Lorna đứng cùng Tiến sĩ Malik trước một trong những màn hình trên tường. Một hình ảnh quét ba chiều của bộ não xoay trên màn hình. Nó nhắc cô nhớ lại hình ảnh quét MRI của não Igor. Sau tất cả cuộc đổ máu và đám cháy, mọi thứ dường như đã qua hết đời người. Cô cố tập trung vào lời giải thích của Malik nhưng cả nỗi đau và sự thua cuộc đã đè gục cô xuống. Những lời của tên tiến sĩ nghe rỗng tuếch và xa lạ.
“Đây là hình ảnh tốt nhất mà chúng tôi có thể tập hợp từ những dị thường não bộ tìm thấy ở các vật mẫu.”
Malik chỉ một ngón tay vào năm nút mạng trên màn hình, được tô màu xanh phân biệt với vùng mô thùy não màu xám xung quanh. Số lượng và kiểu mạng tương tự với những gì khám phá được tại ảnh quét MRI của Igor lúc ở phòng thí nghiệm của cô. Nhưng bản quét của Malik có độ phân giải cao hơn nhiều. Không những các nút mạng nổi bật lên, mà cả các nhánh tinh thể từ tính rất mịn, kết nối các nút mạng lại với nhau.
Khi nó xoay, mẫu chiết hình nhìn giống với cấu trúc tinh thể và hình dạng của một bông tuyết.
“Cô có biết về ăng-ten chiết hình không?”Malik hỏi.
Lorna đấu tranh với nỗi tuyệt vọng để trả lời lại. Nó khiến cô chậm một nhịp để thốt ra một tiếng “Không.”
“Cô có dùng điện thoại di động không?”
Câu hỏi kì lạ xuyên thấu lớp sương mù trong đầu cô. Sự tò mò làm cô tập trung hơn. “Dĩ nhiên.”
“Vậy cô đang sở hữu một ăng-ten chiết hình đó. Ở thập kỷ trước, các nhà khoa học đã phát hiện ra mẫu ăng-ten sắp xếp do thuật chiết hình có một khả năng ấn tượng là phát ra sóng với tần số rộng hơn kèm theo tỉ lệ phát tương xứng với kích thước tốt hơn. Sự đột phá này cho phép các nhà sản xuất thu nhỏ ăng-ten lại kích cỡ hiển vi, dù vậy chức năng của ănten đã mạnh lên gấp trăm lần. Điều đó tạo cuộc cách mạng trong nền công nghiệp. Đó là sức mạnh ẩn giấu bên trong các chiết hình đó.”
Malik chỉ tay vào màn hình. “Và đó là thứ chúng ta đang nhìn vào đây. Một ăng-ten chiết hình phát triển từ các tinh thể từ tính tự nhiên bên trong bộ não.”
Lorna quan sát mẫu chiết hình như bông tuyết đó và nhớ lại sự loại suy ban đầu của cô về một đĩa vệ tinh. Cô cũng nhớ lại sự đồng bộ hóa kì lạ trên các ảnh quét EEG. “Và chính ăng-ten chiết hình này giúp cho những con thú kết nối với nhau về mặt thần kinh.”
“Chính xác. Mẫu tinh thể hóa từ tính hiện lên đây hoàn toàn là chiết hình trong tự nhiên. Ma trận nơron còn lại được tạo thành bởi sự lặp lại của cùng hình dạng tinh thể cơ bản.”
“Giống cái tam giác được nhân lên thành ngọn núi.”
Malik gật đầu. “Nhưng đây chỉ là đỉnh đầu của ngọn núi đó. Ban đầu, bản quét này là bản tốt nhất mà chúng tôi có thể thấy được khi sự dụng các kĩ thuật tiêu chuẩn. Nhưng các giải pháp đó chỉ giúp chúng tôi nhìn bên ngoài. Thậm chí khi phóng to lên bằng một kính hiển vi điện tử cũng chỉ hé mở rằng một tinh thể được tạo thành từ thậm chí hàng trăm các tinh thể nhỏ hơn. Nó giống như những con búp bê Nga. Mỗi khi cô nghĩ rằng cô đã tìm được tinh thể nhỏ nhất, nó lại hé mở rằng thậm chí bản thân nó được tạo bởi các phiên bản nhỏ hơn nữa bên trong. Cứ thế nó nhỏ mãi – vượt khỏi khả năng tìm hiểu của chúng tôi.”
Giọng Malik đứt quãng vì thất vọng. Lorna nhớ lại ham muốn hiển hiện trong đôi mắt nhà nghiên cứu khi hắn mô tả nghiên cứu của mình về các chiết hình căn bản, nguồn gốc của mọi trí thông minh.
