Tuy nhiên, đời không như là mơ, hầu hết các đơn xin việc đều biệt tăm biệt tích, chỉ có một văn phòng đối ngoại của Đức lịch sự trả lời, gửi lại một email khéo léo giải thích với Trương Tư Nghị, vị trí thực tập sinh và trợ lý của họ năm nay đã đủ.
Đúng thế, đã vào tháng tám rồi, những công ty tốt một chút đã sớm hoàn thành việc tuyển dụng. Cũng tại cậu ngơ ngơ ngác ngác, lúc còn đi học thì quay lưng với đời, sau khi tốt nghiệp bị Phó Tín Huy dụ dỗ đi du lịch Châu Âu hẳn một tháng. Chờ khi cậu trở về nước mới biết được thị trường xây dựng trong nước đang trải qua giai đoạn khủng hoảng, thậm chí có khoảng ba bốn học viên xuất sắc đang gặp phải cảnh ngộ bị cắt biên chế, giảm tiền lương. Ngoài ra một vài công ty còn không nuôi nổi các nhân viên hiện có, đừng nói là nhận thêm người.
Trương Tư Nghị tốt nghiệp một trường đại học khá nổi tiếng ở Anh, mặc dù không bằng Cambrigde hay Oxford, nhưng khoa kiến trúc của trường cũng rất tốt. Tuy những hư danh này có rất ít giá trị gia tăng đối với một sinh viên hệ đại học nhưng chí ít thì vẫn có thể trở thành bàn đạp trên con đường tìm việc của Trương Tư Nghị. Dưới tình huống thị trường xây dựng đã bão hòa, về nước là lối thoát duy nhất của cậu.
Tuy nhiên, bởi vì tình huống hiện tại của ngành nghề này, bàn đạp biến thành gạch rỗng, dễ bị sụp đổ ngay từ đòn đánh đầu tiên.
Trước đây, sinh viên tốt nghiệp khoa kiến trúc thuộc tám trường đại học nổi tiếng trong nước[1] cần cù chăm chỉ xây dựng được nền tảng vững chắc mà trụ lại trên trận địa, sau này lại có những sinh viên ưu tú tốt nghiệp các trường cao đẳng, đại học lớn của nước ngoài như AA, GSD, SAIC[2] giành giật việc làm, đáng thương cho một con rùa biển nho nhỏ như Trương Tư Nghị, bị dòng đời xô đẩy mà biến thành một cọng rong biển.
Thật ra nếu Trương Tư Nghị không ngại làm trái ngành, cậu muốn tìm một công việc tàm tạm sống qua ngày cũng đơn giản, nhất là ở trong thành phố lớn như Hải Thành, một số trung tâm tư vấn du học hoặc các công ty da thuộc quy mô nhỏ rất chào đón cậu, đào tạo một thời gian là có thể trực tiếp thực hành.
Tuy nhiên, cậu vì “kiến trúc” chịu đựng nhiều quả đắng, đọc sách suốt đêm và vẽ đồ họa thì không nói làm gì, nhưng trong quá trình học tập các loại chi phí cho bút vẽ, bút Marker, mô hình các tông, chi phí in ấn và các khoản tiêu khác ngốn rất nhiều tiền. Bây giờ tốt nghiệp xong lại chạy đi làm nghề khác, đương nhiên cậu không cam lòng.
Giống như con bạc đã đặt cược gần hết gia sản của mình, thầm nghĩ được ăn cả ngã về không mà quyết liệt đánh đến cùng, tựa như những câu chuyện làm rung động lòng người trong “Chicken soup for your soul” thường khuyên: Đã chọn con đường nào thì dù có quỵ xuống cũng phải đi.
Mặc dù Trương Tư Nghị có thể đã quên lý do tại sao ban đầu cậu nhiệt huyết muốn theo đuổi ngành kiến trúc.
Có lẽ chỉ là bởi vì tên ngành này nghe quá oách.
Bởi lẽ bằng cấp và trình độ chuyên môn đều nửa vời, Tương Tư Nghị mới muốn làm lại mô hình thiết kế. Dù sao với con mắt của một người đã tốt nghiệp, khi quay đầu lại nhìn các tác phẩm mà mình đã tạo ra ở các lớp thấp hơn, gần như toàn bộ chỉ có thể đánh giá bằng hai chữ “cứt chó”. Thế nên trong khoảng thời gian này cậu bận rộn đánh bóng gọt giũa, thử xem có thể làm cho sản phẩm của mình trở nên xuất sắc hơn không.
