Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 209: Ba mươi

Sau khi đùa giỡn một trận, cuối cùng Trương Tư Nghị cũng lấy lại được ảnh chụp, nhưng ba tấm ảnh này hơi bị bóp nhăn trong quá trình tranh giành.

Cố Tiêu cố gắng phá hủy lịch sử đen tối nhưng không đạt được mục đích, vẫn chưa từ bỏ ý định quay tới quay lui bên người Trương Tư Nghị, còn cười nhạo cậu: “Người thật đang ở trước mặt em, loại ảnh chụp không thật này có gì mà xem?”

Trương Tư Nghị vừa giận dữ vừa bực bội trừng mắt nhìn anh một cái, trân trọng nhét ảnh chụp vào trong ngực, đề phòng anh như đề phòng trộm.

Chờ Cố Tiêu đi tắm rửa, Trương Tư Nghị mới dám lấy ra, vuốt ve ảnh chụp, khóc không ra nước mắt: “Hức hức hức, khốn nạn, đền cho em...”

Nhưng may mắn là những chỗ bị gấp đều ở mép ảnh, toàn thân trên dưới của Cố Tiêu trong bức ảnh vẫn nguyên xi.

Trương Tư Nghị nhìn một lát, đột nhiên lóe lên một ý tưởng thông minh. Cậu lục ra chiếc kéo mà Cố Tiêu dùng để cắt giấy Tuyên Thành trên bàn làm việc, đem ví ra so, bất chấp hết thảy, cắt ra hình dáng Cố Tiêu nhỏ cỡ bàn tay của bức ảnh có phần rìa ngoài bị gãy nhiều nhất, nhét vào ngăn trong suốt bên trong ví da của cậu.

Không to không nhỏ, vừa khớp.

Trương Tư Nghị thật sự xem nghìn lần cũng không chán hình bóng anh chàng đẹp trai mặc áo sơ mi trắng trong bức ảnh, si mê hôn “moa”, “moa” vào ví tiền.

Cố Tiêu tắm xong đẩy cửa tiến vào: “...”

Trương Tư Nghị bị bắt gặp ngay tại trận: “...”

Cuối tuần qua đi, những ngày bận rộn tiếp tục. Hai người ngầm hiểu không nhắc đến chuyện liên quan đến việc ra nước ngoài của Trương Tư Nghị nữa. Tuy nhiên, không nói tới không có nghĩa là Trương Tư Nghị sẽ không cân nhắc, cho dù Cố Tiêu không muốn cậu bận tâm, nhưng cậu cũng lặng lẽ suy nghĩ biện pháp thích hợp.

Sau ngày đầu năm mới, chẳng mấy chốc sẽ đến sinh nhật Cố Tiêu.

Sinh nhật của hai người, một người vào cuối tháng mười một còn người kia vào đầu tháng một, thực tế cách nhau quá gần. Niềm vui khi nhận được quà tặng và chúc phúc của Trương Tư Nghị vẫn chưa hoàn toàn trôi qua, cậu lại phải vắt hết óc mừng ngày sinh nhật của Cố Tiêu.

Theo lý thuyết, Cố Tiêu đã chuẩn bị những bông hoa và bữa tối tuyệt vời ở khách sạn cho cậu nên cậu cũng phải chuẩn bị một tình cảnh không thua kém.

Chiếc đèn xương rồng kim hổ tặng năm ngoái vẫn được đặt trên bàn cạnh giường ngủ. Sản phẩm thủ công có vẻ không mới mẻ trong năm nay.

Hay là tự mình trang trí nhà cửa, sau đó xuống bếp nấu cơm cho Cố Tiêu?

Nhưng cậu không nấu ăn ngon giống như Cố Tiêu, có lẽ sẽ rơi vào hoàn cảnh bị chê bai tơi bời giống như Hạ Trình Thiên.

Vậy kéo đàn violin thì sao? Aiz, gần đây bận rộn lấy đâu ra thời gian luyện đàn, cho dù có, ở chung một mái nhà, cậu kéo một cái là Cố Tiêu có thể nghe thấy, căn bản không có cảm giác bí ẩn!

Không thể chuẩn bị quá sơ sài, còn phải hao tâm tốn sức sáng tạo, Trương Tư Nghị nghĩ nát óc cũng không có ý kiến gì, lúc này không khỏi cảm khái, của thiên trả địa!