“Bất chấp chúng tôi nỗ lực đến đâu, chiết hình căn bản vẫn nằm ngoài khả năng, trở nên càng lúc càng nhỏ, thậm chí biến mất khỏi khả năng quét của chúng tôi, vào một lỗ ma quái mà không ai dám theo.”
Lorna liên tưởng đến con thỏ trắng trong Alice ở Xứ Sở Thần Tiên chui xuống cái lỗ của nó.
“Và mặc dù chúng tôi không thể đào sâu vào cái lỗ ấy, tôi có thể đoán được thứ gì ở dưới đó.”
Sự tò mò của Lorna càng thôi thúc mạnh hơn.“Gì vậy?”
“Thế giới kì lạ của vật lý lượng tử. Các chiết hình cứ chia nhỏ hơn và nhỏ hơn nữa, kết quả là đến thế giới của hạ nguyên tử. Thực ra, giờ đây một số nhà vật lý học tin rằng khoa học chiết hình có thể giải thích được một số lỗ hổng của thuyết lượng tử. Những đặc điểm như tính phi cục bộ và rối lượng tử, cách mà các hạt hạ nguyên tử có thể ở cùng hai nơi một lúc hay ánh sáng vừa có tính sóng vừa có tính hạt. Khi cô tìm đến mức nhỏ như vậy, mọi thứ trở nên kì lạ. Nhưng các chiết hình có thể giữ câu trả lời giải thích tất cả điều đó.”
Lorna không biết câu chuyện sẽ đi về đâu. Sự mất kiên nhẫn của cô chắc đã hiện rõ lên.
“Vậy để tôi chỉ cô tôi đã tự mình tìm ra gì qua nghiên cứu đó. Một thứ hữu dụng, lại còn thú vị nữa. Tôi đã quét lại chính bộ não này, nhưng ở lần này, không tìm kiếm các tinh thể mà tìm các năng lượng từ trường tạo ra bởi các tinh thể đó. Mặc dù có lẽ tôi không thể thấy các tinh thể thực sự, tôi vẫn có thể đo được phổ điện từ từ các tinh thể vô hình đó.”
“Như ánh sáng từ các ngôi sao xa xôi,” Lorna nói.
Đôi mắt Malik mở to, vì ngạc nhiên. “Đúng vậy, một suy luận hoàn hảo. Mặc dù chúng ta không thể nhìn thấy mặt trời hay một hành tinh, chúng ta có thể phát hiện ra tia sáng đến với chúng ta.”
“Nên anh quét lại để tìm hiểu về năng lượng thay vì các tinh thể.”
“Đúng vậy. Và đây là thứ tôi tìm thấy.”
Hắn giơ bộ điều khiển từ xa về phía màn hình và nhấn một nút. Bông tuyết màu xanh dương đột nhiên biến mất, trở thành một nhiễu loạn màu xanh biếc bên trong sọ của mẫu vật.
Lorna há hốc và che miệng lại vì sốc. “Nó hiện diện ở khắp mọi nơi...”
Malik mỉm cười tự hào vì khám phá của mình. “Một nút mạng giống như một hạt của một cây chiết hình. Các tinh thể lan ra bên ngoài các nhánh nhỏ, rồi chia thành các cọng nhỏ hơn, và cứ thể nhỏ dần.”
Lorna nhớ lại cây chiết hình mà cô được xem trước đó, cách một chữ Y biến thành một cái cây ba chiều. Các tinh thể đang làm việc tương tự trong bộ não, lan ra ngoài đồng thời chia nhỏ dần cho đến khi chúng không còn nhìn thấy được bằng bất cứ công cụ quét nào, nhưng chúng vẫn có thể được phát hiện bởi tia bức xạ điện từ phát ra từ các tinh thể vô hình, năng lượng phát ra từ thế giới hạ nguyên tử.
Malik vẫy cô trở về ghế ngồi của cô ngay bàn làm việc của hắn. “Vậy tôi đã cho cô xem thuật chiết hình này được đào bới lên đến đâu. Cách nó đã bắt nguồn từ thế giới lượng tử. Vậy giờ chúng ta hãy đặt câu hỏi ngược lại: cây chiết hình này vươn ra ngoài được bao xa. Cô đã biết các mẫu vật có thể kết nối với nhau tạo thành một mạng lưới.”
Cô gật đầu và hiểu điều hắn đang đề cập. “Anh tin là bằng cách kết nối với nhau bằng cùng cây chiết hình vươn nhánh xa ra ngoài thể giới xung quanh.”
“Đúng vậy. Cây chiết hình phát triển vượt ra khỏi giới hạn của một bộ não. Và phát triển mạnh hơn.”