Đây là khoản tiền đặt cược cuối cùng của cậu, nếu như không thành công, cậu chỉ có thể tiu nghỉu trở về nhà trong ô nhục, van xin ba cậu cho cậu ra nước ngoài học lấy bằng thạc sĩ…
Trương Tư Nghị bứt tóc ưu sầu, đang định bắt đầu làm việc, dạ dày lại truyền đến tiếng ọc ọc kháng nghị.
Cậu gọi đồ ăn ngoài về, ngồi phịch trên giường thất tha thất thểu ăn cơm. Về nước rồi ăn uống thuận tiện và rẻ hơn nhiều. Trương Tư Nghị ở nước Anh tròn bốn năm, đã chán ngấy bánh mì kẹp thịt và khoai tây chiên, bây giờ cậu lại yêu Hải Thành thêm lần nữa, cậu không bao giờ muốn trở về nước Anh.
Chỉ là cậu ăn xong thì bắt đầu mệt rã rệu…
Aiz, sáng ra dậy quá sớm, dứt khoát ngủ trưa no giấc rồi làm tiếp, ngủ đủ mới có sức để làm việc.
Trương Tư Nghị an ủi bản thân, mơ màng thiếp đi, nhưng mà vừa tỉnh lại, bên ngoài trời cũng sắp tối.
Cậu nhìn đồng hồ, thầm chửi tục một tiếng, nhanh chóng đứng dậy ra ngoài rửa mặt.
Trong phòng khách, một trong hai người bạn cùng phòng của Trương Tư Nghị đang ngồi xếp bằng trên sofa nghịch điện thoại di động. Cậu ta chính là Phó Tín Huy, người vô tội bị nghi ngờ là gay trong cuộc tranh cãi sáng nay của Trương Tư Nghị và bạn gái.
Người bạn cùng phòng còn lại tên là Khương Hải, ba người đều là du học sinh UK.
Ở khoa họ, du học sinh người Trung Quốc không hơn mười người, ngoài ra có hai nữ sinh cũng về nước, đều dự định ở Hải Thành tìm việc làm.
“Cậu dậy rồi?” Phó Tín Huy ngẩng đầu nhìn thoáng qua Trương Tư Nghị, lười biếng hỏi, “Buổi tối ăn gì?”
“… Tớ có cảm giác tớ vừa mới ăn xong, ngủ dậy lại thèm ăn.” Trương Tư Nghị mang tâm trạng nặng nề đi vào phòng tắm rửa mặt, bên tai dường như còn vang vọng câu hỏi bạn gái nhiều lần chất vấn cậu sáng nay: “Anh rốt cuộc đang bận cái gì?”. Đúng thế, cậu rốt cuộc đang bận cái gì? Tại sao cậu lại có cảm giác cả ngày trôi qua mà chưa làm được gì hết.
“Vừa mới ăn xong?”
“Ừ, sáng sớm tớ ra ngoài, không phải cậu nghĩ tớ vừa mới dậy đấy chứ?”
“Tớ đang định nói tớ dậy còn sớm hơn cậu, hai giờ chiều tớ tự tỉnh, ăn phần pizza còn thừa tối qua.”
“…” Thằng dở này ngủ thẳng đến hai giờ chiều mới dậy mà còn cảm thấy tự hào?
“Không xong rồi, tớ đang đói muốn chết, vừa mới đọc bình luận trên mạng, phát hiện dưới tầng có nhà hàng tôm hùm đất nổi tiếng lắm, cậu có đi cùng không?”
Trương Tư Nghị mới nghe đến “tôm hùm đất”, cảm thấy hơi đói bụng, nghĩ đến chuyện chia tay sáng nay, sự buồn bã và hối hận trong lòng từ từ dâng lên, không khỏi muốn đi ăn gì đó để giải tỏa cơn sầu.
“Đi thôi, Khương Hải có về không?” Trương Tư Nghị hỏi.
