Trở lại tìm nhau

Chương 27: Người không nên có mặt ở đó

Trong lúc này cứ tạm sống với những câu hỏi. Có lẽ rồi đến ngày nào đó, bạn sẽ dần dần đi vào trong câu trả lời mà không hay biết.

Rainer Maria RILKE 1

Manhattan, hôm nay

Thứ Bảy 31 tháng Mười năm 2007

8h 25

Mặt bạt gió, Ethan phóng như bay qua TriBeCa.

Trong đầu anh, những câu hỏi cứ chen nhau lộn xộn. Liệu cuối cùng anh có hiểu được ý nghĩa của những việc đang xảy đến với mình không nhỉ? Sao anh lại có được cơ hội làm lại từ đầu khi mọi thứ cứ lặp lại một cách bất biến và anh chẳng thể thay đổi điều gì?

Anh không được để mình nản chí. Anh phải tập trung hết sức lực để cố thay đổi mọi việc, dù rằng biết trước sẽ thua cuộc.

Chiếc xe mô tô chạy mỗi lúc một nhanh hơn, len lỏi trong dòng xe cộ. Liếc mắt vào gương chiếu hậu, Ethan tách khỏi hàng xe và vượt lên trên một dòng ô tô nối đuôi nhau.

Ai là kẻ ám sát anh nhỉ?

Nếu đúng như anh linh cảm lúc mới thức giấc, ngày này sẽ không lặp lại đến lần thứ tư, thì hôm nay là ngày anh phải tìm ra ai là kẻ cứ đúng nửa đêm lại bắn ba phát vào người anh.

Hôm nay hoặc không bao giờ.

Ba phát bắn gần như cùng lúc, theo cùng một đường đạn: phát đầu trúng vào ngực anh, hai phát sau vào đầu.

Vụ ám sát này với anh thật khó hiểu đến mức anh tin chắc là không có đủ mọi yếu tố để giải thích được. Chắc có điều gì đó đã xảy ra trong đời mà anh không nắm được ý nghĩa. Có lẽ trong thành phố này có người nào đó đã bị anh làm tổn thương, sỉ nhục hay lừa dối mà bản thân anh cũng không ý thức được, người đó khao khát trả thù anh đến mức giết anh.

Nhưng ai nhỉ?

Người đàn ông - hay đàn bà nào - ẩn giấu sau cái mũ trùm đầu ấy?

Và liệu điều đó có liên quan gì đến những việc anh đã làm hôm thứ Sáu mà anh chỉ còn mang máng nhớ? Một lần nữa, anh cố sắp xếp theo trật tự các sự việc diễn ra buổi tối hôm đó bằng cách dùng trí nhớ và những gì Maureen đã kể vài phút trước.

Anh đã làm việc rất muộn ở văn phòng và ra về khi tối muộn. Vì thấy chán nản

nên anh đi uống rượu ở Socialista, quán bar Cuba trên phố West trông ra vịnh Hudson. Anh còn nhớ rõ cho đến lúc đó. Anh nhớ những ô đá đen trắng trên sàn quán, những bức tường màu lục như màu cây ngải đắng, những ngọn nến trên bàn và cái quạt trần. Anh đến một mình, ngồi cạnh quầy bar và uống từng ngụm mojito theo nhịp timba và điệu Mambo. Sau đó thì mọi chuyện không còn rõ ràng như thế nữa. Anh không nhớ đã ra khỏi quán này, nhưng lại có những hình ảnh trong đầu: không khí suy đồi nhưng dễ thương của Hog&Heifers, một quán bar khác thường có dân quái xế lui tới, không khí ở đây hơi giống Coyotte Ugly với những bad girls 2 mặc quần soóc ngắn ngủn, những cô phục vụ mặc quần da và bức tường trưng hàng chục chiếc nịt ngực do các nữ khách hàng bỏ lại qua năm tháng. Chắc ở đó, anh đã giải sầu bằng whisky và bia cho đến khi kết thúc chuyến du ngoạn tại Club 13, nơi cuối cùng Maureen "nhặt được" anh. Không may là anh chẳng nhớ chút gì về khoảng thời gian này dù đã cố gắng tập trung suy nghĩ. Tại sao lại có hiện tượng mất trí nhớ cục bộ này nhỉ? Chứng quên chọn lọc? Kìm nén cảm xúc? Tác động của rượu và ma túy?

