Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực

Chương 111: Ngoại truyện 8 - Con ghét mẹ

Ngoại truyện 8

CHÍU

Tiểu Lam hài lòng nhìn cây phi tiêu của mình rơi trúng giữa hồng tâm, bé con tự hào nhìn lên Vy Vy: "Dì ơi, con giỏi quá phải không?"

Vy Vy xoa đầu tiểu bảo bối, cô lấy một phi tiêu phóng đi, đích đến trùng vào điểm của bé con vừa cắm vào làm phi tiêu bị rơi xuống đất.

Tiểu Lam há hốc mồm cảm thán, vừa rồi bé con chỉ là ăn may trúng được ngay giữa hồng tâm thôi, bình thường tập luyện cũng không phải lúc nào cũng chuẩn xác như vậy, thế mà dì Vy Vy vừa ra tay đã chuẩn xác đến không ngờ, thật đáng ngưỡng mộ.

Tom đang ngồi nhâm nhi ly cocktail nhìn biểu cảm hài hước của tiểu Lam không khỏi bật cười, anh đi đến chỗ hai dì cháu đưa cho Vy Vy ly cocktail: "Con vẫn còn nhỏ, từ từ bồi dưỡng thêm cũng chưa muộn."

"Dạ!"

Tom bế tiểu Lam lên, đôi mắt xanh biếc chăm chú nhìn khuôn mặt của bé con, như thế nào cũng nhìn ra được là con gái của Đông Nghi, thế nhưng tính tình lại không giống chút nào, có vẻ như bé con rất muốn được như Vy Vy: "Sao bao nhiêu thứ không thích con lại thích mấy trò này?"

"Dượng hỏi giống hệt ba mẹ con. Thích là thích thôi à."-tiểu Lam nhìn chăm chăm ly cocktail Vy Vy đang cầm muốn được uống thử.

Vy Vy tinh ý nâng ly lên hỏi: "Con muốn uống sao?"

Tiểu Lam lanh lợi gật gật đầu, hai mắt sáng lên khi Vy Vy đưa ly coktail cho mình, nhưng còn chưa nhận được đã bị Tom ngăn lại.

"Con bé còn nhỏ quá."

Vy Vy mỉm cười nhún vai: "Cái này nhẹ mà, cũng đâu phải thứ gì độc hại."

Tiểu Lam nói thêm vào: "Năm nay con 6 tuổi rồi, con đã lớn thêm một tuổi."

Vy Vy thích thú nhìn khuôn mặt ửng hồng của bé con đang ngồi trong lòng mình, tay vẫn cầm chặt ly rỗng trên tay không buông, vòi vĩnh muốn được uống nữa.

"Dì ơi, cái này ngon quá, cho con thêm đi!"

Tom véo má tiểu Lam, nửa đùa nửa thật thốt: "Mẹ con mà nhìn thấy con thế này dượng sẽ không yên thân đâu."

"Hôm nay con rất buồn... thời gian này con không muốn gặp mẹ Nghi đâu..."

Vy Vy và Tom thắc mắc nhìn nhau rồi nhìn lại tiểu bảo bối, sinh nhật vừa qua cũng nhờ Đông Nghi mà tiểu Lam được gặp thần tượng của mình bằng xương bằng thịt, theo lý mà nói con bé phải thương yêu mẹ nhiều hơn chứ?

Tiểu Lam ngồi bật dậy, ngón tay nhỏ xíu đưa lên miệng ra dấu im lặng nhìn Vy Vy, giọng lèm bèm của một người đang say lên tiếng: "Con còn nhỏ nhưng không phải không hiểu chuyện gì... con xem rất nhiều phim rồi đó..."

"Rồi sao?"-Vy Vy thích thú chờ nghe tiếp.

"Con biết oppa Min Hyuk có giao tình với mẹ nên mới đến buổi sinh nhật của con, trong mắt oppa ấy chỉ xem con là một đứa trẻ, nhưng ánh mắt oppa Min Hyuk nhìn mẹ con rất giống với con nhìn oppa..."

"Oppa?"-Tom buồn cười khi nghe từ đó thốt ra từ miệng tiểu Lam, như thế bảo sao không gọi là đứa trẻ.

Vy Vy lấy cái ly trên tay bé con đặt sang bàn, chỉnh lại tư thế ngồi để tiểu Lam thấy thoải mái hơn, cô tiếp tục đào sâu chủ đề bản thân cảm thấy thú vị, thật lòng mà nói bé con đáng yêu hơn mẹ của nó rất nhiều (cái này còn cần cô phải nói sao): "Vậy ra con ghét mẹ con sao?"

Tiểu Lam lắc đầu phân bua, bày ra vẻ mặt thống khổ với lời tâm sự của mình: "Chính vì con không muốn ghét mẹ cho nên mới khổ sở và khó xử như thế này, hiện tại con không biết đối mặt với mẹ ra sao nữa."-càng về cuối, giọng nói càng nhỏ dần, mi mắt nặng trĩu đóng lại chìm vào giấc ngủ.

Vy Vy mỉm cười vuốt vuốt lưng bé con, giọng vẫn đều đều thốt với người đang đứng phía sau lưng họ nãy giờ.

"Con bé ngủ rồi, em ra đi!"

Đông Nghi tựa hờ lưng lên bức tường gần đó điềm nhiên bước tới, cô không nói lời nào cúi xuống bế con gái vào lòng, ánh mắt không vui nhìn lại ly cocktail trên bàn, trầm giọng nói: "Sau này đừng cho nó uống cái này nữa."

Tom cười xòa cho qua: "Anh biết rồi. Để anh bế tiểu Lam vào phòng cho."

"Không cần đâu, bây giờ tôi vẫn còn có thể bế được con của mình."

Đặt con gái nằm trên giường, Đông Nghi ngồi bên cạnh lặng lẽ nhìn tiểu Lam ngủ say một lúc thật lâu, khóe môi hờ hững cong lên nụ cười.

"Đã lớn thế này rồi cơ à?"

Ngồi trên máy bay trở về anh Quốc, Tom thích thú lấy tấm hình chụp sinh nhật của tiểu Lam ra xem, trong lòng cũng nôn nao muốn có một đứa con như thế, nhưng chuyện này anh đã nói trước là không áp đặt vợ mình, thôi thì cứ thuận theo tự nhiên vậy.

Ngồi cạnh Tom quan sát anh được một lúc, chồng cô nghĩ gì Vy Vy đều có thể nhìn ra được, cô cầm lấy ly nước cam đưa lên uống một ít, nhàn nhạt thốt: "Em có thai rồi!"

"What?"-đôi mắt xanh biếc mở to lên bất ngờ, Tom tưởng rằng mình nghe nhầm: "Làm sao mà...là con của anh thật sao?"

Bởi vì quá phấn khích với niềm vui đột ngột, Tom đã lỡ miệng hỏi một câu rất ngu ngốc, đến khi nhìn thấy ánh mắt sắc lạnh của vợ mới tá hỏa vội vàng vả vào miệng mình: "Anh nói sai rồi, chẳng ra làm sao cả."

Vy Vy gỡ tay Tom xuống, cô khoác lấy cánh tay anh tựa đầu lên bờ vai rắn rỏi, thì thầm: "Để anh đợi lâu rồi, sau này hãy chăm sóc và thương yêu con chúng ta thật tốt!"

"Anh sẽ làm như thế mà."-Tom mỉm cười mừng rỡ, tim của anh còn đang đập loạn trong lồng ngực đây, anh sắp được làm ba rồi.

END