Chậm chạp trở về nhà, Trương Tư Nghị còn chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ phòng khách, kèm theo là hương thơm của thịt bò sốt cà chua bay ra.
Trương Tư Nghị nhấc gót chân vẫy hai chiếc giày ra, hai mắt tỏa sáng nhìn về phía phát ra mùi thơm ngào ngạt: “A ha! Cậu vậy mà lại nấu cơm!”
“Cái quái gì vậy, sao hôm nay cậu về sớm thế?” Phó Tín Huy nghe thấy tiếng nói, quay đầu lại. Cậu ta cao một mét tám mươi, đeo tạp dề kẻ ca-rô màu xanh da trời, đang cầm đũa nhúng vào sốt cà chua để kiểm tra hương vị. Thoạt nhìn cậu ta đặc biệt buồn cười, nhưng phối hợp với khung cảnh và bầu không khí, lại có vẻ vô cùng ấm áp.
Trương Tư Nghị đổi dép bước đến: “Nấu gì thế, wow, mì Ý! Có phần của tớ không?”
Phó Tín Huy ôm đĩa xoay người trốn tránh: “Không có phần cậu đâu! Tớ còn tưởng cậu phải tăng ca!”
Trương Tư Nghị bám sát quay người theo: “Đừng mà anh đẹp trai! Đừng keo kiệt thế chứ, phần tớ chút đi, cậu vẫn còn có sốt cà chua mà, nấu thêm mì là được!”
Hai người giống như một chủ một cún trêu chọc nhau vài lượt, Phó Tín Huy mới bất đắc dĩ mà buông tay.
Đúng lúc này, Khương Hải cũng trở về, thấy Phó Tín Huy xuống bếp, phản ứng y xì Trương Tư Nghị, còn la hét đòi thêm một suất nữa.
“Fuck! Hai người các cậu giỏi nhỉ! Hóa ra ông đây ở nhà nhàn rỗi lại phải làm bảo mẫu cho hai cậu!” Phó Tín Huy vừa càu nhàu vừa nấu thêm phần ăn khác.
Trương Tư Nghị sột soạt hút mì, miệng nhoe nhoét nước sốt, lèm bèm nói không rõ: “Ngon quá ngon quá, hay cậu đừng tìm việc nữa, ở nhà nấu cơm cho bọn tớ.”
Khương Hải cũng vội vàng tâng bốc: “Ngon ngon, tài nấu nướng của cậu rất tốt, làm người đàn ông nội trợ của gia đình đi, hai chúng tớ đi làm kiếm tiền nuôi cậu!”
Phó Tín Huy cười mắng: “Cút đi, tiền lương của hai cậu cộng lại còn không bằng tiền tiêu vặt của tớ!”
Đầu gối hai người trúng một đạp, đồng thời gào khóc mắng trở lại, trong phòng náo nhiệt vui vẻ.
Ba người có khó được một bữa cơm quây quần đông đủ, Khương Hải còn xuống tầng mua tôm hùm đất về.
Xế chiều Phó Tín Huy đi đến Carrefour, ngoại trừ mua mì Ý còn mua một chút bia, đồ uống, chân gà ngâm sả ớt và rau trộn. Một đống món ăn đặt trên bàn trà, mấy người vây quanh một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện.
“Sao cậu đột nhiên lại nấu ăn?” Khương Hải hỏi.
“Ăn ngoài nhiều quá chán rồi, thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị.” Họ đều là những người từng sống ở nước ngoài, ít nhiều cũng biết nấu ăn, chỉ là về nước thấy ngành ẩm thực của nước nhà rất phát triển nên lười chẳng buồn nấu nướng.
Trương Tư Nghị ngồi phịch trên sofa ợ một tiếng, xoa bụng nói: “Đúng thế, vừa về nước thấy đồ ăn nhanh ở Rawson chỉ có hơn mười đồng mà ngon không tả được, bây giờ lại cảm thấy thức ăn hâm qua lò vi sóng chẳng ngon gì cả.”
Phó Tín Huy hỏi Trương Tư Nghị chuyện khác: “Hôm nay cậu đi làm thế nào?”
