Lorna ngồi cùng bọn trẻ khi tiếng súng vẫn vọng qua. Mắc kẹt ở đây, cô phải chờ thời cơ tốt. Cô không biết mình nên theo phe nào của cuộc chiến: bọn xấu cô biết hay bọn cướp biển đang tấn công vào.
Đột nhiên tất cả bọn trẻ trở nên căng thẳng và nhìn về phía cánh cửa chính của căn phòng, như thể đáp lại một tín hiệu vượt ngoài cảm quan của cô. Tất cả bọn chúng đứng lên một lượt, như bầy quạ giật mình bay lên.
Hành vi của chúng làm cô lo lắng, sự căng thẳng của chúng lây lan.
Một tiếng boong khiến Lorna chú ý đến cửa ra. Cô nhận ra nó khi cánh cửa phòng chờ bên ngoài đóng sập lại.
Ai đó đang đến.
Bọn trẻ rút ra phía sau. Bọn trẻ di chuyển và cô theo sau. Hoặc là do cô bị kéo đi. Những bàn tay nhỏ xíu nắm chặt vào quần cô và kéo cô đi theo chúng.
Chúng đến căn phòng tối có các dãy giường cũi bị khóa. Khi chúng bước qua ngưỡng cửa, Lorna nhìn thấy cánh cửa bên trong phòng chờ mở ra. Nhưng cô không biết ai bước vào khi cô chạy cúi xuống.
Sự lo sợ của những đứa trẻ tiếp tục làm tim cô đập mạnh, làm các giác quan trở nên nhạy bén.
Một tiếng gọi cất lên. “Mày trốn ở xó nào?”
Đó là Connor. Điều gì đó trong giọng gã làm tim cô nghẹn đến họng. Cùng với sự bực dọc, cô nghe thấy rõ lời đe dọa. Bọn trẻ tiếp tục dẫn cô đi, như thể chúng cũng cảm giác điều tương tự nhờ có mối liên hệ cảm xúc nào đó.
Lorna nín thở và tiếp tục theo chúng. Nhưng chẳng có chỗ nào để trốn trong nhà trẻ, trừ khi cô muốn nhét mình vào một trong những cái cũi.
Cuối cùng, làn sóng di chuyển dừng lại ở giữa căn phòng, và những ngón tay thả cô ra. Bọn trẻ tản ra khắp mọi nơi, di chuyển nhanh đến mức đáng ngạc nhiên, làm theo một tín hiệu vượt khả năng của cô. Chúng cúi xuống phía sau và chui dưới những cũi thép nặng.
Lorna làm theo chúng, tìm một chỗ có thể trốn được. Cô khuỵu một chân xuống phía sau một cái cũi nhưng vẫn để mắt đến lối ra vào. Hai đứa trẻ trốn dưới cái nôi cùng cô. Chúng nhích cơ thể nhỏ bé đến cạnh cô, run lên sợ hãi.
Connor bước qua ngưỡng cửa và tiến đến kiểm tra phòng tắm trước. Cô thấy tay hắn giắt lên bao khẩu súng lục ở ngay thắt lưng. Ngón tay cái của hắn bật mở bao giữ khẩu súng.
“Đừng làm sự việc khó khăn hơn mức cần thiết!” hắn quát lên. “Ra đây và tao sẽ làm nhanh gọn và không đau đớn.”
Cô vẫn ở yên chỗ của mình. Đó là tất cả điều cô có thể làm. Chẳng có nơi nào khác để chạy đến.
* * *
Jack đi xuyên qua khu rừng, hướng xuống khỏi ngọn đồi về phía dải cát nối liền hai hòn đảo. Mack và Bruce tiếp tục đi ở hai bên. Ở tít xa phía trước, anh nhìn thấy những bóng đen, một số con nhỏ, một số con to, một khối vật thể sống tràn xuống đồi, chạy nhanh dần và trở nên đông hơn. Tất cả hướng về phía dải cát.
Cuối cùng, khu rừng tách ra thành những hàng cọ mọc rải rác và những bãi cát trải dài. Ánh sáng nhiều hơn ở đây, hắt lên rất mạnh khỏi mặt nước khi mặt trời lơ lửng ở đường chân trời.
Một con tách ra khỏi những chiếc bóng phía trước. Đó là sinh vật đứng đối diện với Jack trước đó, dễ nhận ra được bởi nó bị mất một cái tai và có gương mặt sẹo. Một cánh tay chỉ về phía bãi biển.
