Trở về Eden

Chương 30

Cuối cùng thì Jilly cũng tỉnh dậy. Kinh nghiệm nhiều năm trong tù giúp ả biết là trong nhà chỉ có mình ả. Chỉ có tiếng đàn dương cầm từ đâu đó vẳng lại giúp cho ả nhớ ra là trong biệt thự to lớn này còn có những người khác. Ả tò mò lần theo tiếng đàn và dừng lại trước căn buồng ở tít bên kia của toà nhà. Ả nhìn xuống. Đằng sau chiếc dương cầm đồ sộ ở góc phòng là Sara. Trông cô bé xíu như chim chích. Cô đánh đi đánh lại một đoạn của bản nhạc. Cuối cùng thì Sara cũng hài lòng dừng lại và chơi lại  bản  nhạc  từ  đầu.  Âm  thanh  nhẹ  nhàng  và  trong  vắt  của  bản  xô  nát Bethoven bay đi khắp nơi. Tiếng nhạc tuyệt vời đó tác động tới tâm hồn đau đớn của Jilly. Nước mắt ả tuôn ròng. Trong ả dâng lên một nỗi buồn vô tận. Nhưng lập tức Jilly nén khóc. Không thể yếu mềm được. Chỉ có những kẻ không có lý trí mới hành động như vậy. Sara không biết là có người  đang  nghe  cô  chơi  nhạc  nên  vẫn  tiếp  tục.  Jilly  đợi  cho  cơn  xúc động dịu xuống và khẽ cựa quậy để thu hút sự chú ý của Sara. Tiếng đàn bỗng im bặt.

- Đừng dừng lại, cứ tiếp tục đi.

- Cháu… cháu chơi còn tồi lắm.

– Khuôn mặt Sara phút chốc mất đi vẻ lanh lợi… dáng vẻ của cô thật lúng túng. “Thật  khó  mà  tin  rằng  đây  là  cô  con  gái  đáng  yêu  duy  nhất  của người đàn bà giàu nhất nước Úc này – ả chợt nghĩ với niềm vui bí ẩn – nó cũng làm gợi nhớ lại hình ảnh của mẹ nó khi ở độ tuổi này”.

Jilly nhớ rất rõ hồi ấy Stephany vụng về, rụt rè e thẹn và lại cao ngổng. Hồi trẻ Stephany chưa có phong thái, chưa có vẻ yêu kiều tao nhã, tự tin và giờ đây Sara cũng giống hệt như mẹ…Jilly nói:

- Cô cho rằng cháu chơi rất khá!Sara cau mặt:

- Cô xem, những buổi tập nhạc… và nói chung tất cả những gì ở đây, – cô chỉ tay – đều là mơ ước của mẹ cháu. Để chơi nhạc hay trước tiên phải có lòng say mê. Còn cháu thì không có.Jilly tiến lại phía cô: - Hôm qua chỉ có mình cháu chào cô. Cháu làm như vậy là thực bụng hay chỉ đơn giản để chọc tức Dennis? Sara cười bối rối:

- Cả thế này và cả thế kia.

- Nhìn chung thì có chuyện gì xảy ra với Dennis vậy?

- Cậu ấy không thích mẹ lấy ông Dan.

- Sao vậy? -  Có  lẽ  chính  nó  cũng  không  biết  mình  muốn  gì.  Ở  lớp  học  nó nghịch như quỷ, học hành chẳng đến nơi đến chốn nhưng cứ kêu tướng lên là có thành tích này nọ. Nhưng sau đó mẹ vẫn đưa nó vào làm ở hãng của mình.

- Thế ở đó cậu ấy làm gì?

– Jilly tò mò. Hơn nữa ả hiểu rõ luật của cuộc chơi là cần phải biết rõ đối phương.

-  Nó  làm  việc  trong  một  chi  nhánh  của  “Harper  Mining”  –  Sara nói. – Nó có việc gì đó rất quan trọng ở Pert. Vậy nên nó rất không hài lòng vì những khúc mắc của chúng ta ở đây mà công việc ở Pert bị đứt đoạn. - Cô cho rằng cậu ấy cường điệu quá lên thôi.

