Trong bóng tối, Lorna mò mẫm đi khỏi bàn mổ và va vào một cơ thể âm ấm. Hai cánh tay ôm lấy cô, giữ lấy. Cô biết đó là Jack vì người anh có mùi mồ hôi pha lẫn i-ốt.
Ánh sáng phát ra ở một góc xa của cái bàn khi Zoë xoay điện thoại ra và dùng ánh sáng màn hình xua đi bóng tối. Chiếc điện thoại không đủ sáng cho nhiều người. Cơn bão đã phá hủy trạm thu phát sóng của vùng – nên ở đây họ cũng không thể bắt được tín hiệu nào.
Tất cả mọi người tập trung lại gần ánh sáng từ chiếc điện thoại như thiêu thân lao vào lửa. Carlton đứng đó chống nạnh, vẫn giữ vẻ bình tĩnh như mọi khi. “Đặc vụ Menard, điều gì khiến anh nghĩ đây là một kiểu tấn công hơn là cúp điện?”
Jack trả lời nhanh và dứt khoát, “Cho đến khi tôi biết rõ, Tiến sĩ Metoyer, tôi đặt ra trường hợp tồi tệ nhất. Kẻ nào đó đánh bom chiếc tàu đánh cá có thể đến đây vì những con thú còn sót lại. Con chíp thu được từ con báo con giống một thẻ theo dõi, thứ có thể dẫn bọn chúng đến đây.”
“Hơi xa đó, đặc vụ Menard,” Carlton bác bỏ. “Bên cạnh đó, ai lại bỏ ra quá nhiều công sức như vậy?”
Lorna cảm thấy sự căng thẳng trên người Jack, khiến anh gồng cứng người. Anh vẫn chưa thả cô ra. Em trai cô nhìn cô bằng thái độ không vui. Trước cái nhìn phát xét của Kyle, cuối cùng cô đã tự tách mình ra khỏi vòng tay của Jack.
“Có lẽ chúng ta nên nghe đặc vụ,” Zoë nói khi cô rút về chỗ chồng cô. “Cứ thận trọng. Cẩn tắc vô ưu.”
Mọi gương mặt quay qua nhìn Jack.
“Căn phòng này không có cửa sổ,” anh nói. “Nó đồng nghĩa rằng đây là điểm mù không quan sát được từ ngoài trụ sở. Chỉ để phòng hờ, mọi người nên ở yên tại đây trong khi tôi đi kiểm tra chuyện gì đang xảy ra.”
Greer lên tiếng. “Chỉ việc đi khỏi thôi không được sao?” Anh chỉ tay về phía xa của căn phòng. “Có một bức tường thiết bị dốc dẫn ra khỏi đây.”
“Không. Lúc này bọn chúng đã bao vây hết khu vực. Lối thoát sẽ bị theo dõi.”
“Vậy ta phải làm gì?” Zoë hỏi, nỗi sợ lớn bằng đôi mắt của cô.
“Bây giờ, mọi người ở yên dưới đây. Có nơi nào chúng ta không bị nhìn thấy không, có thể là một bức tường chắn?”
“Lối vào phòng lạnh,” nhà bệnh học nói. “Nhưng không có cách nào khóa nó lại từ bên trong.”
Kyle lên tiếng. “Để tôi xem thử xem. Sau bốn năm học kĩ sư ở đại học, tôi nghĩ mình có thể tìm được cách bảo vệ nó từ bên trong.”
Jack gật đầu. “Tốt. Vậy mọi người còn lại mang theo vũ khí. Dao mổ, dao thường, kéo, kim tiêm, bất cứ thứ gì có thể tìm thấy và mang theo được. Tôi sẽ đến chỗ xe tải của mình. Tôi đặt khẩu hai súng trường ở trong một hộp khóa trong xe.”
Greer tìm thấy một cặp đèn pin dự phòng, bật một cái lên và đưa cái còn lại cho Jack. “Phòng khi anh cần dùng đến.”
Cả nhóm bắt đầu tản ra theo chỉ dẫn của nhà bệnh học và thu thập những vật dụng sắc nhọn.
Lorna theo Jack ra khỏi vùng sáng và lần trong bóng tối hướng về cửa ra. Một biển báo “Lối thoát” nhỏ chạy bằng pin phát sáng yếu ớt trên cánh cửa đằng trước.
“Còn khẩu súng gây mê của tôi thì sao?” cô hỏi. “Thứ mà tôi mang theo cùng. Tôi đã bỏ lại ở văn phòng của mình. Nó gần hơn là đi ra ngoài.”