Jack di chuyển về phía trước và đến chỗ nó. Lập tức anh nhận ra căn nguyên nỗi lo của sinh vật đó.
Một hàng rào cao bọc cuộn dây kẽm gai chặn đường phía trước. Jack nhận ra một máy phát điện ở phía xa bên kia.
Có điện, anh đánh cược.
Chuyển động làm chuyển sự chú ý của anh khỏi hàng rào sang hòn đảo kia. Chỉ lúc này anh mới nhận ra chiếc xuồng mắc cạn ở đó. Những bóng người mấp mé trong bóng râm đằng xa – nhưng là bạn hay địch?
Chỉ có duy nhất một cách để tìm ra.
Khi anh bước ra ngoài, anh nhìn thấy những vệt máu dọc trên bãi cát ở bên kia, có vẻ như những cái xác đã bị kéo lê đi. Kế hoạch tấn công nhằm để Randy đến đợi ở dải cầu đất. Chiếc Zodiac giống với cái trên tàu của anh em Thibodeaux, nhưng nó đã bị bắn xì.
Liệu còn ai sống sót không?
Jack di chuyển ra khỏi bóng râm đến chỗ có ánh nắng, để lộ mình. Anh giữ vũ khí trên vai, cẩn trọng, sẵn sàng để bật lùi lại.
Một tiếng gọi đến anh. “Jack!”
Randy vấp chân chạy ra ngoài, tay vẫy khẩu súng trường trên đầu. Jack hạ vũ khí của mình xuống.
Cảm ơn Chúa.
Giây phút trấn an của anh không kéo dài lâu. Một tiếng gầm rú lên ở phía bên phải. Một chiếc xuồng phản lực nhỏ có hai người chạy men theo hòn đảo và bắn về phía dải cầu đất. Tên lính ngồi ở ghế hành khách đứng lên đặt khẩu súng trường thăng bằng trên kính chắn gió.
Họng súng tóe lửa, và những viên đạn bắn tới tấp về phía bãi cát dưới chân Jack. Anh lùi lại nấp vào trong rừng. Bên kia hàng rào, Randy cũng làm tương tự.
Khi Jack thụp xuống, chiếc xuồng phản lực thứ hai rú lên ở hướng khác, gia nhập với cộng sự của nó. Cả hai chiếc xuồng – mỗi chiếc ở một bên dải cầu đất – chạy tới lui, càn quét rất chặt, khiến cho không thể đi qua được.
Khi Jack nhìn về bọn sát thủ ngoài kia, anh cảm thấy kế hoạch của mình tiêu tan. Ai đó đã biết kế hoạch tấn công vào cửa hậu này. Chúng đã ra tay cắt đường máu, chia tách đội của họ. Yếu tố bất ngờ giờ đã qua đi.
Suy nghĩ đó dấy lên một mối lo mới.
Sự sống còn của Lorna phụ thuộc vào việc cứu người chớp nhoáng. Trì hoãn đồng nghĩa với cái chết. Những ngón tay của anh nắm chặt vào khẩu súng săn.
Liệu anh đã quá muộn hay chưa?
* * *
Lorna vẫn trốn phía sau cũi. Nỗi sợ làm cô thở dốc. Cô nghe thấy Connor đạp mạnh cửa vào phòng tắm bên ngoài gian phòng tìm cô.
Không lâu sau hắn sẽ đến kiểm tra nhà trẻ.
Khi cô đấu tranh tìm cách giải nguy, một tiếng ré đột ngột cất lên khỏi căn phòng vì khiếp sợ.
Connor rủa một cách cay nghiệt. “Bọn khỉ chết tiệt...”
Tim cô nghẹn lại. Tên khốn chắc đã phát hiện một trong số những đứa trẻ nấp ngoài kia. Tiếng ré đã biến thành tiếng khóc vì đau đớn. Bên ngoài cửa, Connor lại xuất hiện. Hắn nắm cổ một đứa bé trai nhỏ giơ lên. Đứa trẻ giãy giụa vì nghẹt thở, hai chân hất lên, miệng nó há to khóc ré lên vừa đau vừa hoảng sợ.
Lorna cảm thấy hai đứa trẻ nắm chặt ở bên cạnh, run bần bật, cùng cảm nhận nỗi sợ và đau đớn của đứa bé trai.