– Jilly cố gắng nhìn một cách chân tình và nói đầy vẻ quan tâm.

- Cháu không nghĩ như vậy, – Sara trả lời

– Không có những cái đó thì  Dennis  cũng  đầy  khó  khăn  rồi.  Dennis  chỉ  thích  tiêu  phí  mà  không thích  tích  cóp.  Điều  ấy  sẽ  đưa  nó  đến  tai  hoạ.  Như  bây  giờ…

–  Sara nghẹn lại.-  Cứ  tiếp  tục  đi,  cháu  có  thể  kể  cho  cô  nghe  tất  cả

–  Jilly  nhẹ nhàng.- Thôi…

– Sara ngập ngừng, nhưng lại sợ làm phật lòng Jilly nên lại tiếp tục:

– Dennis thích thể hiện mình, thích “mạo hiểm”. Nhưng nó luôn thất bại và bây giờ thì mắc nợ. Nó đã nợ tới vài ngàn đôla và rất sợ mẹ biết điều đó. Cô không được nói cho mẹ cháu biết điều này đấy nhé!

- Không – Jilly khẳng định

– Không khi nào.“Ta sẽ sử dụng thông tin này tốt hơn nhiều, – ả nghĩ – có ích lớn hơn nhiều.”- Còn cô… cô ở đấy thế nào… – Sara hỏi.

- Trong tù à? – Giọng của Jilly lạnh băng

– Kinh khủng! Cháu có hiểu không, ở trong tù tâm lý con người rất dễ bị thay đổi. Nếu như cháu ở đó ngần ấy năm như cô có lẽ người ta đã chôn sống cháu.Sara run người.- Nhưng cô cũng trả được món nợ của mình cho xã hội. Hình như nó được gọi là như vậy đấy. Còn bây giờ cô hoàn toàn tự do,

– Jilly tiếp tục. – Nhưng bọn tội phạm lại nói rằng khi con người ngồi tù một thời gian dài thì rất khó định hướng ngoài cuộc sống.

- Cô cho rằng đó là sự thực?

– Sara ngắt lời.

- Thôi thế là đủ rồi, chúng ta đi thôi cháu.Sự biến đổi của câu chuyện làm Sara kinh ngạc.

- Chúng ta đi đâu?

- Đi đâu cũng được. Chẳng lẽ chúng  ta không có nơi nào để vui chơi khuây khoả sao? Mặt Sara trở nên lanh lợi:

- Cháu biết có một chỗ, chúng ta đi thôi.

Việc  mà Joanna  Radell  – người lãnh đạo và là động lực của  nhà mốt “Tara” – thích nhất là xem xét việc chụp mẫu. Bây giờ bà đang tranh luận say mê với nhà nhiếp ảnh nổi tiếng Sydney, người đồng nghiệp của mình.

- Không mẹ ạ, không thể khoác cho cô này chiếc váy màu huyết dụ kia được,

– Jeyson giận dữ – cô ấy trông như quả mận chín quá vậy.

- Jeyson, không được gọi tôi là mẹ nữa, nếu không tất cả mọi người đều nghĩ anh là con trai tôi đấy! Còn tôi thì không chịu được điều đó đâu, nghe chưa anh chàng lùn? Nhiệt huyết mãnh liệt của Joanna bắt nguồn từ bộ tóc huyền thoại hung đỏ vẫn giữ được vẻ óng ánh đáng kinh ngạc. Tuy vậy được như thế bà phải chịu ơn người thợ làm đầu chứ không phải là thiên nhiên.Sau khi lấy sức, bà tiếp tục tranh luận.

- Này ngài Jeyson ạ, tôi tạo ra một gam màu mới cho mùa này, vậy mà anh thì cứ loay hoay với những thứ cũ rích!

- Lời lẽ gì mà độc địa vậy bà?

– Jeyson thốt lên.