Lorna nhớ lại Igor đã đọc lại hằng số pi.
“Nó đặt ra câu hỏi là liệu nó sẽ kết thúc ở đâu? Nếu nó có thể lan không giới hạn vào thế giới hạ nguyên tử, lan ra không giới hạn bên ngoài. Nếu vậy, kết quả có thể là gì? Mức độ thông minh tối thượng nào sẽ được tạo ra?”
Ở trong tâm trí cô, Lorna tưởng tượng rễ của cây chiết hình biến mất vào thế giới năng lượng lượng tử, xâm nhập vào nguồn năng lượng vô tận đó. Cô cũng tưởng tượng cái cây đó vươn nhanh trải rộng mãi ra ngoài. Có lẽ nó là những câu so sánh từ Kinh thánh trước đó đã làm cô rút ra được sự so sánh cuối cùng cho cuộc thảo luận.
“Gần như nó giống với Cây Tri Thức. Từ quyển Sách Sáng Thế.”
Malik cười khì. “Giờ cô nói chuyện giống như Bennett.”
Giọng cô kiên quyết hơn, tỏ vẻ chắc chắn, cô lo sợ bất cứ loại hình thông minh nào được sinh ra từ cuộc thí nghiệm này. Nó làm cô lạnh toát người.
“Các người phải dừng việc mình đang làm lại,”cô nói.
Malik thở dài khi hắn tụt xuống ghế tựa, rõ ràng bị thất vọng. “Cùng là người nghiên cứu khoa học, tôi đã hi vọng cô nghĩ thoáng hơn.”
Cô được cứu khỏi bị cảnh cáo thêm nhờ tiếng gõ cửa. Viên kĩ thuật phòng gen lại bước vào phòng, cầm một khay thép trên cao chứa ba kim tiêm lớn bên trong.
Mặt Malik lại sáng lên. “A, Edward, các xét nghiệm hoóc-môn xong rồi sao?”
“Đúng vậy, tiến sĩ. Và tôi đang chuẩn bị món cốc-tai thuốc cho vật chủ.”
Mắt Malik liếc qua nhìn cô. “Vậy dường như chúng ta phải tiếp tục cuộc thảo luận sau, Tiến sĩ Polk ạ. Xem liệu tôi có thể thuyết phục cô xem xét vấn đề này dựa vào khoa học hơn là vào Kinh thánh không. Nhưng tôi đoán điều đó được mong đợi khi cô làm việc trên hòn đảo mang tên Địa Đàng.”
Lorna đặt một bàn tay lên bụng, sợ điều sắp xảy đến. Phía sau viên kĩ thuật là tên lính gác to lớn lúc trước. Connor chắc đã đọc được sự hoảng loạn trên gương mặt cô. Một tay hắn giữ khẩu súng ngắn để ngăn cô có ý định chống cự.
“Sau khi tiêm thuốc,” Malik nói, “cô sẽ muốn nằm xuống trong ít nhất nửa giờ. Tôi e rằng điều sắp tới sẽ không dễ chịu. Việc tăng tốc sự kích thích lên nang của buồng trứng sẽ hơi” – hắn cẩn thận chọn từ để nói tiếp – “...khó chịu.”
Nỗi sợ của Lorna biến thành con dao chọc thẳng vào bụng cô.
“Sau đó chúng ta sẽ nói chuyện tiếp. Chúng ta sẽ có vài giờ trước khi mô nang của cô sẵn sàng cho trứng. Trước khi hoàn tất việc đó, tôi sẽ nói với cô ý định của chúng tôi với những quả trứng của cô.”
Hắn vẫy cô đi. Không có lựa chọn, Lorna đứng lên. Mất thêm vài giây để máu cô chảy theo kịp. Mắt cô thoáng tối sầm lại.
Connor bước tới và không kiên nhẫn nắm lấy tay cô.
Khi cô bị lôi đi khỏi, cô nhìn vào các màn hình trên tường lần cuối. Ảnh quét não vẫn xoay xoay trên màn hình, hiện ra các nhiễu loạn từ trường chằng chịt bên trong hộp sọ đó.
Mặc dù nỗi sợ của cô về điều sắp xảy đến, một phần trong cô trở nên lạnh lùng và quyết đoán trước hình ảnh đó – và âm mưu đằng sau nó. Chúa đã trục xuất con người khỏi Vườn Địa Đang vì dám xâm phạm Cây Tri Thức.
Nhưng điều gì sẽ xảy ra nếu con người tự dựng nên một Cây cho riêng mình?
Mọi thứ sẽ đi đến đâu?
Cô không thể trả lời. Cô biết chắc chắn một điều duy nhất. Ai đó phải ngăn họ lại.