Trợ Lý Kiến Trúc Sư

Chương 164: Lo lắng

Mặc dù không xảy ra chuyện trong mong đợi, Trương Tư Nghị đã bị hành động tưởng chừng đơn giản nhưng rất sâu sắc của Cố Tiêu đánh trúng trái tim.

Đúng vậy, quan trọng không phải buộc dây giày, mà là quá trình một đầu gối quỳ xuống đất của Cố Tiêu.

Trương Tư Nghị tự hỏi mình có thể quỳ xuống và buộc dây giày của bạn gái cũ như Cố Tiêu làm không, câu trả lời là “Không”.

Lòng tự trọng của đàn ông rất mạnh mẽ. Mặc dù có một câu ngạn ngữ xưa, “Lạy trời lạy đất lạy cha mẹ”, nhưng Trương Tư Nghị cũng sẽ cảm thấy xấu hổ hoặc không còn mặt mũi ngay cả khi cậu ngồi xổm xuống buộc dây giày cho ba mẹ mình.

Có thể làm điều đó khi nói đùa hoặc khi bầu không khí thoải mái, nhưng giống như hôm nay, sau khi nghiêm túc nhìn nhau, rồi quỳ xuống như thế này, trái tim của Trương Tư Nghị cực kỳ rung động.

Trong mấy giây đồng hồ đó, toàn thân cậu giống như bị điểm huyệt, không tài nào cử động.

Cậu cảm thấy trái tim mình theo hành động quỳ xuống của Cố Tiêu triệt để bị chiếm đóng, nếu một giây sau Cố Tiêu cầu hôn cậu, cậu có lẽ sẽ không do dự mà nói “Em đồng ý.”

Xúc cảm yếu ớt bởi động tác buộc dây giày trên chân cậu của Cố Tiêu giống như một dòng điện truyền lên não bộ, từ ngón chân đến tận da đầu, lan ra toàn cơ thể, khiến cậu run lẩy bẩy.

Thắt nút xong, Trương Tư Nghị tự nhiên giơ tay về phía Cố Tiêu, muốn kéo anh lên.

Kết quả Cố Tiêu lại nắm chặt ngón tay cậu, giống như hoàng tử hôn công chúa, chậm rãi in một nụ hôn trìu mến lên mu bàn tay Trương Tư Nghị. Trong khoảng thời gian này, đôi mắt của Cố Tiêu cũng ngước thẳng từ dưới lên trên, nhìn chăm chú vào cậu.

Trương Tư Nghị bất chợt nghĩ về giấc mơ tình yêu ngắn ngủi mà cậu mơ thấy khi xem bộ phim “Cô bé lọ lem”. Cậu đuổi theo hoàng tử của mình, lớn tiếng hỏi anh có thích mình hay không, nắm lấy tay anh một cách dũng cảm, cho đến khi Cố Tiêu cũng cầm lấy tay cậu.

Trái tim của Trương Tư Nghị giống như đánh trống, bị tán tỉnh đến mức tê liệt cả da đầu... Cậu đột nhiên vui mừng vì Cố Tiêu không nói gì, nếu không cậu sợ rằng cậu không thể chống lại được kích động mà bất tỉnh!

Sau khi Cố Tiêu đứng dậy, Trương Tư Nghị không nhịn nổi ôm chầm lấy anh và hôn lên mặt Cố Tiêu.

Lúc này, tình cảm của cậu với Cố Tiêu rất nồng nhiệt và chân thành, nhưng cậu không giống như ở trong mơ, bởi vì lo lắng giới tính giống nhau mà hoảng loạn chạy trốn.

Sung sướng và hạnh phúc vì giấc mơ trở thành sự thật, Trương Tư Nghị có thể cảm nhận được điều đó.

Cậu ôm chặt Cố Tiêu, cả đời này sẽ không bao giờ buông tay...