Tối hôm đó ăn cơm xong, hai người dựa vào ghế sofa đọc sách uống trà, Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị, hỏi: “Thấy em vài ngày qua mặt mày ủ rũ đờ người ra, nghĩ gì thế?”

Trương Tư Nghị: “Ầy...”

Cố Tiêu thu tầm mắt lại, chậm rãi lật một trang sách, cười nói: “Không phải là đang nghĩ tặng quà sinh nhật gì cho anh chứ?”

Trương Tư Nghị: “...” (= 皿 =) Anh có thể mẹ nó mỗi lần đừng “Biết trước” như vậy được không? Còn hiểu lãng mạn là gì nữa không?

Nhưng đã bị nói trắng ra, Trương Tư Nghị cảm thấy duy trì bí ẩn không có ích gì, dứt khoát hỏi trực tiếp Cố Tiêu: “Đúng vậy, em không nghĩ được anh thích quà gì, hay là anh nói thẳng với em anh muốn cái gì đi!”

Cố Tiêu liếc cậu một chút, dùng giọng điệu suồng sã nói: “Muốn cái gì em còn muốn anh nói?”

Khuôn mặt Trương Tư Nghị nóng lên hai độ, cậu biết Cố Tiêu ám chỉ “Mình”. Cậu chắc chắn sẽ làm chuyện ấy với Cố Tiêu vào ngày sinh nhật anh, Trương Tư Nghị đã sớm chuẩn bị tinh thần cho điều này. Nhưng họ cũng thường làm việc đó, yêu cầu của Cố Tiêu không thể đơn giản như thế được?

Hơn nữa, Cố Tiêu cũng giỏi “Nghiên cứu”, bình thường anh thích cùng cậu thử rất nhiều loại tư thế. Ngay cả vào ngày sinh nhật anh, Trương Tư Nghị không nghĩ được họ có thể chơi tới tầm cao mới nào.

Đang cảm thấy mờ mịt, Trương Tư Nghị thấy Cố Tiêu lấy điện thoại di động ra thao tác gì đó, sau đó điện thoại di động của cậu theo sát rung lên.

Trương Tư Nghị ngay lập tức móc ra xem, thấy Cố Tiêu gửi một tấm ảnh cho cậu...

Cố Tiêu nhìn cậu, khàn giọng cười, nói: “Gửi cho em, muốn cái đó.”

Trương Tư Nghị: “...” Quả nhiên cậu biết yêu cầu của Cố Tiêu không hề đơn giản như vậy! (╯‵ 皿 ′)╯︵┻━┻

Lúng túng cả ngày, Trương Tư Nghị không nghĩ ra cách nào tốt hơn chỉ có thể kiên trì làm theo yêu cầu của Cố Tiêu.

Thừa dịp đi vệ sinh ở công ty, Trương Tư Nghị lên mạng tìm thấy kiểu dáng tương tự như ảnh Cố Tiêu gửi. Sau khi đặt hàng, cậu không dám nhận hàng ở công ty mà để người gửi chuyển phát nhanh đến điểm nhận hàng gần vườn hoa Viễn Sơn, lựa chọn “Tự xách tay”.

Thu được đồ vật, Trương Tư Nghị lặng lẽ giấu dưới đáy tủ quần áo. Hai ngày trước sinh nhật Cố Tiêu cậu đã đánh tiếng trước với Cố Diêu, hi vọng cô để ngày hôm đó cho cậu và Cố Tiêu.

Vốn dĩ sinh nhật anh trai nhà mình, Cố Diêu cũng muốn giúp đỡ cùng nhau tổ chức lễ kỷ niệm, nhưng thấy lỗ tai đỏ ửng và khuôn mặt tỏ vẻ xấu hổ của Trương Tư Nghị, cô hiểu rõ mà nín cười, xoa trán đồng ý.

Sinh nhật Cố Tiêu hôm đó là vào thứ sáu, buổi sáng Trương Tư Nghị bình thản nói “Sinh nhật vui vẻ” với đối phương trước. Sau đó hai người đều phải đi làm, không có thời gian chơi đùa, có vẻ như ngày này không có gì đặc biệt hơn bình thường.

Sau khi kết thúc công việc vào ban đêm, Trương Tư Nghị trước hết mời Cố Tiêu ăn món Nhật tại trung tâm thành phố, xem như bữa cơm sinh nhật.