- Tôi đã nói với anh là màu da cam hoà rất tuyệt với màu huyết dụ – Joanna khẳng định.

- Nhưng không phải màu da cam này và màu huyết dụ này, Jeyson phản đối

– Hãy nghe tôi, cho phép tôi đưa cô ta ra khỏi cảnh một giây thôi… và bà sẽ tự thấy tôi là người đúng.-

Này cô mặc màu huyết dụ ơi! – anh ta gọi

– Cô biến đi đâu một chút đi được chứ. Tàng hình cũng được mà chui vào xó nào cũng được.Jeyson nở một nụ cười rạng rỡ với Joanna

- Bây giờ tôi sẽ bố trí lại một chút. Cho tôi năm phút được chứ mẹ già? Xong tôi vào gọi. – Và anh ta phóng đi thay lại khung cảnh.Joanna  cười,  bước  ra  khỏi  phòng  chụp  mẫu  quần  áo  các  loại. Những  thành công  của  bà  trên  thương trường  phụ thuộc  vào  công việc của phòng này.“Xưởng  may,  trường  quay  việc  điều  hành  trung  tâm  mốt  –  phải chăng là quá nhiều đối với một người đàn bà” – Joanna nghĩ. Jeyson nhìn theo Joanna đi ra cửa với dáng đi uyển chuyển.

“Nếu nhìn từ sau lưng người ta chỉ dám đoán bà ta khoảng hai mươi sáu tuổi không hơn – anh nghĩ

– Nói chung trong mọi lĩnh vực bà lão của chúng ta đều ăn đứt lũ trẻ”.Vừa bước vào phòng mẫu thì có điện thoại gọi đến: - Joanna phải không? Bill Macmaster đây. Bà nghe đây tôi không muốn  loanh  quanh.  Tôi  rất  tiếc,  nhưng  tôi  sợ  rằng  việc  thành  lập  một mạng lưới nhà mốt thời trang của bà có thể bị hoãn lại…

- Có chuyện gì vậy, Bill? Tôi nghĩ là Hội đồng quản trị đã quyết định chi tiền rồi cơ mà.

- Vâng, đúng là như vậy, nhưng vừa nảy sinh một số rắc rối. Bây giờ chúng tôi cố gắng để làm sao thu về càng được nhiều tiền mặt càng tốt…Joanna lập tức hiểu ra tất cả.

-  Này  Bill,  có  phải  đây  là  chuyện  liên  quan  đến  Jake  Sanders không?

– Vừa dứt lời bà bỗng nhận thấy một phụ nữ vừa ra khỏi thang máy vào phòng mẫu và ngắm nghía mình trong những chiếc gương treo la liệt trên phòng. Joanna sững lại người bỗng lạnh toát đi.

- Cảm ơn Bill, tôi sẽ gọi lại cho anh sau.Bà vội nói rồi cúp máy và bước lại chỗ vị khách.

- Nếu như tôi không nhầm thì cô là Jilly Stuart phải không? Jilly cười rất dịu dàng: - Chị Joanna thật là tuyệt. Không ngờ được gặp chị ở đây. Tôi nghĩ chị là một người quan trọng, không thèm đoái hoài gì đến những việc cụ thể cơ đấy. - Cô có hơi gầy đi Jilly ạ.

– Joanna nói vẻ căm giận – giá mà cô teo tóp đi và…. tan biến hẳn trong không khí thì tốt biết bao nhiêu.

- Chào bà Joanna!

– Joanna không để ý thấy Sara đã tới tự lúc nào. Khuôn mặt cô gái đỏ bừng lên do tức bực.

– Chính cháu là người đã đưa Jilly đến đây đấy. Cháu nghĩ là những bộ quần áo mới sẽ làm cô ấy vui lên.- Chúng tôi không cần sự giúp đỡ của cô, Sara ạ!