Và nhất là, anh làm thế để che giấu phần đời nào nhỉ?

o O o

Anh đỗ chiếc mô tô trên phố Jane và đi bộ tới Club 13. Nằm giữa Chelsea và West Village, quận Meatpacking trải ra vài khối nhà bên những đường phố rộng. Khu này đang phát triển mạnh mẽ. Từ vài năm nay, "khu hàng thịt" ngày xưa đã trở thành một khu thời thượng. Những xưởng nghệ thuật, cửa hiệu sành điệu và những quán bia xịn đã thay chỗ các lò mổ để tạo ra một không khí rất Sex in the City 3. Tuy nhiên, sáng nay, có mùi thịt thật khủng khiếp lảng bảng trên phố, tạo ra sự tương phản thật buồn cười với vẻ quyến rũ ước định của nơi này.

Vừa đi, Ethan vừa rút điện thoại di động và gửi tin nhắn vào máy trả lời tự động của Loretta Crown. Nhà sản xuất chương trình người Mỹ gốc Phi này sở hữu cổ phần trong câu lạc bộ đêm và nhờ có sự bảo trợ của cô mà Ethan vẫn được chào đón dù mấy tay bảo vệ ở đó khét tiếng khắc nghiệt. Anh không đặc biệt thích nơi này, nhưng vẫn thường xuyên đến: cần phải cho mọi người thấy anh đến đó, vì những người nổi tiếng quan trọng thường có mặt ở câu lạc bộ này, và trong Tuần lễ thời trang, những người đàn bà đẹp nhất thế giới tụ họp ở đó, trong khoảng không vài chục mét vuông.

Anh đến trước một ngôi nhà đẹp xây bằng gạch, bấm chuông điện thoại nội bộ và chờ người ta ra mở cửa.

- Ông Whitaker? tay bảo vệ người Haïti khổng lồ có khuôn mặt trẻ con ngạc nhiên.

- Chào Romuld, tôi cần gặp Gunter. Ông ấy còn đó không?

- Đi nào, tôi đưa ông đi.

Anh đi theo người bảo vệ vào thang máy riêng lên tầng trên cùng. Cửa thang máy mở ra một hành lang thênh thang án ngữ gian phòng rộng của câu lạc bộ. Sàn nhảy hình móng ngựa, phía trên chìa ra bục dành cho DJ, bao quanh sàn là bàn và tràng kỷ bọc da báo màu hoa cà. Tất cả các chi tiết trang trí đều thuộc tông màu tía hoặc tím, với những cột đá cẩm thạch hồng mọc lên từ dưới sàn trông có vẻ lộn xộn nhưng thực ra được tính toán chi ly. Vào giờ này buổi sáng, nơi này tràn ngập đám phụ nữ lao công đang hối hả dọn dẹp rác rưởi hôm qua.

Một lát sau, anh được đưa vào phòng làm việc của Gunter Karr.

- Ethan! Cậu dậy sớm hay còn chưa thèm đi ngủ đấy hả?

Ngồi sau bàn, trước mặt chiếc máy tính xách tay, người quản lý câu lạc biết ộ đứng dậy đón anh. Ông ta vận bộ đồ màu sẫm, tóc ngắn ánh bạc, kính D&G, cố tỏ ra tinh tế trong từng cử chỉ.

- Đi theo tôi, ngoài kia chúng ta sẽ được yên tĩnh hơn.

