Trở Thành Hoàng Phi Hờ

Chương 23: Chấp niệm

Đã 3 ngày trôi qua, từng ấy thời gian nàng dành hết cho việc luyện kiếm, bắn cung tên, đường kiếm của nàng đã tiến bộ khiến hắn không kịp thay đổi đường kiếm của mình, nhìn nàng luyện tập, nhìn nàng cầm chiếc cung tên cố gắng bắn một lúc trúng 3 hồng tâm phái trước hắn hiểu rằng nữ nhân này nàng đã muốn gì nhất định phải đạt được 

‘’Ngày nào nàng cũng tới đây không thấy mệt sao’’ Hắn đặt thanh kiếm xuống đất tựa lưng vào bức tường 

‘’Không, vì thứ ta muốn có được nhất định ta phải có được nó’’ 3 mũi tên được phi thẳng tới 3 hồng tâm trước mặt nàng

‘’Ngày kia sẽ diễn ra đại hội anh hùng, những ngày qua ta đã dậy nàng những gì, nàng đã hiểu hết ngày hôm nay sẽ kết thúc’’

Nàng ngồi xuống, lấy ra một tên, đầu tên được làm bằng kim khí sắc nhọn, đôi mắt xanh nhìn thẳng vào nó không rời 

‘’Ngươi nghĩ ta đã đủ khả năng??’’

Hắn tiến tới cạnh nàng, đưa ra trước mặt nàng một thứ được quấn trong chiếc vải lụa màu vàng 

‘’Đây là.. ‘’ Nàng ngạc nhiên cầm lấy vật hắn đưa cho, ánh mắt nhìn nó có chút khó hiểu 

‘’Chẳng phải muốn thông qua cuộc đấu nàng cần phải có bản tấu của ta sao, trong đây có tất cả những gì mà những binh lính kiểm tra sẽ cho nàng được tham gia’’

‘’Thật sao, cảm ơn ngươi, tướng quân’’ Nàng cười rạng rỡ cầm lấy bản tấu cất vào bên trong bộ y phục, nàng nhìn hắn nàng vô cùng biết ơn hắn, vậy là đã 3 ngày dài trôi qua, ngày kia chính thức diễn ra đại hội anh hùng trong lòng nàng vừa sợ cũng vừa vui 

Hắn lại xoa đầu nàng, so với ngày đầu tiên cảm giác của hắn đối với nàng đã thay đổi ngày đầu tiên hắn gặp nàng hắn chỉ thấy một nữ nhân như nàng thật cao ngạo không biết tự lượng sức mình một hoàng phi cao quý lại nghiễm nhiên cầm thanh kiếm thách đấu với các binh lính trong quân cấm hắn chưa từng để bất cứ ai lọt vào trong mắt ngoài thiên nhi ra hắn chưa từng nghĩ sẽ có một nữ nhân khác được hắn để tâm nhưng khi nhìn nàng nỗ lực hết sức mình, nhìn nàng mạnh mẽ không hề yếu đuối như như những nữ nhân khác, hắn phủ nhận rằng hắn đã thực sự yêu nàng 

‘’Nàng làm vậy không sợ bệ hạ sao’’


‘’Thật ra là cũng có nhưng ta đã phi lao rồi nhất định phải theo lao’’ Nhắc tới Tử Ngôn nàng lại luôn sợ rằng hắn sẽ biết mọi chuyện, nàng nói dối hắn, nàng lừa hắn chốn khỏi Ngự Linh Cung để luyện tập, mọi chuyện đã diễn ra rất thuận lợi nàng sẽ không để hắn phát hiện 

‘’Bệ hạ bây giờ thực sự đã thay đổi sao với 3 năm trước’’ 

Nàng thắc mắc hỏi hắn, nàng muốn biết tại sao từ một vị hoàng đế ôn nhu ấm áp như hắn lại trở nên thế này ‘’Ngươi có thể cho ta biết tại sao bệ hạ lại thay đổi tới vậy không??’’

‘’3 năm trước, bệ hạ rất ôn nhu, điềm đạm người chưa bao giờ nổi giận với bất cứ ai, việc triều chính luôn lắng nghe những gì mà các đại thần nói sau đó người mới đưa ra quyết định cuối cùng và cũng đã từng rất yêu một nữ nhân duy nhất, Thiên Nhi Hoàng Hậu’’

‘’Bệ hạ vì nữ nhân đó mà thay đổi cuối cùng cũng lại chính vì nữ nhân đó mà thay đổi như bây giờ, đó chính là muội muội của ta 

Nàng ngạc nhiên, nhìn hắn không tin được vào những gì mình vừa nghe, hắn nhìn lại nàng cười lớn ‘’ Ngạc nhiên lắm phải không’’

‘’Ngươi.. là anh trai của thiên nhi hoàng hậu’’

‘’Phải nếu không có muội ấy chức vị này sẽ không bao giờ dành cho ta’’

Bây giờ nàng mới hiểu vì sao khi nhắc đến thiên nhi hoàng hậu gương mặt của tướng quân có chút thay đổi ‘’ Có phải chính ngươi và nàng ấy xuất thân trong gia tộc giàu có ở Nguyên Quốc không’’

Nàng trở về Ngự Linh Cung, mọi người trong cung hầu như chưa tỉnh giấc, nàng bước vào bên trong tẩm cung cởi bỏ bộ y phục nam nhân xuống, nàng khoác lên người bộ y phục cao quý của hoàng phi, ánh mắt đau buồn khi nghĩ về chuyện mà tướng quân hắn kể lại cho nàng nghe rằng Mạc Tử Ngôn đã yêu nữ nhân đó nhiều đến thế nào 