“Bận cả ngày, mệt chết đi được.” Mặc dù vừa bận lại vừa mệt, Trương Tư Nghị lại có cảm giác hào hứng, bởi vì sự bận rộn này khác biệt với sự bận bịu trong lúc chưa có việc làm của cậu. Nghĩ đến trong một ngày hoàn thành được nhiều công việc như thế, trong lòng cậu tràn đầy cảm giác có thành tựu.
Trương Tư Nghị kể chuyện trong vòng ba giờ phải hoàn thành phương án lúc sáng, Khương Hải nghe xong thì bình luận: “Xem ra sếp cậu rất tốt, trưởng phòng thiết kế chỗ tớ rất không đáng tin cậy, ỷ vào việc anh ta có bằng tiến sĩ, căn bản không có bất kì kinh nghiệm thực tế gì, chỉ toàn thích lý luận suông.”
Trương Tư Nghị tò mò hỏi: “Công ty bất động sản các cậu thường làm gì?”
Trong lĩnh vực này công ty của Khương Hải thường được gọi là ‘Bên mời thầu’: “Công ty bất động sản mua đất ở khắp mọi nơi, ví dụ như chính phủ có một miếng đất thương mại, công ty tớ thu mua, sau đó phòng thiết kế căn cứ vào các điều luật hiện hành mà đặt ra các yêu cầu mời thầu, nói trắng ra thì chúng tớ chính là người ra đề thi, người ra đề cũng phải có nền tảng chuyên nghiệp chứ? Sau đó các cậu ai thi được điểm cao, chúng tớ sẽ dùng thiết kế của người đó, đổ tiền vào người đó.” Cậu ta giải thích đơn giản, nói tiếp: “Cho nên nếu người phòng thiết kế của Bên mời thầu không đáng tin cậy sẽ gây khó khăn cho các viện và các công ty thiết kế như của các cậu.”
Trương Tư Nghị sững sờ nói: “Thảo nào hôm nay tớ nghe đồng nghiệp trong công ty rêu rao một câu vè, cái gì mà ‘Bên mời thầu hành hạ tôi trăm nghìn lần, tôi vẫn yêu Bên mời thầu không thay đổi, một ngày kia nếu được làm Bên mời thầu, tôi lại là bên gây khó dễ cho công ty thiết kế’.”
Phó Tín Huy ở bên cạnh dự thính cười “ha ha” rất to, nói với Khương Hải: “Vậy chẳng phải cậu có thể tùy ý hành hạ Trương Tư Nghị sao?”
Trương Tư Nghị: “…”
Khương Hải: “Đùa giỡn nói thế thôi, trong tình huống bình thường chúng tớ rất đáng tin, dù sao không ai muốn bị giày vò quá nhiều, vừa tốn tiền vừa hao sức. Hơn nữa, gặp phải vấn đề khó, những công ty thiết kế nhỏ không giải quyết được, bọn tớ còn phải mời những viện thiết kế cỡ bự ra tay giúp đỡ, lúc đó không biết là ai hành hạ ai.”
Hiếm khi nói chuyện cả tiếng đồng hồ, lúc Trương Tư Nghị trở về phòng mình thì cũng đã chín giờ.
Cậu lấy bản vẽ và “sổ tay kiến trúc sư” mà Chu Hồng Chấn đã đưa cho cậu, vừa giở ra đọc hai trang, đầu cậu liền đau nhức.
Quá khó, quá khô khan, không muốn vẽ đâu…
Trương Tư Nghị vừa ăn uống no say xong, lúc này cả người lười biếng, mặc dù trong lòng còn nhớ thương bài tập phải làm, nhưng không có chút xíu hứng thú nào nữa.
Cậu đột nhiên nhớ ra sau khi cậu tải bức ảnh lên WeChat lúc sáng thì đến tận bây giờ cậu vẫn chưa hề mở WeChat đọc thông báo. Trương Tư Nghị nhanh chóng lấy điện thoại mở WeChat, thấy có hơn ba mươi thông báo mới, còn có những tin nhắn chat riêng hỏi tình huống cụ thể của cậu, bao gồm của mẹ cậu.
Mẹ già: “Con trai con tìm được việc rồi?”
Trương Tư Nghị mặt mày hớn hở, vội vàng trả lời: “Đúng thế mẹ già, con đi làm rồi, hì hì hì!”
