Trở Lại Địa Đàng

Chương 15

Stella chạy băng qua cầu đi bộ về phía điểm cắm trại. Tiếng hét của những đứa trẻ tiếp tục dội lại, sắc ngọt và rít lên, nhưng giờ chúng dừng la khi nghe tiếng gọi từ xa của các hướng đạo sinh và phụ huynh đi kèm.

Đôi chân trần của cô chạy lịch phịch trên sàn, theo sau là tiếng giày bốt của Garland Chase đập bộp bộp trên sàn. Miệng anh ta liên tục phát ra những lời thô tục, rồi anh ta đặt điện đàm lên môi.

“Gom bọn trẻ lại về trại,” anh ta hét lên.

Cô nhanh chân chạy đến trước, tới một khu đã phát quang của cánh rừng già. Những chiếc đèn lồng vẫn treo trên sào. Một số ánh lửa trại bùng lên. Lều giăng rải rác trên khu đất thành dãy các màu sắc và đủ kích cỡ, từ kiểu lều che cũ làm từ vải quân đội đến kiểu lều gazebo mua từ cửa hàng REI địa phương chuyên các vật dụng cắm trại. Cũng có cả chồng xuồng kayak, bộ cần câu và các túi ngủ rỗng trải ra như da con rắn đã lột xác.

Cô chạy đến chỗ một trong các hướng đạo sinh, anh chàng cường tráng có cơ bụng nổi trên bộ đồng phục kaki của mình. Gương mặt anh đẫm mồ hôi đỏ bừng. Cô hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Tiếng hét phát ra từ phía xa của trại nhưng dường như đã lắng xuống.

“Chỉ là do lũ tiểu quỷ”, người hướng đạo sinh nói với vẻ giận dữ. “Chúng đang ra ngoài nhặt củi về nhóm lửa. Thuật lại rằng chúng thấy một con quái vật đầm lầy. Chúng chạy lại hét lên về tên sát nhân khát máu. Sau đó là tất cả các câu chuyện về ma quanh lửa trại, như thể đổ thêm dầu vào lửa. Tất cả bọn trẻ chạy đi và la hét, một nửa trong số chúng sợ thật, nửa kia đùa nghịch.”

Gar lầm bầm. Anh ta đã nắm chặt khẩu súng ở một tay, tay kia chống vào đầu gối khi anh ta cúi người xuống, tức giận và thở hổn hển vì chạy rất nhanh. “Lũ quỷ nhỏ...”

“Xin lỗi,” người hướng đạo sinh nói. “Chúng tôi sẽ gom chúng lại kiểm soát, bảo chúng đi ngủ. Sẽ không có thêm rắc rối nữa.”

Một trong số các trại sinh đến. Đầu cậu ta nhuộm đỏ và mặt tàn nhang, trông cậu khoảng mười tám tuổi. Có lẽ cậu là trợ lý của hướng đạo sinh. Cậu kéo một bé trai mười một tuổi ở khuỷu tay. “Đây là một trong những đứa cầm đầu.”

Cậu bé mặc quần soóc đi bơi và áo thun có chữ Gryffindor. Mắt cậu to và long lanh. Cậu run vì sợ – không phải vì cậu gặp rắc rối. Thay vào đó, cậu nhìn thẳng về phía khu rừng.

Người hướng đạo sinh nâng cằm cậu bé đối diện mình. “Ty, hãy nhìn sự xáo động em gây ra vì câu chuyện ngớ ngẩn của em xem. Em có muốn tôi gửi em về nhà ngay bây giờ không? Cha mẹ em sẽ nghĩ gì?”

Cậu bé căng thẳng cưỡng lại vì bị giữ chặt, cậu gần như hoảng sợ. Bất cứ điều gì đã xảy ra ở đầm lầy, đứa trẻ tin đó là do con quái vật.

Khuỵu một chân xuống để mắt nhìn ngang với cậu bé, Stella rướn tới và kéo cậu bé ra khỏi cậu trai lớn hơn. Cô giữ vai cậu bé. “Ty, kể cô nghe em đã thấy gì.”

Cậu liếc nhìn về phía cánh rừng, rồi nhìn cô. “Con không nhìn rõ lắm.” Giọng cậu thều thào sợ sệt. “Toàn thân nó toàn màu trắng. Nó phóng qua mặt nước và trở lại vào rừng. Tụi con chạy trốn khỏi đó.”

