Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang

Chương 14: Ngày chủ nhật (2)

Khí trời lạnh lẽo, mỗi khi thở một cái, đều có thể mang theo một làn khí trắng. Trên con đường vắng lặng mà yên tĩnh, dường như chỉ còn có thể nghe được tiếng gió lạnh cùng với tiếng bước chân lác đác từ đằng xa.

Hari bình tĩnh nhìn hình ảnh trước mắt, dường như mỗi người nữ sinh đều phải gặp biến thái một lần, nhất là đối với người thường xuyên đi làm về trễ như Hari. Nhớ cái lần đầu tiên bắt, đó là lúc sáng tinh mơ, khi cô phải đi giao sữa và báo cho từng nhà, lúc nhìn thấy có người làm như vậy trước mặt mình, cô đã sợ đến mức cả người cứng lại, không thốt ra được tiếng nào, chỉ còn nghe thấy tiếng tim đập của bản thân, may mà một lúc sau được một anh đang chạy bộ buổi sáng đuổi đi.

Lần đó Hari gặp ác mộng mấy đêm, rồi mỗi lần nhìn thấy khác phái đều có cảm giác bài xích ghê tởm vô cùng, trong cặp lúc nào cũng có một bình xịt nước ớt cùng một con dao, lỡ mà quên một thứ là cảm thấy không được tự nhiên, cứ sợ đông sợ tây. –

Sau này gặp thêm hai lần nữa, đều là vào buổi tối, một lần cô đã dũng cảm cầm lấy cái bình xịt pha nước ớt xịt ngay vào chỗ đấy của tên đó và vào mắt hắn, sau đó bỏ chạy. Còn một lần gặp được là do đứng ở trạm xe bus với một chị gái, chị này nhìn thấy tên biến thái chẳng những không sợ mà còn bình tĩnh lấy điện thoại ra, chụp một pô nude của hắn, sau đó nói:

“Này, nếu cảm thấy cơ thể của mình đẹp đến vậy thì để tôi giúp cho, phát tấm này lên mạng là sẽ được nhiều người nhìn ngắm lắm đấy!”

Lúc ấy tên biến thái sợ đến mức khỏa người kín mít, rồi chật vật chạy đi, chị gái ấy còn gọi vọng theo sau: “Lần sau còn để cho bà thấy mày thì mày đừng hòng lên hình có cái khẩu trang nhé!”


Sau đó quay lại, đối mặt với ánh mắt sùng bái của Hari, soái khí nói: “Bọn này chỉ được cái thích khoe của thôi, đừng sợ. Lần sau mà cuống quá thì nhắm thẳng chỗ đó mà tấn công, thằng nào có mạnh mấy cũng tàn đời.”

Vì vậy lần này khi nhìn thấy biến thái lần thứ 4, Hari đã không còn sợ như những lần trước, sau khi chắc chắn rằng tên này đi một mình, cô bình tĩnh lấy cây kiềm chích điện mà Kin Junho cho ra.

Thế nhưng chưa kịp làm gì thì đôi mắt dã bị một bàn tay che lấy, cả người bị kéo vào một lồng ngực tuy không rộng, nhưng cũng đầy ấm áp, sau đó là giọng nói mang một chút giọng mũi quen thuộc vang lên:

“Ông chú, chú mà còn đứng đây nữa là tôi không khách khí đâu.”

Biến thái thường hành động một mình và chỉ dám tấn công những cô gái đi đơn lẻ, bây giờ nhìn thấy bên cạnh mục tiêu của mình đã xuất hiện một chàng trai trẻ, liền thông minh mà lui, đi tìm một đối tượng khác.

Kwon Ji Yong liếc mắt nhìn tên biến thái rời đi, hai tay vẫn ôm chặt lấy Hari, nhấn đầu cô vào trong lồng ngực mình để cô không phải nhìn thấy những hình ảnh không nên nhìn, giữa hai người dường như không có một kẽ hở. Hari thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập quy luật cùng với hơi thở của anh như có như không lướt qua cổ cô, tư thế này khiến Hari có chút không được tự nhiên.


Khi đã xác nhận không còn nhìn thấy người đàn ông đó nữa, Kwon Ji Yong mới buông Hari ra, nhìn tới nhìn lui, thấy cô không sao mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nhớ đến hình ảnh khi nãy thì nhăn mặt, tức giận nói:

“Tại sao lúc nãy em lại có thể đứng yên như vậy chứ, khi gặp được chuyện này đáng lẽ em phải chạy đi chứ, cứ đứng yên như vậy, lỡ mà anh không đến thì tên đó làm gì em thì sao?”

Từ lần trước biết Hari chủ nhật phải đi làm thêm ở Myeon Dong, anh đã quyết định phải đi đón cô, con gái mà một mình về khuya thì nguy hiểm biết bao, quả nhiên anh đoán đúng vậy, vừa nãy nhìn thấy hình ảnh tên biến thái đó, anh đã cảm thấy vô cùng tức giận, lo lắng nhưng cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì hôm nay mình quyết định đến đón cô, từ lần sau, anh sẽ thường xuyên đi đón Hari, không để cô đi về một mình nữa. –

Hari bình tĩnh nhìn Kwon Ji Yong, bất ngờ hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Anh đi đón em! Em đi làm về trễ như vậy, có biết nguy hiểm không?”