Cậu trở lại tìm những tin nhắn của những người khác, cẩn thận lướt qua, vậy mà không có tin nhắn nào của bạn gái cũ của cậu hết. Trương Tư Nghị vốn vẫn ảo tưởng bạn gái cũ thấy status đó của cậu sẽ hỏi thăm cậu vài câu.
Suy nghĩ một chút, vẫn không thể kìm lòng được, cậu gửi cho đối phương một biểu tượng cảm xúc, kết quả một giây sau trên màn hình xuất hiện một tin nhắn: “XXX để chế độ xác minh bạn bè, bạn chưa là bạn của cô ấy. Hãy gửi lời mời kết bạn cho cô ấy…”
What the fuck! Vậy mà đã hủy kết bạn với cậu rồi? Ngay cả cơ hội làm bạn cũng không được sao?
Một thời gian ngắn trước khi về nước cậu còn tiết kiệm tiền sinh hoạt để mua một chiếc túi Fendi cho cô! Nói cắt đứt liền cắt đứt! Quá vô tình rồi?
Trương Tư Nghị tức giận khủng khiếp, cậu ngay lập tức xóa hết phương thức liên hệ với đối phương, quyết định không bao giờ xuất hiện trước mặt bạn gái cũ nữa.
Vừa mới xử lý xong, mẹ cậu gửi lại tin nhắn: “Con trai giỏi quá! Làm ở đâu? Tiền lương bao nhiêu?”
Quan hệ của Trương Tư Nghị và ba cậu bình thường, còn quan hệ giữa mẹ và cậu lại rất tốt, cậu kể tỉ mỉ cho mẹ tên công ty và tình huống hiện tại của cậu.
Tự tìm được việc làm, trong lòng cậu hơi kiêu ngạo, nhưng nhắc đến tiền lương thì cậu có chút buồn tủi: “Lương thử việc mới được bốn nghìn rưỡi thôi mẹ già ơi! [Khóc to]”
Mẹ cậu không nói lời nào mà chuyển cho cậu hai trăm đồng tiền lì xì[1]: “Con trai, đầu tiên mẹ chúc con công tác thuận lợi, thiếu tiền thì gọi mẹ, ngày mai mẹ ra ngân hàng chuyển khoản cho con.”
Trương Tư Nghị nhận tiền lì xì, nhưng vẫn nghiêm túc từ chối: “Bỏ đi mẹ ơi, con đã nói với ba phải tự tìm việc kiếm tiền, mẹ cho con tiền lỡ may bị ba biết, con mất mặt lắm!”
Mẹ già: “Con trai trưởng thành rồi, mẹ già vui lắm, nhưng mẹ cũng thương con không có tiền mà, con yên tâm, mẹ lén gửi cho con, không để ba con biết đâu, chờ con có tiền trả lại mẹ là được.”
Trương Tư Nghị hò hét trong lòng, cảm thấy mưu kế đã thực hiện được, gửi mấy cái mặt biểu tượng ôm hôn cho mẹ, khiến mẹ cậu tươi cười rạng rỡ.
Lúc này, cậu trở về trang chủ đọc status của bạn bè, thoáng cái đã mười một giờ.
Trương Tư Nghị ngáp một cái, nhìn những bản vẽ đó, cảm thấy không thể làm việc được.
Có thể do nghĩ đến mẹ cậu sẽ cho cậu tiền, cậu có chút không sợ nữa, áp lực cũng chẳng còn to tát.
Dù sao tan tầm ngày mai mới phải nộp, hôm nay cứ ngủ cho khỏe đã…
Nhưng không ngờ, sáng sớm hôm sau cậu phát hiện việc này có rủi ro.
Ngày hôm sau Trương Tư Nghị vừa tỉnh dậy, cậu thấy mới sáng ra mẹ đã gửi cho cậu ba tin nhắn…
Mẹ già: “Con trai, mẹ kể với ba chuyện con tìm được việc, ba con rất vui.”
Mẹ già: “Nhưng con ơi, ba con thấy mẹ gửi cho con tiền lì xì rồi, ông ấy nghiêm túc cảnh cáo mẹ một lần, không thể gửi tiền cho con nữa, nếu không sẽ tịch thu thẻ ATM của mẹ.”