“Chắc là một con hươu,” Gar nói với nụ cười khinh khỉnh tùy tiện. “Cậu quỷ nhỏ sợ bóng tối.”

Cậu bé run nhiều hơn trước lối đe dọa của Gar. Stella quắc mắt, khẽ bảo tên xấu xa im miệng lại. Cậu bé đã thấy gì đó. Nhưng là gì? Cô nhớ lại đã thấy một ánh nhìn vụt qua cô trong rừng, một bóng ma dường như muốn thu giữ ánh trăng.

“Nó rất to,” cậu bé nói. “Hơn nhiều so với hươu.”

“To cỡ nào?” cô hỏi.

“Cỡ... con không biết...” cậu dang hai tay rộng ra. “Ít ra to bằng chiếc xe hơi nhỏ.”

Gar cười khì khì và đặt khẩu súng trường lên vai.

Stella đứng dậy. Một cơn lạnh luồn qua cô. Không chần chừ thêm, cô tiến đến chỗ hướng đạo sinh. “Tôi muốn anh gom bọn trẻ lại và đi về chỗ nhà tôi.”

Cô chỉ tay về phía căn nhà gỗ hai tầng của cha mẹ mình. Được xây bằng gỗ cây bách chắc chắn, nó đã trụ an toàn sau bão Katrina. Cô muốn bọn trẻ vào trong nhà, không được đi ra ngoài.

“Cô đang nói gì vậy?” người hướng đạo sinh hỏi. “Tại sao?”

Cô hít một hơi sâu. Trước đó, cô có nhận một cuộc gọi báo có một con báo lớn sổng chuồng gần bờ biển. Các chi tiết rất mơ hồ ngoại trừ một chi tiết. Con báo được thông báo là rất to. Cô cố gắng không để lộ vẻ hoảng sợ trong giọng nói.

“Có báo cáo về một con báo lớn sổng chuồng ở vùng đầm lầy,” cô nói.

“Nó trốn khỏi một chiếc tàu đắm dọc bờ biển, ở xa nơi này, nhưng ta phải hành động ngay.”

Người hướng đạo sinh sửng sốt. “Sao tôi không nghe ai báo về việc này – ?”

Lúc này, đội của Gar đã đến. Họ chạy hồng hộc đến, tay vác khẩu súng trường. Gar trông có vẻ tự tin về số đông. Anh ta nhấc một tay. “Bây giờ tất cả mọi người bình tĩnh. Tôi cũng nghe báo cáo đó. Báo to hay nhỏ, nó sẽ không có cách nào đi xa vậy trong một ngày. Chúng ta không thể bực tức vì lũ trẻ thấy cái bóng đó.”

Người hướng đạo sinh có vẻ không an tâm. Anh ta chịu trách nhiệm về hội trại này.

“Tôi sẽ cho vài người của tôi đi lùng sục,” Gar hứa với anh này. “Nếu có thứ gì trong rừng, họ sẽ tìm thấy nó.”

Lính của anh ta nhoẻn miệng cười, vũ khí của họ đã sẵn sàng.

“Anh sẽ làm việc đó,” Stella nói.” Còn tôi sẽ tập hợp các trại sinh về nhà.”

Gar định tranh luận – sau đó chỉ nhún vai. “Được thôi. Tôi sẽ đi với cô. Để đảm bảo là không có rắc rối nào khác.” Anh ta lườm đứa trẻ, sau đó quay đi và ra lệnh người của mình đảo qua khu rừng lân cận.

Stella quay qua người hướng đạo sinh. “Gom tất cả bọn trẻ lại. Càng nhanh và yên lặng càng tốt.”

Anh ta gật đầu. Trong một lúc, trẻ em và người lớn đã tụ tập thành một nhóm đông. Theo nhóm lớn, họ tiến về nông trại, băng qua những chiếc cầu đi bộ. Lũ trẻ ríu rít phấn khích. Người lớn nhìn lo lắng và khó chịu. Stella dẫn họ đi, Gar đi theo phía sau họ. Dù cô rất khinh bỉ tên đàn ông đó, cô cũng an tâm vì có anh ta mang súng trường đi sau lưng. Cô để mắt nhìn về hai phía cánh rừng. Dường như không gì lọt khỏi tầm mắt. Ễnh ương ộp oạp, đom đóm lập lòe, muỗi vo ve bay vút qua. Dù vậy, cô vẫn cảm thấy kiến bò ở sau gáy, như thể thứ gì đó đang nhìn chòng chọc vào cô ở góc tối của khu rừng.