Gunter kéo Ethan về phía cái cầu thang xoắn ốc dẫn ra sân thượng được cải tạo thành quầy bar có ghế ngồi thoải mái. Sân thượng rất rộng, điểm vài cây cọ, từ đó có thể nhìn xa suốt bốn phương tám hướng tới tận vịnh Hudson. Trên sân thượng còn có một bể bơi nước nóng và phát nhạc dưới nước. Nơi này được mệnh danh là VIP bathroom và hầu như chẳng còn chỗ chen chân khi cuộc vui đang lúc cao trào. Vào giờ này buổi sáng, sân thượng vắng tanh, thật khó mà tin được là chỉ vài giờ trước đó, hàng chục người chen chúc ở đây để được nếm những ly cocktail giá 50 đô la.

- Tôi giúp gì được cho cậu nào?

- Để bắt đầu, hãy cho tôi một ly cà phê.

Gunter búng ngón tay ra lệnh cho Romuld.

- Gì nữa?

- Anh có nhớ là tối qua tôi đến đây không?

- Cậu chơi trò gì đấy hả?

- Anh có nhớ là trông thấy tôi không?

- Có, Ethan, cậu có ở đó.

- Một mình à?

- Tôi chẳng biết nữa. Đông người quá, hôm qua là sinh nhật của...

- Anh cố nhớ đi, Ethan ngắt lời ông.

- Chúng ta có đi ngang qua nhau, Gunter nhớ lại, nhưng không trò chuyện gì với nhau. Tôi thậm chí chẳng biết cậu có trông thấy tôi không nữa. Trông cậu hơi đờ đẫn.

Anh chàng người Haïti đặt một tách cà phê expresso nhỏ trước mặt anh.

Ethan gật đầu cảm ơn. Anh lục tay trong túi tìm chiếc điện thoại di động và đọc câu trả lời cho tin nhắn anh vừa gửi lúc nãy.

- Tôi muốn xem băng do các máy camera theo dõi quay, anh nói với Gunter.

- Cậu tìm kiếm gì vậy?

- Tôi muốn xem mình làm gì tối qua và đã nói chuyện với ai.

- Tôi không thể cho cậu xem được, Ethan ạ, đó là chuyện bảo mật.

Ethan uống một hơi hết tách cà phê rồi cảnh cáo:

- Loretta sẽ gọi cho anh trong vài giây nữa. Anh giải thích với chị ấy nhé.

Gunter chau mày và cũng rút điện thoại di động ra, chiếc iPhone khảm kim cương, rồi đặt nó xuống bàn, trước mặt mình.

Lục trong túi áo khoác ra, Ethan nhận thấy bao thuốc lá của anh không còn rỗng nữa: "sự trở lại" đã làm mọi việc lại như cũ. Anh sắp châm một điếu thuốc thì sực nhớ lời hứa của mình.

Ngày mai mình sẽ bỏ thuốc. Nếu mình còn sống, lần này mình sẽ bỏ thuốc, mình sẽ bỏ, thề đấy.

Có điều hôm nay không thực sự là ngày mai.

Dù sao anh cũng quyết định làm "như thể" ngày mai đã đến và cố cưỡng lại ý muốn châm một điếu thuốc, anh chăm chăm nhìn Gunter với vẻ thờ ơ trong khi chờ cuộc gọi của Loretta. Cũng không lâu, vì chỉ chừng chưa đến hai phút sau, chiếc điện thoại nạm kim cương đã rung lên trong điệu nhạc.

- Chào chị, Gunter cầm máy lên nói.

Chỉ có mình nữ hoàng talk-show nói trong suốt cuộc đàm thoại kéo dài vài giây.

- Được, thưa chị, người quản lý cam đoan rồi gác máy.

o O o

Một giờ trước

Cách đó vài kilômét, một phụ nữ trẻ mở mắt trong một phòng hạng sang tại một khách sạn lớn. Céline nhổm dậy không gây tiếng động để khỏi đánh thức người đàn ông đang ngủ bên cô, rồi khẽ vén rèm cửa sổ nhìn thành phố trải ra dưới chân cô. Manhattan vẫn còn chìm trong thứ ánh sáng xanh kim loại chẳng mấy chốc sẽ bị thay thế bằng lớp bụi vàng. Tiếng xe cộ đi lại, ánh sáng, chuyển động: mọi thứ trong thành phố này đều làm cô nhớ đến Ethan. Mọi điều tỏng thành phố này đều làm cô thấy đau đớn.