Bởi vì ở nơi công cộng, lại là vào thứ sáu - Thời gian hẹn hò cao điểm của các cặp tình nhân, Trương Tư Nghị và Cố Tiêu không thể biểu hiện quá rõ ràng, hai người im lặng cơm nước xong xuôi và trở về nhà trước chín giờ.

Lúc này, “Trò hay” của Trương Tư Nghị mới chính thức bắt đầu.

Nhét dây dắt chó vào tay Cố Tiêu, Trương Tư Nghị rũ mắt dặn dò: “Anh đi dắt chó trước rồi trở về tắm rửa, trước mười giờ không cho phép vào phòng ngủ!”

Cố Tiêu cười gật đầu nói “Được”, bộ dạng không biết gì hết khiến Trương Tư Nghị rất khó chịu.

Chờ Cố Tiêu đi rồi, Trương Tư Nghị hai, ba bước chạy vọt lên tầng, chỉ mất mười lăm phút tắm nhanh, rồi vào phòng ngủ, khóa cửa, lấy ra đồ trang bị xấu hổ giấu trong tủ treo quần áo, bắt đầu chuẩn bị...

Nửa tiếng sau, Cố Tiêu dắt chó trở về, ở dưới tầng làm việc nhà một lát, nhìn thời gian, chín giờ bốn mươi lăm phút, đến lúc rồi.

Sau khi lên tầng trên, Cố Tiêu thấy cửa phòng ngủ đóng chặt, đồ lót Trương Tư Nghị chuẩn bị cho anh thay giặt được xếp trên bồn rửa mặt trong phòng tắm... Cố Tiêu chợt mỉm cười, còn cần quần áo gì chứ? Lát nữa khoác luôn áo choàng tắm trở về không được sao.

Chín giờ năm mươi lăm phút, Trương Tư nghị chuẩn bị kỹ càng tất cả, nằm lỳ trên giường đợi Cố Tiêu “Sủng hạnh”.

Cậu vừa nghe thấy tiếng Cố Tiêu lên lầu, bây giờ có lẽ anh đang tắm.

Mười giờ, nhịp tim Trương Tư Nghị nhảy vọt...

Mười giờ lẻ một phút, lẻ hai phút...

Trương Tư Nghị chờ đợi trong nôn nóng, đã quá thời gian, sao Cố Tiêu vẫn chưa tắm xong?

Mười giờ lẻ năm phút, cậu nghe thấy tiếng cửa phòng tắm mở ra!

Trương Tư Nghị lập tức tràn đầy năng lượng, tế bào toàn thân cũng bắt đầu hưng phấn run rẩy.

Kèm theo tiếng chốt cửa “Cùm cụp”, Cố Tiêu xuất hiện ở cửa ra vào -

Trong phòng sáng sủa, đầu Trương Tư Nghị đeo tai mèo, cậu mặc một bộ đồ cosplay tình thú với hoa văn mèo lông vằn, nằm lỳ trên giường. Thực tế có rất ít vải trên quần áo, chỉ tượng trưng quấn quanh cơ thể, lộ ra mông eo người mặc... Vào giờ phút này, Trương Tư Nghị đang lắc lư đầu, đỏ bừng mặt nhìn anh, một cái đuôi mèo kẹp giữa mông, nhẹ nhàng lay động theo động tác đong đưa của cậu...

Càng khiến mạch máu của anh sôi trào chính là tờ giấy dán trên lưng Trương Tư Nghị, với bốn ký tự lớn màu đỏ được viết bằng bút Marker ở phía trước: “Em là quà tặng.”

Bên trái và phải bốn chữ này còn vẽ hai hình trái tim.

Máu nóng xông lên não, trong chớp mắt Cố Tiêu có cảm giác mình không còn lý trí.

- Trương Tư Nghị thật sự làm, hơn nữa còn ăn mặc đáng yêu và gợi cảm đến thế, đang chờ đợi anh “Thưởng thức”.

Ánh mắt anh không rời liếc nhìn cơ thể của đối phương, đôi mắt sâu thẳm gần như rực cháy.

Biểu cảm của Cố Tiêu khiến Trương Tư Nghị hao tổn tâm huyết có cảm giác thành tựu, nhưng cậu lại nằm lỳ trên giường với sự xấu hổ và rụt rè. Cậu vốn cho rằng Cố Tiêu sẽ không kiềm chế nổi ngay lập tức nhào lên, không ngờ anh vẫn luôn chết lặng đứng ở cửa, giơ điện thoại di động trong tay lên và bắt đầu chụp ảnh cậu...