Cô đã an tâm khi leo đến những bậc thang của nhà mình. Căn nhà rộng, và mặc dù nó sẽ tù túng nhưng mọi người cần ở đó. Cha mẹ cô gặp cô ở cổng nhà.

“Chuyện gì vậy?” cha cô hỏi. “Vụ lộn xộn này là sao?”

Stella thuật lại những gì mình biết.

Đôi chân mày nhíu lại lo lắng, mẹ cô đặt tay lên chiếc tạp dề, sau đó vẫy gọi lũ trẻ lại. “Các con vào trong nào. Bà sẽ nấu một nồi sôcôla nóng.”

Stella đứng một bên cổng để đám trẻ con đi vào trong nhà, theo sát mẹ cô như một bầy ngỗng con. Nhiều gương mặt hơi lo lắng còn nhiều đứa khác toe toét cười thích thú.

Cha cô tiến lại. “Con đã làm đúng, Stell. Có lí do để đưa lũ trẻ đến đây. Nhưng điều kì lạ là con báo đó ở ngoài kia sao?”

Gar leo lên chỗ cổng. “Đừng bận tâm. Lính của tôi đang dò dẫm cánh rừng. Nếu con báo ở ngoài kia, họ sẽ chăm sóc con báo đáng thương đó.”

“Tôi mong là cậu đúng.”

“Lo gì, nó chỉ là con báo chết tiệt.”

Như thể anh ta triệu nó tới bằng những lời đó, một hình dáng nhảy ra từ cánh rừng tối ở phía bên kia những cái ao. Nó đáp xuống một trong những cái cầu đi bộ và đứng chết lặng, hạ thấp mình xuống sát tấm gỗ, gần như che kín lối đi. Đôi mắt nó sáng như ánh trăng, trừng thẳng về phía họ.

“Ôi Đức Mẹ linh thiêng...” cha Stella thở dồn.

Gar giật lùi một bước, cùng lúc chuyển khẩu súng trường lên vai.

“Đừng!” Stella cảnh báo.

Gar nổ súng. Tiếng nổ đinh tai, khói phụt khỏi nòng súng. Đó là cú bắn bừa ngu ngốc chỉ đủ làm nó giật mình hoảng sợ. Không có cách nào để anh ta bắn được con báo ở khoảng cách đó. Gar tháo những vỏ đạn đang bốc khói và một tay nạp đạn bắn tiếp. Nhưng anh ta đã quá muộn.

Con thú đập chiếc đuôi dài xuống khích động một lúc, sau đó lấy sức mạnh của những cơ bắp đó, nó quay lại và phóng vào rừng.

“Mọi người vào trong,” cha cô nói. “Gar, gọi người của anh về đây. Chúng ta cần có mọi vũ khí để bảo vệ lũ trẻ.”

Trong cánh rừng, tiếng súng nổ râm ran. Một tiếng hét kinh hãi đơn độc vang lên. Cả ba người đứng sững trước cổng. Khu rừng tối trở nên im bặt. Thậm chí lũ ễnh ương cũng im ắng.

Gar vẫn giữ đuôi súng áp vào má.

“Joe!” mẹ Stella gọi từ bên trong.

“Vào nhà ngay,” cha cô ra lệnh.

Khi họ bắt đầu rút vào trong, một tiếng ồn mới xé toạc sự tĩnh lặng: tiếng rền động cơ. Nó xuất phát từ phía kia của ngôi nhà, nơi đặt bến và trạm nhiên liệu của nông trại xây nhô ra khỏi lòng kênh sâu.

“Một chiếc xuồng bay!” Stella nói.

Ai đó đang đến đây.

Hi vọng có thêm nhiều súng.