‘’Ta và muội ấy không còn cha mẹ, hai anh em ta sống dựa vào nhau và làm gia nô trong phủ thừa tướng, năm đó muội ấy còn nhỏ lại rất xinh đẹp mặc dù thân phận gia nô hèn mọn nhưng không biết bao nhiêu ánh mắt để ý tới muội ấy, muội ấy ngây ngốc, dễ khóc những đứa trẻ đi theo phụ thân tới thăm phủ thừa tiếng rất hay bắt nạt muội ấy, chúng ghen tỵ với vẻ đẹp của muội ấy, lão gia thường hay sai ta ra ngoài nên chẳng thể bảo vệ được muội ấy’’ 

‘’Khi ta trở về, chỉ thấy muội ấy ngồi khóc ở một góc ngay cả khi khóc muội ấy vẫn rất tuyệt mỹ, ta chỉ bảo rằng chúng chỉ ghen tị với muội thôi vì chúng không xinh đẹp được như muội, sau đó muội ấy cười, 5 năm sau muội ấy trở thành một nữ nhân đẹp nhất Nguyên Quốc những tiểu thư khác hay chửi rủa muội ấy, bắt muội ấy phải trở nên xấu đi khi các công tử cao quý lần lượt tới phủ lão gia xin gả muội ấy’’


‘’Tại sao, nàng ấy lại gặp được bệ hạ’’

‘’Khi theo đại tiểu thư vào cung tham gia lễ nghi trong triều, khi chờ tiểu thư quá lâu muội ấy đã lén đi dạo khắp Thiên Tử Thành rồi đi lạc vào trong Đông Cung nơi thái tử đang ở người đó lại chính là bệ hạ bây giờ họ đã gặp nhau’’

‘’Khi đó muội ấy đã dẫn ta đi gặp bệ hạ, người đã cầu xin ta gả muội ấy cho mình, ta vẫn còn nhớ rất khó bệ hạ đã nói rằng sẽ yêu thương muội ấy suốt kiếp này, người chỉ có mình muội ấy là thê tử, dù cố nhân hoàng đế không chấp nhận nhưng người vẫn lên ngôi mà đưa thiên nhi trở thành mẫu nghi thiên hạ’’

‘’Ta trở thành tướng quân, muội ấy trở thành hoàng hậu muội ấy sống trong sự sủng hạnh của bệ hạ, người trong lòng chỉ có mình muội ấy nên quyết định chỉ có duy nhất muội ấy được ở trong hậu cung, không lập thêm bất cứ phi tần nào khác, ta nghĩ ông trời thật sự có mắt đền bù cho muội ấy những tổn thương mà muội ấy phải gánh chịu lúc còn nhỏ’’

Hắn cười, nụ cười đau đớn hiện lên trên gương mặt, hắn cầm chặt thanh kiếm trên tay ‘’ Vậy mà muội ấy lại ra đi mãi mãi, nàng biết không lúc đó ta cảm nhận được người đau đớn hơn tất cả chính là bệ hạ chứ không phải ta’’

‘’Yêu một nữ nhân hơn cả sinh mạng cao quý của mình thì chắc chắn là rất đau lòng, ta biết’’ 

Trong tim nàng chợt nhói lên quả thật nàng sẽ chẳng bao giờ có được một vị trí trong lòng hắn, tâm trí của hắn đều giành hết cho vị hoàng hậu cả kiếp đời chẳng thể xóa bỏ. Nàng ngồi dậy ra khỏi Ngự Linh Cung, nàng muốn đi dạo nàng không muốn nghĩ tới nữa, sẽ lại đau mất 

Nàng trông thấy một dáng vẻ cao ngạo, khí chất lạnh lùng tiến vào trong Lãnh Hoa Cung, nàng vội vã chạy theo, nàng đứng nấp sau phía cổng Lãnh Hoa Cung, ánh mắt buồn dõi theo hắn không rời

Hắn chạm nhẹ tay vào chiếc khóa đã được khóa chặt cánh cửa tẩm cung, gương mặt lạnh đãm tuyệt tình đã hoàn toàn biến mất thay vào đó là gương mặt thê lương, sầu thẳm như đang đứng trước bờ vực sâu 

‘’Nàng đã hứa những gì với trẫm’’ 

‘’Nàng thật độc ác, Thiên Nhi nàng đã ở đâu, nàng đã chết chưa đến ngày hôm nay đã hơn 3 năm trôi qua trẫm không thể tìm được tung tích về nàng, nếu nàng còn sống thì hãy quay trở về đây, còn nếu đã chết thì hãy cho ta được nhìn thấy thân xác của nàng, gương mặt của nàng thì lúc đó trẫm sẽ chẳng còn chút nuối tiếc nào nữa’’

Nước mắt nàng rơi xuống lăn dài trên gương mặt xinh đẹp, tuyệt mỹ nàng nắm chặt hai tay, quay lưng rời đi 

‘’Nhược Hy, nàng làm gì ở đây’’ Là giọng nói của hắn, nàng đứng lại không dám đối mặt với hắn

‘’Ta chỉ đi dạo’’ Nàng trả lời hắn nhưng không quay đầu lại, nàng sợ hắn trông thấy gương mặt đang khóc của nàng 

Hắn không trả lời, hắn biết nàng đã trông thấy được những gì lại không biết được cảm giác của nàng ra sao. 

‘’Cho tới cuối cùng thì chỉ có nàng ấy là người quan trọng nhất với bệ hạ phải không’’