Cả hai đứng trên con đường đá yên tĩnh và hôn nhau rất lâu. Hơi thở đầy nóng bỏng tỏa ra men say, thấm vào bóng đêm của Kyoto, như thể tất cả mọi thứ xung quanh đều nhiễm phải hương vị ngọt ngào.

Họ nắm tay nhau trò chuyện, vừa đi vừa dừng lại, tận hưởng một thế giới hai người hiếm hoi. Mỗi khi họ nhìn nhau, họ không thể không dừng lại và hôn nhau, như những kẻ ngốc.

Cố Tiêu nói: “Anh cứ tưởng em và Kỷ Phi Vũ đã thông đồng từ trước, đối đáp và hành động trơn tru như thế...”

Trương Tư Nghị: “Sao có thể chứ, em chỉ tùy tiện nghĩ ra một hình phạt thôi. Nếu Kỷ Phi Vũ thông đồng với em từ trước, em đã sớm nói cho anh, anh còn cần tạm thời viết chữ lên lòng bàn tay em sao? Nhưng mà anh đấy, rõ ràng viết là lie, còn nói thích em trước mặt nhiều người như vậy, còn tên Đào béo chết tiệt kia nữa, hai người là những kẻ thông đồng từ trước mới đúng?”

Cố Tiêu bật cười xì xì: “Đó không phải là không nhịn nổi sao... Tuy nhiên, anh thấy không có gì đáng ngại. Dù sao chỉ là trò chơi, đùa giỡn một chút, không ảnh hưởng gì cả.”

Trương Tư Nghị: “Anh sắp hù chết em!”

Cố Tiêu nghiêng đầu nhìn cậu, ghé vào tai cậu mà thì thầm: “Lúc em hôn anh, anh đều cứng.”

Trương Tư Nghị: “...” (O////O) Cố Tiêu, tên lưu manh này!

Sau một lần hôn đến không thể chia lìa, Trương Tư Nghị không nhịn được hỏi tiếp: “Anh có tin vào lý thuyết ‘Thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt’ mà Đào Phỉ nói không?”

Cố Tiêu cười nói: “Em là người đầu tiên anh thích, đây cũng là lần đầu tiên anh yêu, anh làm sao biết được có đúng hay không.”

Trương Tư Nghị: “...”

Cố Tiêu thấy Trương Tư Nghị im lặng, lại hỏi cậu: “Không phải em có kinh nghiệm hơn anh sao, em cảm thấy thế nào?”

Trương Tư Nghị: “Em chỉ nhiều hơn anh một chút thôi, nói anh đừng giận, em cảm thấy là thật... Lúc em vừa mới yêu đương với bạn gái cũ, bọn em cũng rất tốt đẹp, em cảm thấy rất thích cô ấy...”

Trương Tư Nghị nói được một nửa, đột ngột không kịp chuẩn bị mà bị Cố Tiêu bấm một cái vào eo, “A” thành tiếng: “Sao lại cào em, đã bảo đừng giận rồi mà... Ai ai ai, cứu mạng, em sai rồi em sai rồi!”

Trương Tư Nghị cười hừ hừ xin tha thứ, muốn tránh nhưng bị anh kéo trở về ôm vào trong ngực: “Được rồi được rồi, em không thích cô ấy, chỉ thích anh.”

Cố Tiêu lườm cậu một cái, tay vẫn nắm ở phần sườn eo mẫn cảm của Trương Tư Nghị.

Trương Tư Nghị không dám động đậy, cũng không dám nói lời hay ý đẹp về bạn gái cũ, chỉ nói: “Bây giờ nghĩ lại, thời gian tốt nhất có lẽ khoảng được hai, ba tháng đầu, về sau tỉnh táo lại, đúng lúc em phải trở về nước Anh, yêu xa, không còn cách nào, liên lạc cũng ít...”

Cố Tiêu: “Vậy nên, em muốn nói cái gì?”

