Jilly khi ả nói những lời này. Jilly sôi lên vì tức tối. Nhưng Stephany không tin là Jilly nói thật. Mọi người đàn bà bất hạnh, không được yêu thương đều cảm thấy như vậy nếu ở địa vị của ả.“Cần thử lại lần nữa, – Stephany quyết định – Mình phải tìm cách khác để tiếp cận cô ta”.“Tìm cách  tiếp cận?” – Một  ý nghĩ thoáng qua – Không lẽ cô ta đoán đúng là lương tâm đang giày vò mình. Stephany  thở  dài,  cố  ngắt  dòng  hồi  tưởng.  Nhưng  ít  nhiều  gì  thì bức tranh xưa vẫn hiện lên, Stephany luôn giàu có hơn Jilly cả về vật chất và tinh thần. Mồ côi mẹ, chị sống với người cha mà không khi nào để ý đến con. Stephany không quen cho mình là người hạnh phúc. Nhưng bây giờ lần đầu tiên chị so sánh cuộc sống của mình với cuộc sống của Jilly và chị hiểu là chị đã hơn hẳn cô ta. Giờ đây chị có tất cả hai đứa con, tình yêu của một con người tuyệt vời, công việc, sự kính trọng và tình bằng hữu của những người quen biết chị. Còn Jilly thì chẳng có gì cả. Cô ta sẽ đi về đâu? Bất cứ ai cũng sẽ có mặc cảm với cái quá khứ của Jilly. Cô ta sẽ phải mang vết nhơ này mãi mãi.Chẳng có gì đáng ngạc nhiên là mình cảm thấy có lỗi, Bỗng nhiên Stephany hiểu ra. Mà có thể sự việc còn nghiêm trọng hơn? Có lẽ mình đã cố mua chuộc cô ta do một nỗi sợ hãi mang tính mê tín; mình sợ rằng nếu  mình  tham  lam  thì  sẽ  bị  mất  tất  cả  như  trong  chuyện  cổ  tích  vậy. Hoặc đó là phần đền đáp cho công lao của ả đối với chị, bởi khi cầm súng bắn Greg, ả đã cứu sống chị và giải thoát chị khỏi gã chồng đểu giả, đê tiện.“Bây giờ phải vứt bỏ ngay những ý nghĩ này đi! – Chị giận dữ ra lệnh cho bản thân – mình cần phải làm lại từ đầu và giúp Jilly cùng làm như vậy. Mình cần tin là cô ấy cũng mong muốn bắt đầu cuộc sống mới”.Stephany lại thở dài.Cần  phải  làm  gì  bây  giờ?  Liệu  có  thể  xoa  dịu  những  vết  thương lòng, liệu có thể vứt bỏ gánh nặng của sự phản trắc, của hận thù và chết chóc đè nặng lên quá khứ của họ không? Stephany nghĩ mãi, đầu óc chị rã rời mà vẫn chưa nghĩ ra một điều gì mới cả!“Bao  nhiêu người hành tội một mình mình! – Stephany buồn rầu nói với chính mình – chỉ có Dan là một ngoại lệ đầy hạnh phúc. Anh ấy là tảng đá duy nhất không hề lay chuyển trong cơn sóng gió này. Mặc  dù cuộc sống của anh ấy cũng không phải lúc nào cũng vui vẻ…” Stephany đang  bị cuốn  hút vào  cuộc  chiến  giành cổ  phiếu  cho “Harper Mining”, vào những cuộc tranh cãi với Sara, vào những trò tinh quái của Dennis… Cả tuần qua chị không kịp để ý đến Dan. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu ông cũng xa lánh chị nốt!Stephany rùng mình sợ hãi. Mất tình yêu của Dan… Chị sẽ không chịu nổi điều đó!