Cô không muốn Jack đối mặt với đội tấn công trong khi hoàn toàn không có vũ khí.
Anh gật đầu. “Ý hay đó.”
“Tôi sẽ đi với anh.” Cô biết Jack sẽ phản đối, nên cô nhấn mạnh. “Cần có kĩ năng để đặt ống kim tiêm vào lọ M99.”
Và đúng như vậy. Chỉ cần vài giọt có thể giết một người trong tích tắc.
Dù vậy, dường như anh chuẩn bị ngăn cản.
“Tôi sẽ chỉ đi đến văn phòng thôi,” cô hứa. “Chỉ đi lên trên thôi. Sau đó tôi sẽ quay trở lại đây ngay.” Cô đi khỏi và đến chỗ cánh cửa trước khi anh kịp ngăn lại. “Nào, đi thôi.”
Cô kéo cửa mở ra, nhưng anh đã chặn đường cô đi ra ngoài. Cô đã sẵn sàng để anh kéo lại, ngăn không để cô đi. Thay vào đó, anh vượt lên trước dẫn đường.
“Theo sau tôi. Không nói chuyện.”
Cô lần theo tấm lưng rộng của anh đi men theo sảnh. Khi cửa đóng lại, sảnh lại trở nên tối như mực. Jack với lấy và dò dẫm tay cô. Bàn tay anh to và thô ráp vì chai sạn. Nhưng sự nắm chặt của anh giúp cô bình tĩnh đi trong bóng tối. Anh dẫn cô đến lối cầu thang gần dó.
Tại sao anh không dùng đèn pin?
Họ đã đến được chỗ cầu thang tối và bắt đầu leo lên. Ánh sáng lờ mờ lọt qua khi họ đến gần tầng trệt. Các cửa sổ để lọt những tia sáng yếu ớt từ những ngôi sao. Sau khi bóng tối vây hãm bên dưới, thậm chí chút ánh sáng ít ỏi này cũng được chào đón.
Anh tiếp tục đi xuôi theo sảnh. Văn phòng của cô và phòng thí nghiệm chỉ cách vài gian phòng nữa. Được nửa đường, một tiếng va đập vọng lại, nghe như bắt nguồn ở phía trước tòa nhà. Những ngón tay của cô nắm chặt lấy bàn tay Jack. Cô không nghĩ còn ai ở đó.
Jack vội tiến về cửa văn phòng của cô. Anh đẩy nó mở ra, nhấc một tay và kéo cô vào phòng trước mặt anh. Cô vội rút vào trong khi anh khẽ khép cửa. Bị kẹt tay vào tấm thủy tinh đục của cửa sổ, cô thấy anh nhấc ngón tay đặt lên môi.
Cô vội đến bàn làm việc, va đầu gối vào nó trong bóng tối. Cô đã để hộp đựng khẩu súng trên bàn. Cô mò mẫm, tháo chốt và nhanh chóng lắp vào hai nửa khẩu súng. Lính hải quân có thể làm hỏng vũ khí của mình trong bóng tối, nhưng cô thì không. Cô gắng nín thở, cuối cùng thì báng súng đã trượt vào rãnh.
Phía sau cô, Jack vẫn quan sát cánh cửa.
Cô lấy hai lọ nạp kim tiêm và giật mạnh lọ M99 khỏi bộ phận màu tím trong hộp. Thật ngu ngốc khi cố làm điều nguy hiểm này trong bóng tối, nhưng cô không có lựa chọn. Cô không thể lắp khẩu súng trường khi bị bịt mắt, nhưng cô có kinh nghiệm nhiều năm sử dụng kim tiêm và lọ thuốc. Cô nhanh chóng bơm đầy hai kim tiêm và đặt nó vào khẩu súng.
Khi cô quay qua, bóng Jack quay trở vào từ cửa sổ. Xuyên qua tấm thủy tinh đục, những bóng đen lướt qua sảnh, im lặng một cách kì quái. Cô thậm chí không nghe thấy tiếng bước chân. Một bóng đen dừng lại bên ngoài cửa.