“... Này!!!” Trương Tư Nghị tức giận đến ngay lập tức xù lông, nhe nanh múa vuốt muốn lật người tới.

Cố Tiêu bỗng lên tiếng ngăn lại: “Đừng nhúc nhích!”

Nghe thấy âm thanh, Trương Tư Nghị theo bản năng dừng cơ thể... Chết tiệt, nhẫn nhịn, hôm nay là sinh nhật của Cố Tiêu, hãy để anh làm chủ một lần.

Mặc dù phối hợp mà không tiếp tục cử động, nhưng sự bướng bỉnh và ngại ngùng trên khuôn mặt của Trương Tư Nghị gần như phù hợp phi thường tuyệt vời với bộ quần áo mèo vằn này!

Cố Tiêu thỏa thích chụp, còn được voi đòi tiên yêu cầu Trương Tư Nghị thực hiện những động tác cường điệu hơn: “Từ từ lật lại, đúng, dừng lại, rất tốt... Cào móng vuốt, thật dễ thương ha ha...”

Trương Tư Nghị: “...” Phải nhịn! (= 皿 =)

Khi Trương Tư Nghị lật lại hoàn toàn, Cố Tiêu mới phát hiện, hóa ra trước ngực cậu còn dán một tờ giấy, tờ này dài hơn tờ trước rất nhiều, một hàng chữ xiêu vẹo - “Chúc anh Cố Tiêu sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ!”

Lộ ra tờ giấy ở ngực, mặt Trương Tư Nghị đỏ đến mức có thể chiên trứng.

Cố Tiêu ngạc nhiên nhìn cậu hai giây, lần này anh không thể khống chế lý trí để tiếp tục chụp ảnh. Đặt di động lên bàn làm việc xong, anh liền nghiêng người nhào tới Trương Tư Nghị!

“Ôi!” Bị trọng lượng của Cố Tiêu bất ngờ đè ngạt, Trương Tư Nghị vô thức đẩy anh ra, nhưng tay chân còn đeo móng vuốt mèo và tất lông, chẳng những không có tác dụng chống cự mà còn khiến cậu giống như mèo nhỏ ỡm ờ muốn từ chối nhưng vẫn hùa theo, làm Cố Tiêu càng thêm điên cuồng.

“A a...” Bờ môi bị cắn mạnh, hương vị quen thuộc xâm nhập vào khoang miệng, Trương Tư Nghị thở hổn hển tiếp nhận sự cướp đoạt của Cố Tiêu.

Nụ hôn kết thúc, Cố Tiêu nhìn Trương Tư Nghị nồng nàn trìu mến, giọng nói của anh hơi khàn: “Quà tặng, anh nhận, em là của anh...”

Hơi thở của Trương Tư Nghị nghẹn lại, dù cho cách ăn mặc này khiến cậu cảm thấy cực kỳ xấu hổ, thực tế chống lại phẩm giá một người đàn ông của cậu, nhưng vừa nghĩ đến những việc Cố Tiêu làm cho cậu, chút hi sinh ấy của cậu căn bản không là gì cả.

Dùng vuốt mèo lông xù ôm lấy Cố Tiêu, Trương Tư Nghị nhẹ nhàng ngoan ngoãn “Dạ” một tiếng, nói: “Sinh nhật ba mươi tuổi vui vẻ, Cố Tiêu.”

...

Sáng hôm sau, Trương Tư Nghị ôm mông, quả thật muốn khóc ròng và hát bài “Hoa cúc tàn, mông đầy thương tổn”... Mẹ nó, ngay cả khi cậu thật sự mặc đồ nhìn “Rất gợi cảm”, “Rất dễ thương”, Cố Tiêu cũng không nên điên cuồng muốn cậu cả một đêm?

Lúc làm đến lần thứ ba Trương Tư Nghị không thể không cầu xin tha thứ nói “Qua mười hai giờ chắc chắn phải ngừng”, cho dù sinh nhật cũng phải có giới hạn thời gian, nhưng Cố Tiêu vậy mà mắt điếc tai ngơ làm đến tận ba giờ sáng! Tên cầm thú này! (T 皿 T)