Mẹ già: “Con trai, mẹ già xin lỗi con, con giữ gìn sức khỏe nha, rảnh rỗi mẹ già sẽ đến Hải Thành thăm con.”
Trương Tư Nghị: “…”
Hứa phu nhân! Mẹ là một người phụ nữ có công tác có thu nhập của thế kỉ mới! Có cần không có khí phách thế không!
Những tin nhắn này lần nữa kích hoạt ý chí chiến đấu của Trương Tư Nghị, dù sao không ai muốn bị người thân của mình xem thường… Chờ đó, con sẽ kiếm thật nhiều tiền! Để mẹ thấy sự tài giỏi của con! Hừ!
Trương Tư Nghị an ủi mẹ già vài câu xong thì rời khỏi giường, nhanh chóng rửa mặt đánh răng, hùng dũng hiên ngang lao tới công ty, vừa đến công ty đã lôi bản vẽ ra tập trung vẽ vời.
Cuốn sổ tay tham khảo của Chu Hồng Chấn rất hay, Trương Tư Nghị tìm được rất nhiều số liệu hữu ích để chuẩn hóa kích thước mà bình thường cậu hay rối loạn.
Tuy nhiên, bộ bản vẽ của Cố Tiêu rất khác thường, không gian hình thù kì quái gì cũng có, còn có một số chỗ chật hẹp, Trương Tư Nghị sắp xếp thế nào cũng không thể tạo hiệu quả chức năng, càng không nói đến chuyện đặt bồn cầu và bể tắm vào trong những ngóc ngách này, cậu quả thật muốn phát điên.
Quá trình vô hạn này mài mòn kiên trì của Trương Tư Nghị, dù cậu có ý chí chiến đấu mạnh mẽ nhưng không có kỹ thuật thì cũng uổng công. Cả người cậu trống rỗng.
Ăn trưa xong, Cố Tiêu đặc biệt nhìn cậu một lần, lật qua vài cái bản vẽ tội nghiệp trên bàn cậu, Cố Tiêu không nói gì, chỉ thở dài thật sâu: “Aiz…”
Đỉnh đầu Trương Tư Nghị giống như bị điện giật, cảm giác thất vọng tự nhiên bộc phát… Làm sao đây, cậu cảm thấy bản thân đang bị châm chọc.
Bốn giờ chiều, Trương Tư Nghị còn đang hoàn thành ba bản vẽ mới nhận ra, muốn hoàn thành tất cả những bản vẽ trước giờ tan tầm ngày hôm nay gần như là nhiệm vụ bất khả thi. Con mẹ nó Cố Tiêu đào một cái bẫy thật sâu để hãm hại cậu!
Trương Tư Nghị không thể nhờ người trong tổ giúp đỡ, chợt nghĩ nếu tối hôm qua cậu nhờ tên bạc tình và Khương Hải giúp thì tốt rồi, lại hối hận vì lướt WeChat quá lâu… Nhưng dù cậu có suy nghĩ thế nào cũng chẳng làm nên cơm cháo gì, con đường chết chóc đang ở ngay trước mắt, chỉ còn cách cúi đầu đi tìm Cố Tiêu.
Đúng thế, Trương Tư Nghị nhớ đến buổi phỏng vấn ngày hôm đó Cố Tiêu đã bảo “không biết thì nói, không hiểu thì hỏi, không được tự quyết định”.
Cậu hít sâu một hơi, nhấn vào ảnh đại diện của Cố Tiêu trên phần mềm chat nội bộ, gửi tin nhắn: “Cố công, có một bản vẽ em không vẽ được, muốn nhờ anh giúp đỡ.”
Cố Tiêu: “Chỉ có một thôi sao?”
Trương Tư Nghị nhìn câu hỏi kia, dường như có thể thấy Cố Tiêu khẽ cong khóe môi, nhìn cậu bật ra hai chữ “ha ha”.
… Xấu hổ quá!
Cố Tiêu: “Mang cả những bản vẽ chưa xong nữa.”