* * *

Chú Joe băng qua căn phòng rộng, xuyên qua rừng trẻ em ngồi trên sàn hoặc tụm thành những nhóm nhỏ. Những đôi mắt tròn xoe nhìn chú. Các hướng đạo sinh gọi hỏi, nhưng ông lờ đi không nghe thấy. Ông tập trung đi về phía cái lò sưởi bằng đá lớn chiếm hết bức tường sau. Ở hai bên, những khung cửa sổ rộng nhìn ra phía sau nhà, về phía bến đậu.

Ông dẫn con gái và người con trai của cảnh sát trưởng băng qua phòng.

Gar nhìn về một cửa sổ, tay cầm chiếc điện đàm đặt trên môi, kêu lên đợi ai đó trả lời.

Liệu còn ai trong số những người của anh ta còn sống ngoài kia?

Anh ta và Stella đi qua chiếc cửa sổ còn lại, đứng chen nhìn qua vai nhau. Bên trong ngôi nhà, họ không còn nghe thấy tiếng rền của xuồng bay. Ông đến cửa sổ và liếc ra ngoài. Không có dấu hiệu con tàu nào,chỉ có ánh sáng từ bến đậu phản chiếu mặt nước đen ngòm.

Nếu nó không hướng đến đây thì sao?

Ông không có cách nào điện ra ngoài. Sau cơn bão, họ gặp trục trặc với sóng ngắn, đó là vấn đề thường gặp khi nhiệt độ thay đổi nhiều như vậy. Độ ẩm cao bên trong thiết bị làm hỏng thiết bị thu phát sóng của họ. Cuộc gọi cảnh báo gần như nghe được. Sóng bị đứt hoàn toàn ngay sau đó. Ông định sửa nó nhưng chưa được.

Ông nhìn ra lạch nước, lối kênh ra vào duy nhất của nông trại.

Con kênh hẹp và uốn éo, nhưng anh ta chưa cho nạo đủ sâu để thuận tiện cho các loại tàu lớn chở các đoàn hành khách vào nông trại. Ở cả hai bên, cánh rừng đặc biệt đã được tỉa tót để trông đẹp như tranh vẽ. Các bụi cây nhỏ đã bị phát quang để nhấn mạnh tầm vóc và vẻ đồ sộ của khu rừng bách lâu năm. Các loại cây ra hoa, được trồng theo chủ ý để tô lên vẻ đẹp đó, tương tự những chùm hoa súng cũng được cắt tỉa dọc theo hai bên bờ kênh.

“Kìa!” Stella òa lên và chỉ về phía đó.

Ánh sáng đèn rực xuất hiện ở xa ngoài kênh, lấp ló qua hàng cây.

“Có hai người!” Stella nói, và để ý nhìn ánh đèn thứ hai. “Chắc chắn họ đang đi đến đây!”

“Hãy ở ngay cửa sổ. Cha sẽ đi xuống bến.”

“Cha, không được. Ít ra đợi đến khi họ đến gần hơn. Và bảo Gar đi cùng cha.”

Ông do dự. Chiếc xuồng bay đầu tiên xuất hiện ở một khúc quanh con kênh. Nó lướt êm theo đường cong, được đẩy bởi cánh quạt rất to ở đuôi xuồng. Ánh đèn pha rọi hướng thẳng đến ngôi nhà, làm họ lóa mắt. Ông giơ một tay che bớt ánh sáng lại.

Khi chiếc xuồng bay tăng hết tốc lực tiến về bến, chiếc thứ hai xuất hiện phía sau, lái theo đuôi chiếc thứ nhất. Đảo lên đảo xuống, ánh sáng nó phát ra thật dữ tợn.

Lời cảnh báo duy nhất là tiếng há hốc của con gái chú.

Ông chớp mắt nhìn về ánh mắt trừng trừng đó, phát hiện ra thứ gì đó rất to phóng ra khỏi rừng và nhảy rất cao. Nó tấn công người lái chiếc xuồng bay dẫn đầu và lôi ra khỏi chỗ ngồi. Cả người đó và con báo sắp lao vào vùng nước ở phía xa, về phía đám bông súng. Trước khi làn sóng đầu tiên tràn khỏi bờ, con báo đã nhảy khỏi chỗ nước nông và quay trở vào rừng. Một thi thể nổi lềnh bềnh, bụng ngửa lên khỏi mặt nước. Đầu thì nhấp nhô ở xa hơn trong đám bông súng.

