Trợ Lý Nhỏ Của Big Bang

Chương 11: Thất tình (5)

Khi Hari và những người còn lại tới, chính là nhìn thấy những người kia vây quanh Kwon Ji Yong nói gì đó, còn anh thì cứ nhìn chằm chằm vào những người này. Cô để ý thấy bàn tay đang cầm nước ngọt của anh nắm chặt lại, như là để kiềm chế bản thân.

Cô không tự chủ được nhớ đến vẻ mặt của anh khi thất tình mấy ngày hôm trước, nhanh chóng chạy lại gần anh, thật tự nhiên ôm lấy cánh tay anh, ngữ khí mềm mại nói:

“Oppa! Sao anh đi lâu thế?”

Kwon Ji Yong vốn nghe Lee Ha Yi và những người khác chế nhạo mình thì cũng không để ý, dù sao so tuổi tác thì họ ai cũng lớn hơn anh, thế nhưng khi nghe bọn họ chê cười Big Bang, anh đã thật sự tức giận.

Big Bang là những người bạn, chiến hữu, người thân của anh, làm sao anh có thể chịu được khi nghe họ nói những điều không tốt về họ chứ. Ngay khi anh định lên tiếng phản bác, thì một thân hình mềm mại dựa vào, nhẹ nhàng ôm lấy cánh tay anh, giọng nói của cô ôn nhu mà dịu dàng như thể muốn hòa tan sự phẫn nộ đangn nổi lên trong lòng anh. –

Hari nhìn những người trước mặt, giả bộ hỏi Kwon Ji Yong: “Anh gặp được bạn sao? Xin chào, em là bạn gái của Ji Yong oppa!” – Nói xong, cô còn nở một nụ cười thật tươi, khiến cho một số người đứng đó sững sờ.

Tất cả mọi người đều bất ngờ trước câu nói của Hari, bao gồm cả Kwon Ji Yong và Kim Jin A lẫn 4 người đang núp vào bụi cây xa xa cũng vậy.


Kim  Jin A khi vừa nhìn thấy Hari ôm Kwon Ji Yong thì chân mày đã nhíu lại. Con gái là một loại động vật khó hiểu, cho dù là mình không thích, không cần, nhưng nếu như người từng theo đuổi mình nay lại gần gũi với cô gái khác thì đều sẽ có cảm giác khó chịu, huống chi đây lại là một cô gái xinh đẹp.

Kim Jin A vẻ mặt khó lường nhìn Kwon Ji Yong, thăm dò hỏi: “Cô gái này là bạn gái của cậu thật sao, Ji Yong?”

Kwon Ji Yong chưa kịp nói gì, thì Hari đã lén bấm vào cánh tay anh một cái, khiến anh nhăn mày, sau đó bản thân tự nhiên bật cười, nhìn Kim Jin A, nói:

“Chị à, lời này của chị trông như mấy nữ chính trên phim khi đang bắt gian tại trận ý. Nếu không phải chị đang ôm cái anh bên cạnh thì em đã nghĩ chị mới là bạn gái của Ji Yong oppa rồi.”

Nói xong, dường như cô cũng cảm thấy mình nói sai, gương mặt trở nên ngượng ngùng: “Em xin lỗi, em không có ý gì đâu, chỉ là thấy vậy nên nói vậy thôi, chị sẽ không để ý đâu đúng không?”

Kim Jin A khó khăn nhìn Hari một cái, môi cô giật giật: “Ừ, nếu như em thật sự không có ý gì thì chị làm sao có thể để ý chứ!” – Cô nói xong, quay sang bên cạnh thì lại bắt gặp ánh mắt đầy ý vị của Min Hyuk, Kim Jin A liền im lặng, không nói thêm gì nữa. –

Hari cảm thấy như vậy là được rồi, đang tính kéo Kwon Ji Yong đi thì chợt lại nghe có người nói:


“Em gái à, sao em có thể nói như vậy được. Jin A làm sao có thể để mắt đến Kwon Ji Yong, trước đây cậu ta lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau lưng Jin A đến người ta phát phiền.”

Người nói chuyện là Lee Ha Yi, cô ta vốn là một con chó của Kim Jin A, luôn tự cho mình là bạn thân của Kim Jin A, ra mặt vì cô ta đủ thứ, lần này cũng vậy.

Hari nhìn sang Lee Ha Yi, sau đó nhìn sang Kim Jin A, rồi quay sang Kwon Ji Yong, nũng nịu nói: “Ji Yong Oppa trước đây thích ai cũng không sao cả, vì dù sao đó cũng là quá khứ rồi. Lần trước anh ấy nói, từ khi gặp được em, anh ấy  mới biết thế nào là tình yêu!”