Bên ngoài căn phòng, Connor chĩa khẩu súng lục vào bụng đứa bé. “Ra đây mau, hoặc tao sẽ giết con khỉ này vì mày!”
Sửng sốt vì sự tàn ác, Lorna quá sốc nên không thể phản ứng lại.
Connor bước ra ngoài, vẫn tìm kiếm cô. “Bây giờ hoặc không bao giờ!”
Lorna không thể để đứa bé chết vì mình. Cô phải ngăn việc này lại, thậm chí nếu phải hi sinh mạng sống của cô. Cô bắt đầu đứng lên – nhưng những bàn tay nhỏ níu cô lại. Có một vẻ thúc giục trong sự chú ý của chúng vượt khỏi nỗi sợ đơn thuần vì bị bỏ rơi.
Chúng kéo tay cô nắm lấy chân của cái cũi được nâng lên. Cô cảm thấy có bánh xe nhỏ dưới đáy, giúp xếp lại những cái nôi khi cần.
Cô mất vài giây để hiểu ra.
Cô bật khóa trên những chiếc bánh và đẩy nó ra phía sau của cũi. Dùng chân để đẩy, cô tựa vai vào nó. Cần chút sức lực để làm nó nhúc nhích. Được làm bằng thép, nó giống một cái chuồng gắn bánh xe hơn, nặng và cồng kềnh. Những bánh xe kêu rin rít, nhưng cô la lên để lấp lại âm thanh đó.
“Tôi ra! Đừng bắn!”
Cô thò những ngón chân vào và thúc chân đẩy chiếc cũi ra khỏi hàng và làm nó lăn ra giữa phòng về phía cánh cửa. Cô gắng sức đẩy nhanh hơn. Như thể cảm giác được cô cần giúp đỡ, những cơ thể nhỏ bò ra ngoài và vội chạy đến chiếc cũi. Các bàn tay nắm lấy chân của chiếc cũi thép và giúp cô đẩy đi bằng sức mạnh đáng ngạc nhiên.
Một phần trong tâm trí Lorna cố gắng để hiểu được. Một mình, cô sẽ không bao giờ nghĩ việc dùng chiếc cũi như một phiến gỗ công phá. Nhưng nỗi sợ tạo một động lực ghê gớm, và là nguồn cội của tất cả sáng kiến. Sử dụng điều đó kết hợp với trí thông minh của những đứa trẻ, và cách phòng vệ này nảy sinh.
Khi họ hợp tác với nhau, chiếc cũi thậm chí lăn nhanh hơn.
Connor lại xuất hiện, đứng trước cửa nhà trẻ.
Lorna đẩy chiếc cũi vọt ra khỏi phòng, dùng hết sức mạnh của cô, một lời cầu nguyện đọng trên môi cô. Đôi mắt Connor trợn to vì bất ngờ. Không thể né, hắn ném đứa bé trai sang bên và bắn tới tấp về phía cô.
Cô thụp xuống khi những viên đạn bắn tung vào mặt trước chiếc cũi thép. Rồi chiếc cũi đâm sầm vào ngực Connor. Hắn ngã văng ra, hai tay dang rộng. Hắn té ngửa, khẩu súng lục rơi xuống nền sàn nhà lót gạch trơn.
Lorna không dừng lại. Cô đẩy chiếc cũi về phía trước, tận dụng quán tính và lại đâm nó vào Connor. Khi bánh trước tông vào cơ thể lăn dài của hắn, cô nhấc chiếc cũi lên và đẩy nó bổ nhào lên trên hắn.
Cô lao sang một bên và tóm lấy khẩu súng lục của hắn. Nó nặng và nóng, nhưng sức nặng đó giúp cô tập trung. Cô chĩa súng vào Connor, nhưng hắn không nhúc nhích, ngoại trừ một cánh tay co giật.
Cô quan sát xung quanh.
Cô mất vài giây để nhận ra mình đã tự do – và có vũ khí.
Những đứa trẻ tụ lại ở một bên, những đôi mắt tròn xoe nhìn cô. Cô đọc được sự hi vọng trong đó, cùng với dư âm của nỗi sợ. Cô không thể bỏ chúng lại.
“Đi thôi,” cô nói và hướng về cánh cửa.
Những đứa trẻ chạy theo sau cô, hoàn toàn tin tưởng.
Cô nguyện cho sự tin tưởng đó không đặt nhầm chỗ.