-  Nào  hãy  phi  lên  chú  mình,  –  chị  nói  –  cần  phải  xua  đuổi  hết những suy nghĩ này đi.Trên ngọn đồi cao phía xa, một người cưỡi ngựa chăm chú theo dõi Stephany đang lướt trên đồng cỏ. Đã năm buổi sáng, Jake rình đón chị và cuối cùng thì sự chờ đợi của anh ta đã được đền bù.- Nào thôi đi! – Anh ta vỗ vỗ con ngựa và nói.Jake  không  chịu  được  chuyện  thuê  ngựa.  Anh  ta  thường  mua những con ngựa đắt nhất. Lúc này anh ta không có sự lựa chọn… anh ta muốn gặp Stephany một cách ngẫu nhiên ngoài giờ làm việc.Stephany  phát  hiện  thấy  từ  xa  một  người  cưỡi  ngựa  lao  về  phía mình. Chị cho ngựa đi chậm lại cố tránh làm con ngựa của người kia kinh hãi. Nhưng vừa nhận ra Jake Sanders một cái thì sự nhã nhặn của chị đã biến mất không còn dấu vết.

- Bà Harper, thật là một cuộc gặp thú vị – Sanders nói.

-  Chẳng  việc  gì  phải  vờ  vịt  với  tôi,  ông  Sanders  ạ!  –  Stephany tuyên bố

– Tôi muốn được dạo chơi một mình.

- Tôi cam đoan là bà đã nhầm,

– Sanders phẩy tay – Đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.

- Nếu đúng đây là sự trùng hợp ngẫu nhiên, thì tôi…

- Hãy tin tôi, tôi không muốn phá vỡ sự yên tĩnh của bà.

- Ông xuất hiện ở đây làm gì?

- Tôi  muốn… nghiên cứu… tìm hiểu cho ra đầu ra đũa… biết nói thế nào nhỉ… đối phương của mình.

Stephany sôi lên vì phẫn nộ khi nghe giọng nói uể oải có vẻ thành tâm  của  anh ta.  Anh ta  mỉm cười  và nhìn  chị một  cách  đắc  thắng. Chị tránh  đôi  mắt  Jake  đưa  mắt  nhìn  những  ngón  tay  của  anh  ta  đang  nắm cương ngựa và chị thấy ngay cả chúng đang thật hấp dẫn.

- Một ngày thật tuyệt diệu – Jake khẽ thốt lên

– Tại sao chúng ta lại không gạt sang một bên những bất đồng để mà cùng dạo chơi nhỉ.

-  Cùng  nhau?

Cho  phép  tôi  lưu  ý  ông,  ông  Sanders.  –  Stephany nhấn  mạnh  tên  của  anh  ta  –  là  tính  lạc  quan  của  ông  đã  làm  mủi  lòng ôi… Thế nhưng ở ông, sự xấc xược còn lớn hơn nhiều. Thôi ông ở lại nhé!Sau  khi  cho  ngựa  chồm  lên  đứng  thẳng  bằng  hai  chân  sau, Stephany thúc nó phi nhanh theo con đường nhỏ.Jake không nao núng do dự. Một con người như anh ta không thể bỏ qua một lời thách thức mà không đáp trả. Anh ta thúc ngựa một cách thô bạo. Nhưng làm sao  mà anh ta có  thể  đuổi kịp ngựa  của Stephany, con ngựa đã từng giật giải đua. Bất chợt những cố gắng vô ích của  Jake, Stephany bỏ xa anh ta đến một dặm. Khi đến chỗ có những ngôi nhà đầu tiên chị cho ngựa chậm dần. Đúng lúc đó một tiếng súng nổ phá tan yên tĩnh. Lặng đi vì sợ hãi và không tin vào mắt mình nữa, Jake bất lực nhìn con  ngựa  mà  Stephany  cưỡi  rít  lên  tuyệt  vọng,  khựng  lại  một  cách  đột ngột và sau đó từ từ đổ xuống đất như trong một đoạn phim quay chậm.