- Nếu sự thể đã vậy thì bà có thể ghi tiền mua hàng của cô ấy vào tài khoản của tôi cũng được. Bà không phải sợ tôi lừa đâu. Hơn nữa trung tâm mốt này cũng là của mẹ tôi – Sara tự ái nói giọng gay gắt và đe doạ.Lời doạ dẫm của Sara hoàn toàn không làm cho Joanna hoảng sợ, nhưng bà cũng có đôi chút lúng túng bởi bà vốn rất yêu con gái Stephany và không biết nên xử sự thế nào.

- Cháu tin là cháu hành động đúng chứ, Sara?

– Joanna hỏi giọng từ tốn.- Thôi được rồi,

– Jilly xen vào – Không nên căng thẳng như thế Sara. Chính cô là người có lỗi trong chuyện này.

- Thôi! – Joanna tuyên bố – Bây giờ cô cứ lấy tất cả những gì mà cô muốn đi, nhưng từ nay về sau, vì Stephany, tôi yêu cầu cô hãy đến nơi khác mà mua!Câu chuyện của họ bị ngắt quãng bởi Dennis ở đâu chạy đến. Anh cứng rắn nói với Jilly:

- Mọi người nói cho tôi hay là cô ở đây – Anh nói, không để ý đến những người xung quanh

– Đây là số tiền hai ngàn đôla để thuê bất kỳ khách sạn nào mà cô thích trong vòng hai tháng.Dennis chìa tiền cho ả rồi tiếp:

- Chỉ có điều cô hãy làm ơn ngay hôm nay thu dọn đồ đạc và cuốn xéo khỏi Eden.

- Tôi sẽ rời khỏi Eden chỉ khi Stephany yêu cầu. Còn tất cả tuyên bố của cậu. Đồ hỉ mũi chưa sạch ạ, tôi thì nhổ vào. Hy vọng là chúng ta hiểu nhau. Chào bà Joanna.Jilly quay người lại tiến về phía cửa.

- Cháu định nói là Stephany đã cho phép mụ ta sống ít bữa ở Eden ư?

– Joanna ngạc nhiên.

- Không phải là ít bữa.  Dennis chua chát – mà là ở hẳn.

Stephany  đang  ngồi  trong  văn  phòng  yên  tĩnh  của  mình  tít  trên cùng  toà  nhà  hãng  “Harper  Mining”.  Cuối  cùng  chị  đi  đến  quyết  định. Sau khi ghi quyết định lên tài liệu để trên bàn, chị sang phòng của Bill.

- Chú hãy chuẩn bị các giấy tờ cần thiết và ngay hôm nay chuyển chúng tới Eden cho cháu, – Stephany nói

– Cho người đưa đến cũng được nhưng tốt hơn hết là chú tự mang đến.Bill hết sức ngạc nhiên nhìn vào tờ giấy.

- Cái gì cái gì thế này?

– Cuối cùng Bill thốt lên.

- Chứng thư ghi nhận phần của Jilly

– Stephany nói lạnh lùng và kiên quyết.

- Nhưng… năm triệu đô la cơ à? - Bill, cháu không muốn nghe thêm cái gì nữa, Cháu đã quyết rồi.

-  Mẹ,  mẹ  cũng  ở  đây,  –  Dennis  lao  vào  phòng  và  như  mọi  khi chẳng kịp gõ cửa

– Mẹ nghe này, con vừa mới… Anh nghẹn lại vì cảm thấy có cái gì không ổn. Sau đó anh giật lấy tờ chứng thư trên tay Bill và đọc to lên.

- Mẹ, không thể như thế được!

– Dennis bệch mặt ra vì cú sốc.

Stephany nhìn chằm chằm vào con trai:

- Xin lỗi Dennis – Chị nói – Việc này không có liên quan gì đến con cả.

- Hãy nghe chú, Stephany – Billl năn nỉ – Hãng của chúng ta không thể cho phép mình làm thế. Để chiến đấu với Jake Sanders, chúng ta cần đến đồng xu cuối cùng.

- Không sao, chúng ta sẽ thoát ra được,

– không gì có thể làm lay chuyển được ý chí lạnh lùng của Stephany

– Hãy làm như cháu quyết đi chú Bill.Và Stephany bước ra khỏi phòng.Dennis lại van nài lần cuối.

