Trò Chơi Tình Ái Và Quyền Lực (H+)

Chương 82: Lời hứa hẹn

Trước lời nói của Hoàng Phong, Đông Nghi lại không tỏ ra khó chịu hay phản ứng giống như những lần trước kia, ngược lại bàn tay còn đưa ra đặt trên khuôn mặt cương nghị nam tính của anh khi anh đang lũi vào hõm vai quyến rũ của mình hôn lên, khuyến khích bản năng đàn ông trỗi dậy.

"Anh đó, ở đâu cũng có thể phóng túng như vậy."

Hoàng Phong từ phía sau nghiêng đầu áp môi mình lên ánh môi đỏ thắm của cô mút mát, tham lam ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn phía trước áp chặt vào lồng ngực rắn chắc của mình, giọng nói khàn đục vì dục vọng rất lớn bên trong bùng cháy mạnh mẽ: "Còn không phải là vì em sao?"

Đông Nghi cảm nhận bên dưới hạ thân của anh đang nhô lên cương cứng áp vào cơ thể mình, dù cách một lớp quần tây dày nhưng cảm giác nóng bỏng rất rõ ràng. Cô khẽ cười xoay người lại đối diện với anh, ánh mắt nhu tình chứa đựng bao nhiêu sức hấp dẫn làm cho Hoàng Phong khó lòng kiềm chế được, dùng sức ấn mạnh cô vào chiếc gương lớn sau lưng, thế nhưng môi anh vừa định chạm vào đôi môi mê hoặc ấy lại bị ngón tay cô đặt lên ngăn lại.

"Anh nôn nóng cái gì, hôm nay là sinh nhật của anh em không để anh thiệt thòi đâu."


Hoàng Phong híp mắt nhìn cô vợ ma lanh của mình suy tính, tự dưng hôm nay chủ động mở đường cho anh như vậy ắc hẳn có âm mưu rồi, nhưng không sao, nghĩ đến giấc mơ xuân mộng đêm qua đáy lòng Hoàng Phong lại nổi lên trận kích động, anh không tin đêm nay Đông Nghi có thể chạy thoát khỏi tay mình, nếu nhịn xuống một chút đổi lại sự chủ động của vợ nhỏ thì còn gì bằng nữa.

Đông Nghi mỉm cười một lần nữa đưa tay vuốt ve gò má anh, ngọt ngào dụ dỗ, nháy mắt lừa tình làm cho chút lý trí cuối cùng của anh hoàn toàn đổ gục: "Ngoan, tối nay em nhất định sẽ cho anh một đêm sinh nhật ấn tượng và kích thích nhất từ trước tới giờ."

"Yêu nghiệt, em học ai mà trở nên sexy như thế?"

"Những cái này là bản năng trời sinh, em còn cần phải học sao?"-Đông Nghi trượt nhẹ ngón tay xuống chiếc cằm chữ điền nam tính của anh hất lên, sau đó xoay người lại nhẹ nhàng ra lệnh: "Giúp em kéo khóa lên đi, chúng ta ở trong này lâu quá rồi."

Hoàng Phong nhắm mắt lại hưởng thụ chút hương vị ngọt ngào còn vương vấn trong không gian chật hẹp giữa anh và cô, đến khi mở mắt ra, khuôn mặt trở lại vẻ cương nghị, uy nghiêm vốn có. Bàn tay anh đặt lên đầu vai áo của Đông Nghi, dừng lại một chút rồi tụt hẳn nó ra khiến cơ thể thanh mảnh phút chốc trở nên trần trụi trước mặt anh chỉ còn mỗi đồ lót che đậy.

Cô thoáng kinh hoàng trợn mắt không nói nổi nên lời, đến khi Hoàng Phong lấy quần áo cũ của cô chậm rãi mặc cho mình cô mới trấn tĩnh và hiểu được anh muốn làm gì.

"Em mặc đẹp như thế này anh không muốn bọn họ nhìn thấy đâu, một mình anh ngắm đủ rồi."

Đông Nghi khẽ cười đứng yên cho anh tùy ý mặc đồ, nhìn họ bây giờ giống làm cô bất giác có một sự tưởng tượng thú vị, anh là thái giám trong cung còn cô là Hoàng hậu được anh chăm lo chu đáo từng ly từng tí.


Hoàng Phong nhìn nụ cười thần bí của Đông Nghi, nhướng mày nhìn cô hỏi: "Em đang nghĩ gì đó?"

"Anh sẽ không muốn biết đâu."-ý cười đã lan tràn qua đáy mắt, Đông Nghi lắc nhẹ đầu mím môi ngăn nụ cười rộng hơn trên khuôn miệng nhỏ nhắn của mình.

"Anh vẫn muốn biết."

Đông Nghi càng tỏ ra thần thần bí bí anh càng muốn cô phải nói cho mình biết, Hoàng Phong biết thừa cô vợ của mình rất nhạy cảm và cực kỳ sợ nhột, bàn tay cài đến cúc áo cuối cùng trên bụng kéo ra hông cù lên làm Đông Nghi cong người bật cười khúc khích.

"Đừng...hahaha... em nói, em nói..."

"Em nói đi!"


"Nhìn anh bây giờ rất giống thái giám trong cung... đừng giỡn nữa, hahaha..."-Đông Nghi vừa nói đến đây lại bị Hoàng Phong tiếp tục giữ chặt cù lên hông làm cô cười đến chảy nước mắt, nhưng là trong khoảnh khoắc vui vẻ ngọt ngào ấy, dường như mang lại cho Đông Nghi một mảng ký ức mơ hồ nào đó cô đã từng đánh mất.

Hoàng Phong nhìn sắc mặt khác thường của Đông Nghi không còn ý định đùa giỡn nữa, anh thu tay về lo lắng hỏi: "Em không sao vậy?"

"Không sao, chỉ là cười nhiều quá nên hơi mệt thôi. Chúng ta ra ngoài đi!"

Khi Hoàng Phong và Đông Nghi bước ra đã không còn thấy Lý Nhã Hân đâu nữa, chỉ còn mỗi K ngồi trên băng ghế chán nản đeo tai phone nghe nhạc, hai người cũng không quan tâm làm gì, đi đến gọi K ra về.

TBC.