Có bóng người len lén thoáng qua cửa kính, làm rối bề mặt lấp lánh như mặt nước động. Cô bất ngờ quay lại, nhưng trong gian phòng, chẳng có gì động đậy. Cùng lúc, cô chợt thấy buồn nôn, tuy thoảng qua nhưng dữ dội. Xung quanh cô, mọi thứ bắt đầu quay cuồng và cô có cảm giác đáng ngạc nhiên là đã từng thấy điều này. Để xóa bỏ cảm giác khó ở, cô vào phòng tắm và đứng hồi lâu dưới vòi hoa sen cho đến lúc cảm thấy dễ chịu hơn. Khi cô bước ra khỏi bồn tắm, cơn rối loạn đã bớt đi nhiều.

Nhưng không biến mất hẳn.

o O o

- Rất đơn giản, Gunter vừa giải thích vừa mở máy tính xách tay. Tất cả những gì quay được tối qua đều được chuyển vào ổ cứng. Tôi để cho cậu tha hồ mà xem nhé. Nếu có chuyện gì thì cứ gọi tôi.

Ethan nhìn lên màn hình: nó được chia làm tư, mỗi phần thể hiện một góc trong phòng, quay dưới nhiều góc độ. Nhờ có con trỏ cảm ứng, anh có thể chuyển từ camera này sang camera kia và thậm chí còn cho cận cảnh nữa. Đoạn băng được quay chủ yếu trong bóng tối nên hầu như toàn một tông màu đỏ sẫm. Âm thanh bị bão hòa vì thứ âm nhạc ồn ào nên chẳng có ích gì cho anh. Ethan tua cho hình ảnh trôi nhanh đến khi thấy mình xuất hiện trong camera theo dõi. Theo những chỉ số hiện lên ở góc màn hình thì anh đến câu lạc bộ lúc 23h 46, chỉ có một mình. Người bảo vệ để anh vào mà không cản trở gì, dù đó là một dạ hội riêng. Một nữ diễn viên trẻ giống kiểu Paris Hilton - từng đóng phim truyền hình nhiều tập nhưng từ hai năm nay chẳng nghe thấy nói đến cô - tổ chức sinh nhật rất đình đám ở câu lạc bộ.

Ethan tiếp tục khám phá và nhờ có mấy cuốn băng video, anh dần dần tái hiện được trật tự những việc diễn ra tối đó. Nhiều lần, anh thấy bóng mình ở những góc khác nhau. Đầu tiên là ở quần bar, ngồi uống hết ly này đến ly khác không tham gia vào cuộc vui, rồi sau đó ra ngồi tại một bàn đơn độc. Trong khi các hình ảnh đang tua đi rất nhanh, anh bỗng bấm nút PAUSE để dừng lại một cảnh: có người đàn ông ngồi cùng bàn với anh. Người đàn ông dáng tầm thước, mặc quần jean và áo len đen có mũ chụp lên đầu.

Kẻ ám sát anh!

Ethan thấy tim đập rộn lên. Vài giọt mồ hôi lấp lánh trên trán anh trong khi dòng mồ hôi lạnh toát chảy xuống sống lưng. Tay run run, anh tiếp tục xem đoạn phim. Người nói chuyện với anh ngồi quay lưng lại máy quay, thỉnh thoảng có ngoảnh mặt lại, nhưng không đủ lâu để nhận ra nét mặt. Cuộc trò chuyện của hai người chỉ kéo dài từng mười phút. Có vẻ như đó là cuộc trao đổi từ tốn mà camera chỉ thỉnh thoảng mới quay. Sau cuộc trò chuyện không sao đoán được nội dung ấy, người đàn ông kia biến mất hoàn toàn khỏi màn ảnh trong khi những cảnh khác cho thấy Ethan còn ngồi lại câu lạc bộ hơn nửa giờ nữa. Cảnh cuối cùng cho thấy Maureen dìu anh rời khỏi Club 13 trong tình trạng say xỉn không chối cãi được.