- Bill, không lẽ bác đồng ý?

- Hãng của chúng ta thuộc về Stephany, – Bill trả lời u ám – Chàng thanh niên ạ, nhìn chung nếu như mẹ cậu đã quyết định điều gì thì không thể nào thay đổi được nữa đâu.Bỗng  nhiên  trong  đầu  của  Dennis  hình  thành  một  kế  hoạch.  Với những người trong gia đình thì tất cả đều đã rõ ràng! Jilly đã thuyết phục được họ. Dường như mụ ta đã làm cho họ say cả rồi. Bây giờ chỉ còn một người duy nhất có thể chống chọi lại mụ, đó là Dennis! Được rồi, Dennis đã rõ là phải như thế nào.Vội vã chia tay với Bill, Dennis phóng đi tìm thư ký của Stephany.

- Bà nối dây với mẹ tôi đi, nhanh lên, – anh ra lệnh

– Bà nói hộ rằng tôi rất cần gặp mẹ tôi sau một giờ nữa ở nhà tôi có việc khẩn cấp…

- Nhưng bà ấy…

- Bà cứ báo cáo lại như vậy! – Dennis bỏ đi.

Khi về đến Eden, đầu anh như bị vỡ tung ra bởi những ý nghĩ hỗn loạn  và  tức  giận.  Anh  quyết  định  phải  làm  cho  Stephany  thấy  Jilly  là người như thế nào. Mẹ đã thấy mụ ta là người đặc biệt nguy hiểm và cực kỳ giả tạo. Cảnh tượng ban sáng vẫn còn in đậm trong trí nhớ của anh và anh hết sức xấu hổ vì tình thế xuẩn ngốc mà Jilly đặt anh vào.Tất nhiên mụ ta đã chọn thời điểm rất thích hợp và nhìn chung là mọi việc thật bất ngờ… Dennis lầm bầm chửi rủa và nắm lấy tay lái chặt đến nỗi muốn gãy những ngón tay. Được rồi, bây giờ bắt đầu vào hiệp hai. Đã đến lúc phải đeo găng vào.“Jilly trạc tuổi mẹ mình, – anh nghĩ – nhưng chẳng ai nghĩ mụ đã bốn mươi tuổi”.

Bộ váy mua chỗ Joanna càng tôn thêm dáng người Jilly, mang lại cho ả vẻ tân kỳ. Nhưng đó chưa phải là tất cả Jilly cẩn thận chăm chút vẻ bên ngoài của mình. Tóc của ả mượt mà óng ánh. Ả đã làm đầu mới và cẩn thận trang điểm khuôn mặt. Khi Dennis bước vào phòng, ả ngẩng mặt lên nhìn anh.

-  Tôi  trông  thấy  ai  đây?  –  Ả  giễu  cợt.

–  Tại  sao  một  nhà  doanh nghiệp nổi tiếng lại có mặt ở nhà vào lúc này.

- Sáng nay, tôi đã phải suy nghĩ một chuyện rất quan trọng.- Vậy chắc cậu phải mệt lắm, tội nghiệp!Dennis không thèm để ý đến giọng điệu châm chọc của ả. Tiến lại đi văng chỗ ả đang nằm, anh ngồi ghé xuống cạnh ả.

- Có lẽ tôi đã nghĩ xấu về cô, – Dennis cố sức nói bằng một giọng nhẹ nhàng

– Và nói chung về tất cả.Jilly căng người ra như con mèo trước cú nhảy vồ mồi:

-  Được  rồi,  cậu  đừng  phạm  những  sai  lầm  như  vậy  nữa,  được không? Dennis cúi xuống và định ôm lấy ả, Jilly phản ứng.

- Dennis!

- Sáng nay, cô chẳng nói là cô muốn chiếm được lòng tin của tôi… tình bạn của tôi cơ mà. Ta thử xem, được không?