Trương Tư Nghị hạ mắt xuống và thì thầm, “Em sợ anh không còn thích em sau thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt.”

Cố Tiêu mỉm cười, thằng nhóc ngốc này, anh vẫn sợ rằng sau giai đoạn yêu đương cuồng nhiệt Trương Tư Nghị sẽ hối hận, xem ra loại cảm giác lo được lo mất này không phải là của riêng anh.

“Anh giống kiểu người có mới nới cũ lắm à?” Cố Tiêu hỏi.

Trương Tư Nghị lắc đầu. Từ thói quen sử dụng thước cuộn trong mười năm của Cố Tiêu, tất nhiên anh không phải là người như vậy.

Cố Tiêu dịu dàng nói: “Đào Phỉ nói thời gian yêu đương cuồng nhiệt là ba tháng, nhưng đây đã là tháng thứ ba chúng ta ở bên nhau. Theo lời cậu ấy nói, chẳng lẽ bây giờ chúng ta bị trúng lời nguyền sao? Chẳng lẽ có một ranh giới khiến chúng ta bất thình lình phát hiện bộ mặt thực sự của nhau? Đột nhiên mỗi người một ngả, rồi ghét nhau?”

Trương Tư Nghị lại lắc đầu, sao có thể chứ.

Cố Tiêu nói tiếp: “Mặc dù chúng ta đã có chiến tranh lạnh, cãi vã, cũng có vô số những xích mích và mâu thuẫn nhỏ trong những tháng vừa qua. Nhưng mỗi lần chúng ta giải quyết những vấn đề này xong, tình cảm của chúng ta đều tốt hơn trước, khoảng cách của chúng ta cũng sẽ gần gũi hơn ban đầu một chút. Khi chúng ta ngày càng thân thiết với nhau, về sau giữa chúng ta sẽ không còn bí mật nào nữa, anh cũng không thể mang đến cho em bất kỳ cảm giác mới mẻ nào, đây là những thay đổi bình thường. Anh biết cuộc sống luôn đều đều theo guồng của nó, ngoại trừ công việc chính là củi gạo dầu muối, khi đó, tình cảm của chúng ta có lẽ sẽ giống như tình thân và trách nhiệm với nhau...” Cố Tiêu nắm chặt tay cậu và hỏi nhẹ nhàng hỏi, “Em cảm thấy như thế có nhàm chán không?”

Trương Tư Nghị vội vàng nói: “Không đâu.”

Ngoài nét quyến rũ cá tính của Cố Tiêu, cậu còn say đắm cảm giác an tâm mà đối phương đem lại cho cậu trong từng chi tiết của cuộc sống. Vị trí của Cố Tiêu chính là bến đỗ cho tâm hồn cậu.

Cố Tiêu nhẹ nhàng thở ra và nói, “Nếu thế thì, cứ thản nhiên tiếp nhận là được rồi, anh không tin sẽ có bao nhiêu sự khác biệt sau ba tháng này.”

Trên thực tế, sự mất khống chế và xúc động ngoài tầm kiểm soát trong thời gian này mới khiến Cố Tiêu cảm thấy khó có thể chống đỡ, làm anh trở nên không giống chính mình... Nếu đây là do thời kỳ yêu đương cuồng nhiệt, vậy Cố Tiêu càng chờ mong về sau khi nhiệt tình lắng xuống, họ sẽ tiếp tục như thế nào.

Sau khi nghe nhận xét của Cố Tiêu, bất ổn lo lắng trong lòng Trương Tư Nghị tiêu tan rất nhiều, thậm chí cậu càng tôn sùng sự trưởng thành và lý trí của Cố Tiêu.

Phải làm sao đây, cậu thích Cố Tiêu chết mất, muốn nói với tất cả mọi người, nói với mỗi một đồng nghiệp nữ ngưỡng mộ thậm chí yêu thầm Cố Tiêu trong Không Biên Giới... Nam thần của mấy chị, anh ấy thích em!