Trương Tư Nghị mang theo bản vẽ và sổ tay đẩy cửa phòng Cố Tiêu, sau khi ngồi xuống liền vội vàng thanh minh: “Cố công, anh nhìn bản vẽ này, chỉ có nơi này mới đặt WC được, em kiểm tra số liệu trong sổ tay, kích thước tối thiểu của cửa WC không có khu vực tắm rửa là 900x2.100mm, hoặc là 1.100x1.800mm, nhưng ở đây không thể đặt WC được, không phải bề ngang thiếu 100 mm thì bề dọc lại thiếu 200mm; còn cửa bên này…”
Trương Tư Nghị càng nói càng hăng, gương mặt hơi phồng lên, không phải là cậu không có năng lực, rõ ràng là bản vẽ của Cố Tiêu có vấn đề!
Cố Tiêu khẽ cười nghe cậu oán giận, anh giả bộ giở cuốn sổ tay, nhẹ nhàng “ừ” vài tiếng, sau đó mới thong thả mở miệng: “Đây đúng là kích cỡ nhỏ nhất trong cuốn sổ này, nhưng em có nghĩ rằng, còn có khả năng tính cực hạn hơn nữa không?”
Cố Tiêu vừa nói vừa lấy bút chì từ trong hộp bút ra, nói tiếp: “‘Tiêu chuẩn’ được gọi trong cuốn sách ‘Bản vẽ tiêu chuẩn’ căn cứ vào tình huống bình thường, nhưng nếu vào tình huống khác thường thì sao?”
Trương Tư Nghị “a” một tiếng, cậu có chút mờ mịt.
“Trong tình huống bình thường, WC chỉ đặt một bồn cầu, chiều ngang thích hợp nhất là 900mm” Cố Tiêu cầm bút chì, vững vàng vẽ mấy đường trên bản vẽ. Anh vẽ một chiều cánh cửa rồi đánh dấu kích thước. Cố Tiêu liếc mắt nhìn Trương Tư Nghị, hỏi ngược lại, “Vậy không thể là 800mm sao?”
Vẻ mặt của Trương Tư Nghị đang là “mẹ nó, anh đang đùa em”.
Cố Tiêu nói tiếp: “Cửa WC ở tình huống bình thường, trong bộ bản vẽ Đỗ Nhuế Hiên đưa cho em, cửa buồng WC đơn đều là 700mm, bởi vì đó là tiêu chuẩn chiều rộng của cửa WC thuộc công trình kiến trúc, nhưng 650 và 600mm thì không thể dùng sao?”
Trương Tư Nghị bị hỏi đến hoàn toàn choáng váng.
Cố Tiêu nhìn cậu, nghiêm túc nói: “Em biết sự khác biệt lớn nhất giữa bản vẽ của học viên và của kiến trúc sư không? Bản vẽ của học viên là bản vẽ thiết kế rập khuôn theo các chuẩn mực và quy tắc mà người khác tổng hợp lại, xu hướng tâm lý bình thường, tư duy không linh hoạt; nhưng em đừng quên, em là một nhà thiết kế, em phải có thái độ đặt câu hỏi về các quy tắc và lẽ thường.”
Trương Tư Nghị cảm thấy khuôn mặt nóng rát, trí não giống như bị bão lốc cuốn sạch.
Trước đó khi cậu ngồi ở đây, Cố Tiêu còn bảo cậu phải tìm đọc tiêu chuẩn thiết kế kiến trúc, còn chưa đến bốn mươi tám giờ, đối phương lại dùng lý luận đảo ngược phá vỡ mọi định hướng của cậu.
Lúc này Trương Tư Nghị thầm nghĩ muốn gào to lên: Mẹ nhà anh! Tại sao có thể không biết đường nào mà lần như thế!!!
[1] Tiền lì xì: Chức năng e-hongbao của WeChat. Theo đó, người dùng WeChat có thể chuyển một lượng tiền nhất định từ tài khoản ngân hàng của mình vào một số “phong bao lì xì” (e-hongbao) mong muốn.
Những e-hongbao này sau đó được gửi dưới dạng thư tới người nhận, và người nhận có thể mở thư để nhận được một số tiền lì xì nhất định. Lượng tiền lì xì từ e-hongbao mà mỗi người nhận được là ngẫu nhiên và tuân theo nguyên tắc “đến trước được trước”, vì vậy mà dịch vụ này không chỉ được sử dụng để tặng người thân mà nhiều người còn sử dụng nó để tặng bạn bè của mình như một trò chơi may mắn trong những ngày đầu năm mới.