Dennis vụng về vươn tới để hôn ả. Ả cười khẽ làm cho anh hoàn toàn bối rối.- Chúng ta hoàn toàn không hiểu nhau, cậu bé ạ. Không lẽ cậu nghĩ rằng tôi muốn chiếm đoạt cậu sáng nay? Cậu đúng là một người hay suy diễn. Jilly giằng tay và ả đi ra phía cửa.

-  Tôi đi tắm đây. Tôi không chịu được khi  người ta chạm móng vuốt và thoa nước bọt lên người tôi. Và cậu hãy nhớ: khi nào tôi muốn, tôi sẽ tìm một người đàn ông chứ không phải đứa trẻ miệng còn hơi sữa.Dennis ngồi lại trên đi văng. Chưa khi nào trong đời anh lại bị hạ nhục  như  thế.  Như  trong mơ, anh  nghe  tiếng  bước  chân  của ả  trên cầu thang và tiếng đóng cửa nhà tắm… Đúng là đồ đểu cáng! Ả lại thắng anh lần nữa. Vậy mà anh đã tin rằng nhất định ả sẽ cắn câu. Dennis hơi đỏ mặt nghĩ lại cảnh vừa rồi với mọi tình tiết. Nhớ lại những lời nói của ả, vẻ mặt của ả và cái cách ả ra khỏi phòng với vẻ khinh thường như thế nào.Chẳng rõ Dennis ngồi bất động như vậy trong bao lâu. Sau đó, anh nghe thấy tiếng xe hơi từ xa vọng lại và anh bừng tỉnh. Mẹ đã về!Trong tích tắc, Dennis đừ người ra như bị bại liệt. Sau đó anh ra khỏi phòng chạy lên cầu thang. Vừa chạy anh vừa cởi com lê, cà vạt và áo  sơmi.  Đầu  chụp  chiếc  mũ  tắm  cao  su  nên  Jilly  không  nghe  thấy  gì ngoài tiếng nước rơi ào ào. Bỗng cửa bật mở và Dennis bước vào buồng tắm. Anh hoàn toàn khoả thân và mỉm cười rất lạ lùng. Đứng dưới vòi nước ấm anh khẽ rùng mình, vuốt mớ tóc lên khỏi trán và với tay lấy xà phòng.

- Thế nào, để tôi kỳ lưng cho cô nhé?

– Anh hỏi một cách  bông đùa.- Dennis, cậu làm sao vậy?

– Jilly luống cuống – tôi không biết cậu nghĩ gì, nhưng tốt hơn cả là cậu hãy vứt ý nghĩ đó khỏi đầu đi. Nói cho cậu biết, người đàn bà đã bảy năm ngồi tù hoàn toàn có có thể tự bảo vệ được mình. Dennis cười:

- Tôi biết…

- Rất tốt, vậy thì cậu ra khỏi đây đi.Dennis ngắt lời ả:

- Tôi hình dung cảnh mẹ tôi sẽ phản ứng như thế nào khi nhìn thấy chúng ta ở đây. Có thể là bà ấy sẽ tống cô ra khỏi đây!

- Thế thì chúng ta gặp may vì bà ta không có nhà.

- Cô nhầm rồi, bà cô Jilly ạ! – Dennis nói

– Mẹ tôi mới vào nhà và bây giờ đang lên cầu thang.Dennis hí hửng một cách độc địa, ấn hai ngón tay vào thái dương Jilly.- Đòm, đòm, thế là cô đi đời.Jilly điếng người.

- Như thế đấy cô Jilly ạ! – Dennis tiếp tục

– Người ta sẽ tống cổ cô ra khỏi nhà.Vừa nói Dennis vừa suồng sã ôm lấy ả và sờ mó đằng sau ả. Jilly  tiến  công Dennis nhanh  như chớp  và  không một  tiếng  động hệt như một con rắn hổ mang. Tay ả bóp chặt cơ quan bảo tồn nòi giống của anh. Dennis hét lên vì sợ hãi và đau đớn, túm lấy hai vai ả và cố đẩy ra. Nhưng những ngón tay của Jilly càng xiết lại. Nước mắt Dennis ứa ra. Anh sẵn sàng đánh đổi tất cả để thoát khỏi sự tra tấn khủng khiếp này. Về phần mình, Jilly lại muốn củng cố thêm thắng lợi.