“Tớ vừa gửi tin nhắn cho cậu ấy, cậu ấy nói phải tăng ca.” Phó Tín Huy trả lời.
Trong bộ ba, Khương Hải là người duy nhất tốt nghiệp xong liền thuận lợi đi làm ngay. Nguyên nhân là trong nhà cậu ta có người quen, đã sớm sắp xếp xong, bây giờ cậu ta đang làm cho một công ty bất động sản.
“Không phải chứ? Lại tăng ca! Tuần này đã phải làm thêm ngoài giờ vài ngày rồi? Tớ cứ tưởng làm ở doanh nghiệp nhà nước thì không bao giờ phải tăng ca chứ.” Trương Tư Nghị sửa soạn xong, tùy tiện xỏ dép lê cùng Phó Tín Huy xuống dưới.
“Cho nên mới nói tốt hơn là không làm việc, vừa mới tốt nghiệp đã vội vàng đi làm thuê cho người ta, tuổi trẻ quý giá, chậm rãi mà tiến thôi.”
Nghe thấy thế Trương Tư Nghị nổi cáu: “Cậu đừng nói nữa! Nếu tớ không theo cậu đi du lịch Châu Âu thì bây giờ có lẽ đã đi làm rồi! Aiz, so với Khương Hải, tớ cảm thấy mình hiện tại giống như một con cá mắm!”
Phó Tín Huy lắc đầu nói: “Tố chất tâm lý của cậu quá kém.”
Trương Tư Nghị hộc máu: “Công tử bột không lo ăn không lo mặc như cậu đừng nói chuyện tố chất tâm lý với tớ!”
Phó Tín Huy là người địa phương, sinh ra đã ngậm thìa bạc[3], gia đình mở một vài công ty lớn ở khu đô thị. Rõ ràng là cậu ấm con nhà giàu có thể ở nhà ăn sung mặc sướng lại theo chân họ thuê phòng, Trương Tư Nghị không tài nào hiểu nổi.
Phó Tín Huy bắt chước hát theo Ngô Mạc Sầu[4] xinh đẹp: “Đến đây ~ Sung sướng lắm ~ Dù sao vẫn còn rất nhiều thời gian ~~”
Trương Tư Nghị: “…”
Đến quán tôm hùm đất, sau khi đồ ăn được bưng lên, Phó Tín Huy đột nhiên hỏi: “Sáng sớm cậu đi đâu vậy?”
Trương Tư Nghị uống một ngụm bia, nói: “Tớ chia tay với bạn gái rồi.”
Phó Tín Huy ngạc nhiên: “Sáng sớm ra ngoài đi chia tay?”
“Ban đầu không có suy nghĩ đó.” Trương Tư Nghị thở dài, kể lại chuyện sáng nay cho Phó Tín Huy, lòng đầy căm phẫn, “Tớ thật không hiểu tại sao cô ấy lại nghi ngờ cậu và tớ có vấn đề, chúng ta nhìn rất gay sao? Không phải thế! Cậu bảo có phải cô ấy bị bệnh không.”
“Có lẽ là đọc tiểu thuyết boy love nhiều thôi.” Phó Tín Huy lột vỏ tôm hùm đất rồi bỏ tôm vào đĩa của Trương Tư Nghị, nói, “Chia tay cũng tốt, tớ thấy bây giờ lòng cậu không tập trung vào cô ấy.”
Trương Tư Nghị tự nhiên ăn hết tôm hùm đất, im lặng không nói gì.
Phó Tín Huy ngước mắt nhìn cậu: “Sao vậy, hối hận à?”
Trương Tư Nghị cúi đầu nói: “Dù sao cũng hai năm rồi, nếu không phải trong khoảng thời gian này tớ chịu áp lực lớn, cô ấy có xấu tính hơn nữa tớ cũng không muốn chia tay.”
Phó Tín Huy khuyên bảo cậu: “Bọn con gái ấy mà, phải dành thời gian cho họ. Trước đây cậu ở nước ngoài thì còn có thể chống chế do khoảng cách địa lý, mà cô ấy hi vọng cậu về nước rồi sẽ mang lại sự ấm áp cho cô ấy. Bây giờ thấy được sự chênh lệch giữa lý tưởng và thực tế, chắc chắn cô ấy không chịu nổi.”