Lorna lạnh người, nín thở. Tim cô muốn văng khỏi lồng ngực. Sau đó bóng đen đi khỏi. Cô có thể đoán nơi bọn chúng đang đến. Những cái cũi nhốt nằm ở hướng đó. Dù vậy, bọn chúng sẽ thất vọng khi đến đó. Chúng sẽ phát hiện những cái chuồng gần như trống rỗng. Trong khi con cừu và một con khác vẫn còn ở đó, những con được cứu khác đang ở trên tầng hai, vẫn bị nhốt ở phòng thí nghiệm gen sau khi Lorna làm xét nghiệm.
Nhưng mất bao lâu để chúng tìm ra những con còn lại, đặc biệt nếu những kẻ đột nhập sử dụng thiết bị định vị điện tử? Liệu thiết bị có hoạt động được bên trong không? Mười giây sau, Jack đến chỗ cô, di chuyển chính xác trong bóng tối. Cô đưa cho anh khẩu súng, nhưng anh đặt trả lại chỗ ngực cô. Anh thì thào vào tai cô. “Ở yên đây. Không được ra.”
Anh nắm ngón tay cô chặt vào khẩu súng, ra hiệu trong yên lặng.
Cô hiểu ý.
Trò chơi đã đổi luật. Điều trước đó chỉ là một khả năng giờ là một hiện thực đáng sợ. Họ đang bị bao vây. Anh từ chối để cô lại một mình không có vũ khí. Từ bàn tay đang nắm chặt những ngón tay của cô, cô thấy đó là một lý lẽ mà cô không thể cãi thắng được.
Anh không đợi để tranh luận thêm và di chuyển lại cánh cửa văn phòng. Anh nhẹ nhàng mở cửa và luồn ra. Một khi ở ngoài hành lang, anh đẩy cửa khẽ khép lại.
Lorna chăm chăm nhìn bóng anh ngoài đó, đột nhiên không muốn anh rời khỏi. Nhưng Jack không có lựa chọn. Bóng của anh đã đi khỏi, đi hướng ngược lại với bọn đột nhập.
Nhưng liệu còn bao nhiêu tên ngoài kia nữa?
* * *
Jack ghét phải bỏ cô lại một mình nhưng anh không dám đợi thêm. Anh vội men theo hành lang tối tiến về phía lối ra gần nhất. Anh không bao giờ dám để cô cùng đi theo sau anh. Những người còn lại, bị khóa trong phòng lạnh, có cơ hội tốt nhất để tránh đụng độ với đội tấn công. Và anh không nuôi ảo tưởng rằng đây là những tên trộm thông thường. Đây là bọn sát thủ chuyên nghiệp, giống như được đào tạo ở quân đội.
Đầu anh thoáng qua suy nghĩ về những khả năng tiềm tàng, và anh không thích kết luận mà anh vừa nghĩ tới. Rõ ràng vụ đột kích nửa đêm này có tổ chức rõ ràng, sự tiếp nối của chuyện đã xảy ra kể từ vụ nổ chiếc tàu đánh cá. Mục tiêu chính là phải thu thập và khử những con thú còn lại. Nhưng sau đó là gì? Mệnh lệnh đó tàn khốc đến mức nào? Kế hoạch chuẩn bị chi tiết cần thiết đến mức nào đối với việc che đậy dấu vết?
Anh sợ biết sự thật.
Khi anh đến được cuối hành lang, một dãy các cửa đôi dẫn ra hành lang chính và lối ra vào tòa nhà. Anh biết việc nỗ lực thoát đi bằng lối đó sẽ không ích gì. Anh nhớ lại đội tấn công đã di chuyển vào nhanh và yên lặng dọc hành lang tối như thế nào. Những kẻ đột nhập phải sử dụng loại thiết bị nhìn đêm nào đó, và chắc chắn có người đứng gác ở tất cả lối ra.
Biết vậy, nên anh muốn đến được thật gần bãi giữ xe trước khi rời khỏi chỗ trú ẩn bên trong tòa nhà. Bất cứ cửa sổ đang mở nào có thể giúp ích được.
Dù vậy, anh muốn biết mình đang đối mặt với ai.
Anh đến sát cánh cửa đôi. Một cặp cửa sổ hẹp, được gia cố bằng dây điện cho phép anh thám thính hàng lang tối. Lối vào chính – dãy các cửa làm bằng kính – nằm ở hướng đối diện chỗ anh đang đứng. Anh không thấy bóng dáng nào, không có những cái bóng chuyển động đáng ngờ cả bên trong hay bên ngoài.
Nhưng anh không ngốc.
