Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang

Chương 20: Về nhà (1)

Tháng 8, Seoul bắt đầu nhuộm cho mình một màu đỏ rực của lá phong, thời tiết cũng không còn ấm áp nữa mà trở nên se se lạnh.

Hari vừa đi siêu thị về, hôm nay cô mua rất nhiều đồ, cô muốn làm một bữa thật thịnh soạn, vừa để chúc mừng BigBang sắp ra đĩa đơn mới, cũng muốn thông báo cho họ việc cô sắp nghỉ việc.

Vừa bận rộn nấu nướng, đầu óc Hari đầy ngổn ngang, khoảng thời gian này một năm trước, cô cũng một mình xách hành lý đến đây làm trợ lý cho 5 chàng trai này, mới đó mà đã một năm.

Tuy thời gian không quá dài, nhưng Hari cũng đã sinh ra tình cảm với họ, Seung Ri trẻ con, hoạt bát luôn là người pha trò cho mọi người; DaeSung ngại ngùng nhưng rất hay cười, là người sẵn sàng ở bên cạnh khi bạn cần; Tae Yang trầm ổn mà ấm áp, luôn là người nhạy cảm nhất nhóm, sẽ đưa ra những lời khuyên có ích cho cuốc; TOP tính tình tinh nghịch, tuy là anh cả trong nhóm nhưng chẳng hề đặt mình ở vị thế bề trên, mà luôn gần gũi như một người bạn; còn có Kwon Ji Yong, người nghiêm túc với bản thân cũng như người khác, luôn muốn mọi việc chu toàn, nhưng lại luôn suy nghĩ cho người khác.

Ở chung với 5 người bọn họ, khiến cho Hari lâu lắm rồi không còn cảm thấy cô đơn như trước. Thế nhưng bữa tiệc nào cũng phải tàn, nay cô và bọn họ lại sắp phải chia tay.

Hari đang tiến dần đến các bước cuối cùng trong việc hoàn thành hồ sơ của mình, chỉ đợi tuần sau cô tham gia kì thi SAT nữa, rồi lấy kết quả là ổn. Về thư giới thiệu, theo như bàn luận và được tư vấn, đối với những trường khác,  người viết thư giới thiệu cho cô sẽ là người cậu Yang Huyn Suk, còn riêng trường Harvard, Dennis sẽ là người làm điều đó, được một người là cựu sinh viên hơn nữa hiện nay đang là giảng viên của trường đại học hàng đầu Hàn Quốc viết thư giới thiệu, dù sao cũng có lợi thế hơn.

Hơn nữa Dennis và Kim Junho cũng nói, với trình độ của Hari, việc được nhận vào một trong những trường này không phải là điều khó, dù sao thì bảng thành tích của Hari cũng rất hoành tráng, vấn đề ở đây là liệu cô có giành được học bổng của trường hay không.


Tuy Yang Huyn Suk cũng tỏ ý nếu như Hari đậu, ông sẵn sàng chi tiền học, thế nhưng nếu như được học bổng thì sẽ tốt hơn.

Việc thi cử, rồi làm hồ sơ, xin visa, đi công chứng,vv tốn rất nhiều thời gian, công việc của cô ở nhà hàng Mr Kim cũng đã nghỉ và công việc bảo mẫu này cũng vậy. Hơn nữa, cho dù cô không xin nghỉ, đối với sự phát triển của Big Bang, việc để một cô gái ở chung với 5 người bọn họ cũng không ổn.

7 giờ tối, Hari vừa nấu xong thì tiếng mở cửa cũng vang lên, chưa bước vào nhà đã nghe thấy tiếng nói hưng phấn của Seung Ri:

“Ai cha, thơm quá! Hari hôm nay làm món gì vậy?”

Mấy người phía sau tháo giày, mệt mỏi chào hỏi: “Bọn anh về rồi!”

Mỗi người tự động đi vệ sinh, thoát áo khoác, đi rửa mặt một lát, sau đó cũng tự giác ngồi lên bàn ăn. TOP vừa nhìn thấy cả bàn đầy thịt, hơn nữa còn có lẩu, ánh mắt cũng cười thành một đường thẳng:

“Hôm nay quay MV cả ngày thật là mệt, Hari thật là chu đáo, chuẩn bị cả một bàn thức ăn ngon như thế này.”


Hari đứng dậy, cầm đũa quấy quấy nồi nước lẩu, sau đó cũng đưa thịt lên nướng, nói: “Hôm nay em mua nhiều một chút, mọi người ăn đi, hôm nay đã mệt mỏi như vậy, ăn nhiều vào.”

DaeSung lấy chén hứng lấy một miếng thịt mà Hari gắp cho, cười lớn: “Cám ơn Hari!”