Được Phó Tín Huy phân tích rõ ràng, Trương Tư Nghị càng cảm thấy áy náy: “Vậy phải làm sao bây giờ? Tớ sẽ giải thích với cô ấy? Thử cứu vãn tình thế?”
Phó Tín Huy hỏi ngược: “Vậy cậu nghĩ cậu có thời gian dành cho cô ấy sao?”
Trương Tư Nghị nhíu mày: “Có lẽ chờ tớ tìm được việc là ổn.”
Phó Tín Huy nở nụ cười: “Cậu cũng quá ngây thơ rồi, cậu xem Khương Hải ấy, nghĩ có việc rồi thì có thời gian sao? Bạn gái của cậu vốn có tính cách muốn được bạn trai ở bên cạnh săn sóc, chuyên ngành của chúng ta đã định trước là không thể thỏa mãn nhu cầu tình cảm của cô ấy.”
Trương Tư Nghị: “…”
Phó Tín Huy nói tiếp: “Nhưng mà tớ không thể thay cậu quyết định việc này, tự cậu suy nghĩ đi.”
“Cậu nói đúng, bây giờ tâm trí tớ chỉ tập trung vào chuyện tìm việc làm thôi.” Trương Tư Nghị thở dài, than vãn, “Hơn nữa tớ cảm giác gần đây ở bên cạnh cô ấy rất mệt mỏi, không thoải mái giống như lúc ở với cậu.” Trương Tư Nghị nhớ đến phỏng đoán của bạn gái, nói đùa, “Nếu hai chúng ta thật sự là gay, có lẽ sẽ thành cặp đôi hoàn hảo.”
Phó Tín Huy: “…”
Phó Tín Huy: “Cút, ai thèm trở thành cặp đôi hoàn hảo với cậu.”
Ăn uống no say trở về nhà, Trương Tư Nghị suy nghĩ một lát, cảm thấy ban ngày cậu đã quá kích động, cậu trầm ngâm soạn một tin nhắn cho bạn gái, nói rõ nguyên nhân mà Phó Tín Huy vừa nhắc đến cho đối phương nghe, cũng giải thích trạng thái hiện nay của bản thân, hi vọng đôi bên có thể nhường nhịn, nếu được thì tiếp tục yêu đương, nếu không thì chính thức chia tay.
Cậu đánh phần nội dung tin nhắn rất dài, sau khi chỉnh sửa kỹ vài lần, nửa giờ sau mới gửi đi, trong đầu có chút mong muốn được tái hợp với bạn gái.
Nhưng không ngờ chưa đến một phút sau, đối phương nhắn tin trả lời.
“Đừng nói gì nữa, chia tay đi.”
“Em cũng đã suy nghĩ kỹ rồi, ngành nghề của anh rất không bình thường.”
“Em thật sự chịu đựng đủ rồi, Trương Tư Nghị, có lẽ chúng ta không hợp đâu, chia tay đi.”
Ba tin nhắn, điện thoại di động rung lên ba lần, khiến Trương Tư Nghị lần thứ hai cảm nhận được nhịp điệu của “bản sonate” lúc sáng.
Đọc tin nhắn xong, cậu kiệt quệ nằm sấp trên giường, giống như một con chó chết đuối.
Đúng lúc này, tiếng rung vang dội của điện thoại di động lại ngân lên. Trương Tư Nghị cứ tưởng tin nhắn của bạn gái… A, không phải, bây giờ đã là bạn gái cũ… gửi đến. Phải mất một thời gian cậu mới có sức để xem, thấy điện thoại di động đẩy tới một cái email, cậu bất chợt bừng tỉnh!
Trương Tư Nghị bật dậy khỏi giường, vội vã chạy về phía máy vi tính mở email.
Re: Tìm việc from Trương Tư Nghị
Trương Tư Nghị run rẩy ấn vào mail mới nhận, nhanh chóng dí mắt vào đọc
“Xin chào cậu Trương,
Cảm ơn cậu đã gửi thư, kiến trúc sư trưởng của chúng tôi đã xem qua sơ yếu lý lịch và các mô hình thiết kế của cậu, có ý định mời cậu tham gia buổi phỏng vấn. Nếu cậu đang tìm kiếm cơ hội việc làm, xin hãy mang theo mô hình bản giấy đến công ty chúng tôi trước mười giờ ngày x tháng 8 để phỏng vấn.