Và thế là hết.

Vừa sợ hãi vừa bồn chồn, Ethan xem lại toàn bộ đoạn phim. Mắt dán vào màn hình, anh cố một lần nữa phát hiện ra danh tính kẻ sát nhân, bằng cách thỉnh thoảng dừng hình và cho chiếu cận cảnh. Đó là đàn ông hay đàn bà? Có lẽ là đàn ông, nhưng không chắc. Trước đó anh đã gặp người này chưa nhỉ? Không thể khẳng định được vì hình ảnh nhiễu quá, làm biến dạng khuôn mặt đã bị cái mũ trùm đầu che khuất một phần.

- Anh có biết gã này không? anh vừa hỏi Gunter vừa chỉ vào màn hình.

- Tôi chưa bao giờ thấy gã. Cậu thì sao, Romuld?

Anh chàng người Haïti gật đầu.

- Tối qua hắn đã ở đây, ông Whitaker ạ. Chính ông đã nằn nì để tôi cho hắn vào.

Chẳng hiểu ra làm sao nữa, Ethan dụi mắt. Một lần nữa tình hình lại tuột ra khỏi tay anh. Cứ vừa làm sáng rõ được một vùng tối thì lại có vùng khác còn tối hơn xuất hiện.

Anh rời khỏi câu lạc bộ và đi đến phố Jane, tâm trí hoàn toàn bị hút vào điều vừa biết được.

Giờ thì làm gì đây?

Biết tranh đấu ở đâu và với chiến thuật gì bây giờ? Anh xoa xoa trán, bực bội nhận ra là cơn đau đầu lại trỗi dậy và cơn sốt cũng quay lại. Anh lục túi tìm bất cứ thứ gì: viên thuốc, cái kẹo cao su có chứa chất nicotine. Nhưng anh chẳng có mấy thứ đó trong túi.

Khi leo lên mô tô, anh nhận ra đã bỏ quên mũ bảo hiểm và kính trên sân thượng Club 13, nhưng chẳng buồn quay lại nữa.

Bảo vệ cơ thể làm gì khi số phận đã an bày?

Cố tránh điều tồi tệ nhất làm gì khi nó không thể tránh được?

Tiếng chuông điện thoại di động kéo anh ra khỏi những ý nghĩ đen tối. Đó là người sản xuất chương trình của kênh NBC, cô lo vì thấy anh đến muộn. Trong giây lát, anh muốn đến dự chương trình, nhưng theo quy tắc do anh định ra, để thông qua chương trình nói với Céline và Jessie, nhưng anh nhận thấy mình chẳng biết nói gì với họ. Anh bèn từ bỏ ý định và thậm chí chẳng buồn nghe máy.

Anh bật công tắc, ấn nút khởi động và nghe tiếng động cơ xe ầm ì rồi mới lao vút về phía Nam.

Yếu ớt, dễ bị tổn thương, anh phóng hết tốc lực, khiêu khích số phận, coi thường định mệnh. Ngày mới chỉ bắt đầu. Nếu anh không tìm ra được sự thật thì anh đợi nó đến tìm anh. Lúc này, anh sẵn sàng đương đầu với nó.

Nhưng liệu trong một ngày có thể sửa chữa hết những sai lầm của cả đời người không?

Chú thích

1. Rainer Maria Rilke (1875-1926), nhà thơ Áo.

2. Tiếng Anh trong nguyên bản, nghĩa là Gái hư.

3. Tên một xê ri phim truyền hình Mỹ nổi tiếng của đạo diễn Michael Patrick King, có vai chính do Sarah Jessica Parker đóng. Ý nói khu này rất hấp dẫn, dành cho những người nổi tiếng.