Kim Jin A nghe vậy, vẻ mặt càng khó coi. Gặp cô ta mới biết thế nào là tình yêu, vậy trước đây theo đuổi cô là gì, chơi đùa à, hay chỉ là một thoáng qua.

Kwon Ji Yong nhìn mọi người xung quanh, thu hết biểu tình của những người khác vào mắt, anh bỗng nhiên mỉm cười, nhẹ nhàng hôn lên má Hari một cái, chân thành nói:

“Em đừng lo, anh chỉ yêu có em thôi! Em là cô gái duy nhất anh yêu!”


Tuy Hari cũng vô cùng bất ngờ với nụ hôn này, thế nhưng cô cũng nhanh chóng phản ứng lại, nhanh chóng ôm lấy anh, vùi mặt vào ngực anh, ngượng ngùng kêu: “Oppa!”

Kwon Ji Yong cũng rất phối hợp mà ôm lấy cô, ánh mắt nhu tình như nước, như thể cô gái trong lòng anh bây giờ chính là cả thế giới đối với anh: “Ơi.”

Nhìn hai người kia không coi ai ra gì mà ân ái, Lee Ha Yi vô cùng khó chịu, cô ta nói với Hari:

“Em gái à, em còn nhỏ, nên nhìn người cẩn thận, không khéo lại không có mắt, chọn đúng hạng người không ra gì, ai biết người ta tiếp cận em có phải là do vẻ bề ngoài của em hay không.”

Hari rời khỏi lồng ngực của Kwon Ji Yong, khó hiểu nhìn Lee Ha Yi: “Chị này, vì sao nãy giờ chị nói câu nào cũng công kích đến oppa vậy? Oppa có gì không tốt, anh ấy ôn nhu, săn sóc, cưng chiều em hết cỡ, chỉ cần khi em lên tiếng, anh ấy nhất định sẽ đến bên cạnh em, có thể vì em mà hy sinh nhiều thứ, một người con trai tốt như vậy, nếu như em không nhanh tay chộp lấy, lỡ mất thì sao?” –

Hari nói xong, cô liền ưỡn ngực lên, vẻ mặt tự tin nói: “Hơn nữa, em vừa xinh đẹp lại thông minh, tính tình lại tốt, Ji Yong oppa đương nhiên là phải thích em rồi, có gì khó hiểu đâu.”

Sau đó cô làm bộ nhìn Lee Ha Yi từ trên xuống dưới, vẻ mặt hiểu ra: “Có lẽ do chị không được người khác theo đuổi, nên chị không hiểu.”

“Cô vừa nói gì?” – Lee Ha Yi vừa nghe câu nói của Hari, vẻ mặt vừa ngượng vừa giận.


Hari làm ra vẻ vô tội: “Em có nói gì đâu? Em chỉ nói sự thật thôi.”

Nói đến đây mà còn không hiểu là mình đang bị mắng thì  Lee Ha Yi sống hai mươi mấy năm uổng phí rồi, cô tức giận chỉ vào Hari: “Con hồ ly tinh, mày vừa nói gì?”

Việc Hari vừa xuất hiện đã thu hút lấy ánh nhìn của toàn bộ nam tính trong đây đã khiến cô vô cùng khó chịu, hơn nữa trong đó còn có người mà cô thích. Cũng bởi bộ dạng của cô ta mà khi nãy lúc cô muốn mấy người khác lên tiếng châm chọc cô ta vài câu nhưng ai cũng né tránh, thậm chí khi cô vừa lên tiếng thì còn bị người mình thích kéo lại nữa chứ.

Kwon Ji Yong nghe thấy Hari bị mắng, gương mặt cũng trầm xuống: “Cô ăn nói cho cẩn thận đấy, Lee Ha Yi!”

Lee Ha Yi tức giận vùng tay ra khỏi người vừa mới kéo cô lại, nhìn Kwon Ji Yong châm chọc: “Kwon Ji Yong, cậu đừng tưởng bản thân câu được con nhỏ đó thì ngon lắm, coi chừng có ngày bị cắm sừng mà không biết đấy.”

Hari cảm thấy mình bị chửi thì cũng tức giận: “Nghe người ta nói sự thật thì ngượng quá hóa giận sao, Chung Vô Diệm?”

“Mày nói gì? Mày dám nói lại lần nữa không?”

“Nói bà xấu đấy, đồ ngu!” – Hari bây giờ đã vứt bỏ luôn vẻ mặt ngượng ngùng từ nãy giờ, cô nhếch mặt lên, khinh khỉnh nhìn Lee Ha Yi, giống như cô ta đã nhìn Kwon Ji Yong lúc nãy.