Điện thoại: ***
Địa chỉ: ***
Mọi thắc mắc vui lòng liên hệ,
Ms. Vương (HR)
Công ty thiết kế kiến trúc Không Biên Giới
Boundless Architecture Design Institute. Co”
A a a a a a a a a…!
Trương Tư Nghị hào hứng nhảy lên khỏi ghế, ôm đầu điên cuồng gào rú, cuối cùng cậu cũng nhận được thư mời phỏng vấn rồi!!!
Khoan, chờ một chút… công ty “Không Biên Giới” là công ty nào?
Trong thời gian này Trương Tư Nghị gửi đi rất nhiều sơ yếu lý lịch, cậu không còn nhớ rõ nữa.
Bởi vì học đại học ở nước ngoài, cậu chủ yếu nộp đơn vào các công ty tư nhân có các nhà thiết kế ngoại quốc và du học sinh chiếm phần lớn, phúc lợi tốt, môi trường làm việc tương đối thoải mái, cũng không cần thiết phải tăng ca nhiều.
Tuy nhiên, ở Trung Quốc, chỗ làm ngon nhất cho kiến trúc sư chính là các tập đoàn xây dựng và công ty thiết kế máy bay. Người ta nói chỉ cần được tuyển vào làm ở chi nhánh thôi cũng tạo thêm điểm sáng chói lóa và giá trị trong sơ yếu lý lịch của bạn.
Nếu như những tập đoàn và công ty lớn đó không chọn cậu, Trương Tư Nghị chỉ có thể giảm yêu cầu mà chuyển sang sự lựa chọn thứ hai, nộp đơn vào các công ty kiến trúc loại nhỏ liên doanh với nước ngoài. Cậu không thích những nơi không nổi danh khác, cũng không muốn làm ở đó nên đương nhiên cậu chẳng thèm gửi sơ yếu lý lịch.
Công ty “Không Biên Giới” nằm trong danh sách đầu tiên của Trương Tư Nghị. Lúc đó cậu còn kiêu ngạo mặt vênh lên trời, chọn toàn các công ty hàng đầu trong nước.
Trương Tư Nghị lên mạng tìm kiếm thông tin, bỗng chốc nhớ lại được, “Không Biên Giới” là công ty con vài năm trước tách ra từ viện thiết kế cỡ lớn nào đó, chủ yếu do đội ngũ thiết kế trẻ tạo thành, có cả người nước ngoài và thực tập sinh nội ngoại quốc.
So sánh với những công ty nước ngoài khác, “Không Biên Giới” được biết đến nhiều hơn cũng có nền tảng vững mạnh hơn, thêm nữa, nó không ngột ngạt và cứng nhắc giống như ở viện thiết kế, cho nên những năm gần đây nó trở thành lựa chọn hàng đầu cho những nhóc rùa biển mới tốt nghiệp khoa kiến trúc.
Chỉ là nghe nói ngưỡng cửa bước vào công ty này rất cao, hiếm khi mở cửa tuyển người, sao lại đột nhiên gửi mail cho cậu?
Trương Tư Nghị vừa căng thẳng vừa phấn khởi. Trước đây cậu thấy người khác giới thiệu ở trang web liên quan đến kiến trúc nên mới mang thái độ phó mặc số phận thử xem sao, không ngờ lâu vậy rồi vẫn có thể nhận được thư trả lời… Chẳng lẽ đây là khổ tận cam lai trong truyền thuyết?
[1] Tám trường đại học nổi tiếng trong nước: bao gồm đại học Thanh Hoa, Đông Nam, Đồng Tể, Thiên Đại, Hoa Nam, Trùng Khánh, Cáp Công, Tây An.
[2] AA: Architectural Association School of Architecture; GSD: Harvard Graduate School of Design; SAIC: School of the Art Institute of Chicago.
[3] Sinh ra đã ngậm thìa bạc: Giàu sẵn từ trong trứng nước.
[4] Ngô Mạc Sầu: Nữ ca sĩ sinh năm 1992 nổi tiếng ở Trung Quốc.