- Cậu cũng có cái để mà mất đấy, Dennis ạ!

– Ả rít qua kẽ răng.

- Cái gì?Jilly nới dần tay: -

Nếu tôi nói với Stephany là cậu đã tiêu hết tiền của mình và còn nợ ngập đầu nữa thì sao?

- À… đồ chó!

- Cậu bé thân mến ạ, cậu hành động thật chẳng cẩn trọng một chút nào cả. Một con người mơ ước đến một lúc nào đó quản lý toàn bộ gia sản của dòng họ Harper lẽ ra không được phép hành động khinh suất như vậy. Tôi hy vọng chúng ta rồi sẽ hiểu nhau.Nhăn  mặt khinh bỉ, ả  thả Dennis ra. Dennis rời khỏi vòi hoa sen miệng rên rỉ vì đau đớn.

-  Sao,  tôi  làm  cho  “thằng  bé”  bị  thương  ư?

–  Jilly  hỏi  với  vẻ thương hại đầy giễu cợt.

– Tội nghiệp, tội nghiệp nó. Trông nó giống như con  giun  đúng  không?  Nhưng  đừng  lo,  rồi  nó  sẽ  lớn.  À  mà  cậu  nói Stephany đang lên đây à? Để tôi tính xem…Stephany đi lên cầu thang mỗi lúc một thêm  bậc. Dennis biến đi đâu thế này? Và cái trò gì bí mật là gì vậy? Tại sao nó lại bắt mình bỏ dở công việc để về Eden? Có lẽ Dennis đi tắm? Stephany gõ cửa.

- Dennis!

Cửa mở ra và Jilly xuất hiện trong chiếc áo choàng rộng.

- Chào chị Stephany, sao chị về sớm vậy – ả khẽ hỏi.

- Cô có biết Dennis ở đâu không?

- Em ở trong nhà tắm.

Thế nó đã về rồi à? -  Ô  tô  của  Dennis  vẫn  đậu  dưới  kia,  có  nghĩa  là  nó  đang  ở  nhà. Thôi cô mặc quần áo vào và đi xuống dưới đi. Bill sẽ đến bây giờ. Chúng ta cần nói chuyện,

– Stephany nói rồi quay người xuống cầu thang.Nấp sau cửa, Dennis ôm cuộn quần áo trên ngực và không thể tin là mọi việc đã êm thấm. Nhưng đó chỉ là sự an ủi yếu ớt và khi Jilly làm hiệu  là  có  thể  ra  được,  Dennis  biến  luôn  về  phòng  mình  như  chó  cụp đuôi. Nhìn theo anh, ả nhe răng: “Thế là một kẻ thù đã bị vô hiệu hoá”.

Stephany đợi Jilly và Bill ở phía dưới. Cả ngày chị ở trong trạng thái đờ dẫn và không tin là mình hành động đúng. Chị cảm thấy cần phải có hành động gì đó. Cần phải cho Jilly biết là quyền lợi của cô ta đã được công nhận.Sau đó họ ngồi xuống bàn như buổi hôm nào khi Jilly xuất hiện ở đây. Và Bill lại là người nói trước.

-  Cô  Jilly,  thực  hiện  ý  nguyện  của  cha  cô,  quyết  định  có  những quan tâm vật chất và thể hiện một sự hào phóng chưa từng có đối với cô. Tôi tin là cô sẽ đồng ý với tôi khi biết điều đó. Đây là tấm ngân phiếu năm triệu đôla dành cho cô.Bill chờ xem thái độ của Jilly ngạc nhiên hay mừng rỡ, nhưng ả lại cụp mắt xuống nói nhỏ:

- Quá nhiều.- Ồ không,

– Stephany thốt lên – Cô cầm lấy đi, như thế mới công bằng. Stephany lại gần  Jilly, cầm lấy tay ả. Đúng lúc này Dennis bước vào phòng. Stephany bực tức hỏi con trai:

- Có chuyện gì vậy? Tại sao con lại gọi mẹ về gấp như vậy?