“Cha!”

Stella chỉ tay về chiếc xuồng trống. Lực đẩy kéo nó theo như chiếc tên lửa đang lao thẳng đến bến đậu.

“Bồn nhiên liệu!”

Chiếc xuồng bay tông vào bến ở tốc độ tối đa. Mũi xuồng hất lên cao khi nó bay khỏi bờ. Mặt dưới xuồng đâm vào bồn nhiên liệu và bẻ toạc trụ đỡ. Gas phun ra khi chiếc xuồng đáp bên trên bồn, trượt qua khỏi phát ra tiếng kim loại cọ sát sạt. Một cây sào đổ xuống, làm vỡ một chiếc đèn lồng điện. Những tia lửa điện múa may trên sàn.

Ôi không...

Joe nín thở.

Chiếc xuồng bay còn lại, thấy được mùi nguy hiểm, cố quay đầu lại. Nó xoay mạn tàu, cố quay lại đường cũ, thắng lại và quay ngoắt, đi khỏi đó.

Đã quá muộn.

Một tia lửa lóe lên, vụ nổ bùng cao. Joe xô người vào con gái và đẩy cả hai né những mảnh thủy tinh cửa sổ bị thổi tung.

Hơi nóng và khói ùa vào bên trong. Những tiếng thét đanh hơn làm rung màng nhĩ. Ông chạy đến nhìn một khúc gỗ sàn bốc cháy bị thổi tung qua cửa sổ nhà bếp. Ông nghe thấy tiếng những mảnh vụn rơi lộp độp trên mái. Ông quỳ xuống và lê đến cửa sổ.

Cả thế giới đang bốc cháy. Thậm chí con kênh biến thành biển lửa bởi dầu loang cháy. Khói sặc sụa bốc lên. Ông phát hiện chiếc xuồng bay thứ hai lật úp đâm vào bờ kênh, bị hất văng khỏi đó bởi vụ nổ. Stella đến bên và kéo mạnh tay ông. “Ngôi nhà đang bốc cháy!”

Cô chỉ tay về nhà bếp. Ngọn lửa lan ra từ khúc gỗ văng vào nhà. Chú thoáng nhìn thấy và nhận ra những cuộn khói bốc ra từ xà nhà, dọc theo là ánh lửa bùng lên. Mái nhà đã bắt lửa, bùng lên bởi trận mưa những mảnh vụn đang bốc cháy.

“Chúng ta phải đưa bọn trẻ ra khỏi đây!” Cô quay lại và gọi xuyên qua những âm thanh hỗn độn do tiếng hét của lũ trẻ. “Gar! Giúp chúng tôi đưa mọi người ra khỏi đây!” Nhưng anh ta đã sẵn sàng cuốn gói đi mất. Máu chảy lan xuống mặt anh ta, vết cắt do mảnh thủy tinh vỡ gây ra. Anh ta xô lũ trẻ ra khỏi đường và đập báng súng vào mặt một phụ huynh cố cản đường anh ta.

“Gar!”

Stella đuổi theo anh ta, nhưng anh ta đã chạy tới cửa trước và chuồn đi khỏi.

Joe nắm lấy khuỷu tay con gái. “Con và Peg đưa lũ trẻ ra ngoài. Cha sẽ lên lầu lấy hộp súng. Hãy hỏi các phụ huynh xem có ai biết dùng súng cầm tay các loại và đưa họ đến chỗ cha.”

Stella đứng sững người một lúc, sợ hãi và vẫn còn sốc.

“Con gái, hãy đưa lũ trẻ trở lại trại. Nhớ đốt lửa sáng rực lên.”

Thứ gì đó tan vỡ bên trong cô, giải thoát cho cô. Cô gật đầu. Đôi mắt cô tập trung vào chú nhìn thật kĩ. “Cha, cha định làm gì?”

“Đừng lo. Cha sẽ ở ngay phía sau con. Nếu chúng ta sống sót, chúng ta sẽ cần mọi vũ khí tìm thấy được.”

Một tiếng rắc lớn vọng từ phía trên. Một phần mái bung ra, làn tro bùng cháy ào xuống căn phòng.

Ông đẩy con gái ra xa. “Đi mau!”