Kwon Ji Yong nhìn thấy cả bàn đầy là thịt, anh cũng biết là cô muốn chúc mừng việc  bọn họ sắp ra đĩa đơn, nhưng không tránh khỏi đau lòng, không biết con nhóc này lại tốn bao nhiêu tiền, trong ánh mắt toàn là vẻ xót của, nhìn thấy Hari không ăn mà lại đang bận rộn nấu nướng cho bọn họ, liền không hài lòng, lớn tiếng sai bảo Seung Ri đang ăn vui vẻ ở bên kia:

“Maknae, mau nướng thịt đi, em để Hari làm như vậy hả?”

Seung Ri giật mình, nhanh chóng đáp: “Vâng.”

Tae Yang cũng tiếp lấy cái muôi trên tay Hari, cười cười nói: “Em cứ ăn đi, để anh làm cho.”

TOP cũng nhân cơ hội gắp cho Hari  một miếng thịt bò: “Ăn đi, ăn đi!”


Bàn cơm lại vui vẻ và rộn rã như thường ngày, Hari cũng không muốn phá vỡ bầu không khí tốt đẹp này, nên cũng chăm chú ăn uống, chuyện chia tay cứ để ăn sau rồi nói vậy.

6 người ăn cơm với nhau thì không tránh khỏi những cảnh ngươi cướp ta một miếng, ta tranh ngươi một miếng, ầm ĩ cả lên. Đến khi cả bọn ai cũng no căng bụng, không hình tượng dựa vào ghế, bàn trên cũng đầy những hổn loạn, thì đã 9 giờ tối.

Nhìn mọi người không hình tượng xoa xoa bụng, Hari mỉm cười, đi pha cho mọi người một ít trà tiêu thực, riêng cô hôm nay không ăn nhiều lắm, cả buổi chỉ lo nhìn ngắm dáng vẻ của bọn họ, như muốn ghi nhớ hình ảnh này trong đầu.

Để mọi người tay cầm một ly trà tiêu thực, một chút một chút uống, thì Hari mới dè dặt nói ra mục đích của bữa tiệc ngày hôm nay:

“Thật ra, bữa tiệc hôm nay  ngoài việc để chúc mừng  việc mọi người sắp ra đĩa đơn, em cũng muốn thông báo một việc.”

Seung Ri nhìn dáng vẻ rụt rè khác hẳn thường ngày của Hari, trêu chọc nói: “Chuyện gì? Bộ em muốn thông báo là em đã có bạn trai hả?”

“Làm gì có!” – Hari nhanh chóng phản bác, chỉ là cô không để ý, có người vì câu nói này mà cơ thể cương lên một chút

Tae Yang liếc bạn tốt một cái, sau đó nhìn Hari: “ Vậy là chuyện gì, hôm nay anh thấy tâm trạng em cũng không được tốt, là chuyện gì đó xấu sao?”


Một người luôn nhạy cảm như Tae Yang làm sao có thể không để ý dáng vẻ khác thường ngày hôm nay của Hari chứ. Tuy Hari là con gái, nhưng nếu như nhắc tới việc ăn, chắc chắn sẽ không thua ai, hơn nữa việc có lợi, cô sẽ luôn rất hăng hái, thế nhưng cả buổi cô lại chỉ lo gắp cho bọn họ, bản thân cũng không ăn bao nhiêu, tuy luôn mỉm cười, nhưng trong mắt lại có  nét ưu sầu.

Hari cúi cúi đầu,  ngón tay không tự chủ được xoắn lại, nói: “Không có gì, chỉ là em muốn thông báo, hôm nay là ngày cuối cùng em làm trợ lý cho mọi người, tối ngày mai khi mọi người về nhà, sẽ nhìn thấy trợ lý mới.”

“Cái gì?” – Cả 5 người đều đồng thanh.

Kwon Ji Yong không tự giác ngồi thẳng lại, nhìn Hari chằm chằm, căng thẳng hỏi: “Vì sao chứ?”

“Mọi người cũng biết là ước mơ của em là được đi du học mà, sắp tới là công đoạn chuẩn bị hồ sơ và nộp đơn, em sẽ rất bận rộn, vì vậy không thể làm trợ lý cho mọi người được.”

“Du học, nhưng em mới 11 mà, bọn anh tưởng sang năm chứ!” – Đối với người đang học lớp 12, thậm chí còn chưa tới kì thi đại học như Seung Ri mà nói, việc Hari nhỏ hơn mình một tuổi đã nộp đơn cho trường đại học nước ngoài rất là kì ba.

“Ở Mỹ không cần học 12, cho nên năm nay em nộp đơn luôn.”

Không khí trong phòng chợt trở nên thật im lặng, mọi người đều biết Hari học rất giỏi, em ấy thường tham gia các cuộc thi và lấy tiền thưởng mua rất nhiều thứ, cũng biết Hari muốn đi du học, thế nhưng không ai nghĩ, mọi chuyện lại nhanh như vậy.