-  Xin  lỗi  mẹ  con  nhầm.  Con  nghĩ  là  con  có  thông  tin  về  Jake Sanders, nhưng con đã nhầm. Con xin lỗi.Trong lúc đó Bill yêu cầu Jilly ký tên vào chứng từ. Jilly đọc một lượt sau đó ngẩng đầu nhìn Bill bằng cặp mắt giận dữ.

- Tôi hiểu rồi, ông không tin tôi

- Đây đơn thuần chỉ là thủ tục, Jilly ạ!

- Nhưng vì cái “thủ tục” này tôi sẽ không thể đưa ra đòi hỏi nào với Stephany và không thể hy vọng được nhận dù chỉ một phần nhỏ tài sản của chị ấy. Dennis còn tỏ ra trung thực hơn khi quẳng cho tôi một xấp đôla và yêu cầu tôi thuê khách sạn mà ở.

- Bill… – Stephany nói yếu ớt.

- Đó chỉ là thủ tục đơn thuần – người quản lý cắt ngang lời chị

– Theo pháp luật chúng ta phải làm như vậy.

- Vứt béng cái pháp luật của ông đi. Ông xúc phạm tôi quá rồi đấy.

- Cô ấy đúng đấy, Bill ạ, – Stephany bỗng cảm thấy xấu hổ

– Thôi bỏ cái giấy ấy đi.

- Tôi không cần tiền. – Jilly nói – một khi các người đối xử với tôi thế…Stephany thất vọng:

- Thế bây giờ cô muốn gì hở Jilly?

- Tôi muốn làm em của chị. Tôi chỉ cần tình yêu và lòng tin chứ không cần tiền của chị. Tôi muốn chị cần đến tôi… như một thành viên của gia đình…Stephany thật sự cảm kích và xúc động.

- Ôi, Jilly!- Bây giờ em sẽ cho chị thấy em nghĩ gì về năm triệu đôla của em nhé.Jilly nói rồi cầm lấy tấm ngân phiếu, xé nát ra và tung lên không, nhanh đến nỗi không ai kịp phản ứng.

- Đấy như thế đấy! – Ả thét lên. Stephany  ôm  lấy  ả.

Còn  hai  người  đàn  ông  đưa  mắt  nhìn  nhau, khuôn mặt họ ánh lên vẻ tức giận, căm ghét và sau đó chuyển sang thất vọng ghê gớm.

Một chiếc xe du lịch màu đen tiến đến cổng nghĩa trang thành phố, lúc đó đã là hoàng hôn. Người gác nghĩa trang không ngạc nhiên vì sự xuất hiện của nó. Chiếc xe du lịch thường đến đây khi hoàng hôn xuống. Từ trong xe bước ra một người đàn ông lần nào cũng mặc áo mưa cao su màu đen. Người gác nghĩa trang tiến lại gần.

- Chào ngài. Tôi đã săn sóc rất kỹ…

- Anh có thể đi chỗ khác, – giọng người đàn ông đứt quãng. Vừa nói ông ta vừa đưa cho người gác tờ giấy bạc một trăm đôla. Người gác nghĩa trang cảm ơn rối rít và lui gót. Người đàn ông rảo bước trên con đường  quen  thuộc  dẫn  tới  một  chỗ  yên  tĩnh,  vắng  vẻ.  Người  đàn  ông đứng bên mộ và đắm người trong suy nghĩ và những lời cầu nguyện. Sau đó ông ta trở lại xe và đi khỏi. Nhưng suốt dọc đường đi, trước mắt ông cứ hiện lên lờ mờ hình ảnh đã ám ảnh ông ngày đêm trong suất bảy năm qua, phiến đá trên ngôi mộ với dòng chữ:

GREG MARSDAN

Chết ngày 12 tháng 7 năm 1978.

 Nhớ và yêu.