Hari nhìn dáng vẻ tức giận của anh, giơ cái kềm chích điện lên: “Em có đem vũ khí mà!”


Kwon Ji Yong ghét bỏ nhìn Hari, tự động tháo cái ba lô trên lưng Hari xuống, mang trên vai, cũng cầm luôn cái bịch đồ ăn của cô: “Con gái thì lúc nào cũng đem mấy cái thứ đó, nhưng nếu thật sự gặp chuyện, lại chẳng có tác dụng bao nhiêu, vì hầu hết lúc đó họ đã sợ đến chẳng cử động nổi.”

Hari oán thầm, em có thể, em từng diệt một tên. Thế nhưng nghĩ đến lần đầu tiên mình đúng là sợ đến đi cũng chẳng nổi, ngoan ngoãn im miệng.

Kwon Ji Yong dắt tay Hari, vừa bước đi vừa nói: “Buổi tối mà đi một mình có nhiều nguy hiểm lắm, chuyện lúc nãy, rồi còn trên xe bus cũng có thể gặp biến thái nữa. Lần sau em nên ngoan ngoãn đợi ở trong nhà hàng, anh sẽ đến đón, biết chưa?”

“Anh không cần phải làm vậy đâu. Hôm nay là chủ nhật, anh nên tận hưởng mới phải.” – trước đây khi còn quen Kim Jin A, tối thứ 7 là Kwon Ji Yong đã về nhà, sau đó sáng thứ 2 mới lên lại, trừ cái hôm thất tình,  tuy nói đa số thời gian đều giành cho Kim Jin A, nhưng bây giờ anh chia tay rồi, anh nên giành thời gian cho gia đình mới đúng, nếu để anh đi đón cô, vậy thì chủ nhật là anh phải quay về ki túc xá rồi. Con mình một tuần mới về nhà một lần, cha mẹ anh ấy hẳn muốn anh ấy ở nhà lâu hơn.

Kwon Ji Yong sao không hiểu suy nghĩ của cô, anh xoa đầu Hari một cái, cười nói: “Em đừng để ý đến chuyện đó,anh đã trưởng thành rồi, không lẽ còn quấn lấy cha mẹ sao. Ngược lại người nên lo là em, lỡ như em có chuyện gì, thì phải làm sao.”

Hari ở đằng sau, nhìn bóng lưng gầy yếu của Kwon Ji Yong phía trước, tuy anh đã trưởng thành, thế nhưng anh xa nhà từ khi mới 12, đương nhiên là khác chứ, lí do thoái thoát này không có lí chút nào. –

“Oppa à, cảm ơn anh!”


Kwon Ji Yong nghe thấy tiếng nói của cô, nó nhẹ nhàng mà ôn nhu hơn thường ngày rất nhiều, giữa không khí yên lặng này, nó như là một đoạn nhạc thật ngắn được tấu lên, dịu dàng mà ấm áp.

Anh quay mặt lại, nhìn thấy cô đang nhìn mình mỉm cười, khóe miệng anh cũng khẽ nhếch lên, đưa tay búng một cái ngay trán cô: “Ngốc, cám ơn cái gì, với anh mà còn khách khí sao!”

Nói xong, anh lại nắm tay cô kéo đi, cả hai bước trên con đường vắng lặng, xung quanh cũng chỉ lác đác một hai người về nhà trễ. Đón được xe bus, Kwon Ji Yong kéo Hari đi ra hàng ghế sau cùng ngồi, vì là buổi tối nên không nhiều người đi xe bus, xe cũng ít dừng trạm hơn, cứ đều đều mà chậm rãi đi về hướng kí túc xá.

Có lẽ do hôm nay có Kwon Ji Yong đi cùng, Hari không phải mọi lúc banh chặt thần kinh để đề phòng mọi thứ, vì vậy vừa lên xe bus được một chút, Hari đã dưới sự lắc lư đều đều của xe bus mà dựa vào Kwon Ji Yong ngủ mất.

Kwon Ji Yong cảm thấy bên vai trầm xuống, nhìn qua thì thấy gương mặt say ngủ của cô, anh mỉm cười, trông lúc cô ngủ nhìn ngoan ngoãn hơn thường ngày, dù sao cũng còn hơn nửa tiếng nữa mới tới nơi, anh điều chỉnh dáng ngồi của mình một chút để cô thoải mái hơn, sau đó ngồi im, trong đầu không tự chủ được vang lên vài giai điệu.

— 

Tác giả: Vừa viết xong dàn ý nháp và có kết luận sau: đây là một câu chuyện về một cô gái yêu đương với idol mà không phải câu chuyện yêu đương của idol, vì vậy mà chỉ nhắc sơ đến show biz mà thôi.