Anh bắt đầu đi khỏi, sau đó dừng lại. Nếu như xung quanh không quá tối, chắc anh đã lướt qua không thấy. Ở giữa hành lang, một chiếc sofa che khuất một vật nhỏ chớp ánh sáng màu đỏ khiến anh chú ý. Ánh sáng le lói lọt qua chiếc can hai mươi lít nằm trên sàn nhà.
Anh sởn hết tóc gáy khi nhìn thấy nó.
Bom...
Jack lùi lại và nén nỗi sợ của mình. Ít nhất anh đã có câu trả lời liên quan đến mục tiêu cốt lõi của vụ đột kích. Đội tấn công sẽ không thỏa mãn nếu chỉ khử các con thú.
Đây là một vụ diệt cỏ tận gốc.
Không được để ai sống sót.
Jack nhớ lại những người khác đang trốn trong tòa nhà, cả những người ở tầng hầm và Lorna đang nấp trong văn phòng của cô. Anh đã thấy cơ thể cô run bần bật khi anh thì thầm bảo cô ở lại đó. Cô phải đặt lòng tin vào anh, mà đáng buồn là giờ đây niềm tin đã nhầm chỗ. Tụ tập ở đây chỉ khiến tất cả bọn họ bị giết, bị nổ tung bởi cơn bão lửa sắp tới.
Anh chỉ có một lựa chọn duy nhất.
Nếu họ muốn chiến tranh...
Quay lại chỗ cánh cửa, Jack dồn trọng lượng của cả cơ thể lên một chân và đá chân kia ra. Cánh cửa mở tung ra, và anh dùng ngón tay cái trượt nút mở cái đèn pin và ném ra hành lang bên ngoài.
Ánh sáng lóe lên từ chiếc đèn pin đang lăn long lóc vào chỗ hành lang tối om. Jack tin rằng kẻ theo dõi cánh cửa này sử dụng loại kính nhìn đêm. Anh không có bom nháy để khiến những kẻ không dùng kính lóa mắt, nhưng thứ ánh sáng lóe lên khỏi chiếc đèn pin nhìn qua cặp kính nhìn đêm cũng gây ra hiệu ứng tương tự: ngay tức khắc khiến những cặp mắt theo dõi bị lóa mắt đồng thời cũng khiến chúng chú ý nhìn về phía hành lang.
Jack rón rén bước ra một bên hành lang, về phía cửa sổ dẫn ra ngoài đến chỗ cái sân giống với công viên nằm giữa tòa nhà và bãi đỗ xe. Nếu đây là cuộc chiến thật sự, anh cần có vũ khí.
Anh giật mạnh mở cửa sổ, đấm toạc tấm màn che và leo ra bụi cây nằm bên ngoài. Anh nấp xuống ngụy trang. Cú đánh lạc hướng chỉ cho anh tối đa một phút để làm việc đó.
Anh phải tận dụng được nó.
Anh đi xuyên qua các bụi cây và rảo bước thật nhanh về bãi đậu xe tối. Ở bên kia, phía cửa trước,anh nghe thấy một giọng ồm ồm ra mệnh lệnh giận dữ, tức tối.
Jack cúi thấp người chạy, cầu cho mọi người cũng cúi đầu xuống.
Đặc biệt là Lorna.
Nhưng anh đã mắc một sai lầm là đánh giá thấp đối phương.
Một tiếng nổ lớn phát ra sau lưng anh. Giật bắn người, anh trượt chân vấp ngã đâm đầu xuống đám cỏ ướt. Anh thu mình lại và dùng vai cuộn người lăn qua một bên. Anh quay lại nhìn tòa nhà. Lửa và khói phụt ra khỏi phía trước trụ sở. Những mảnh thủy tinh vỡ trút xuống gần chỗ của Jack.
Anh ngồi trong đám cỏ, sững người. Chúng đã cho quả bom phát nổ. Anh đã mong chỉ đánh lạc hướng chúng để lẻn ra khỏi tòa nhà. Lóa mắt, bọn chúng chắc đã lo sợ có người thoát ra bằng cửa chính và phản ứng dữ dội, kích hoạt quả bom. Đó là sự giết chóc quá mức, như việc đập nát một con ruồi bằng một quả banh nổ.
Từ hành động đáp trả này, Jack biết được hai điều về kẻ lãnh đạo đội tấn công này. Tên khốn đó tàn nhẫn và quyết đoán.
Jack thu người lại và chạy đến chỗ xe tải của mình.
Nếu bọn chúng phải làm vậy để sinh tồn, anh cũng phải làm như thế.