Trò Chơi Nguy Hiểm: Tổng Tài Tội Ác Tày Trời

Hồi 4 – Chương 20: Nhớ lại quá khứ

Hồi 4 – Chương 20: Nhớ lại quá khứ (1)

Một quyển nhật ký xuất hiện rõ ràng trước mắt Mạch Khê.

Mạch Khê ngây ngẩn cả người. Cô không thể ngờ được, bên trong chiếc hòm vàng quý giá lại cất giữ một quyển nhật ký. Chẳng lẽ…trong quyển nhật ký này có ghi lại điều gì đó rất quan trọng?

Nghĩ đến đây, cô không chần chờ mà cầm lấy quyển nhật ký, nhanh chóng mở ra. Trong nháy mắt quyển nhật ký được mở ra, Mạch Khê nhìn kỹ bên trong thì thấy một tờ bỏ trống, còn có một thứ——

Đây là cái gì vậy?

Hình như là được xé từ tạp chí ra——

Mạch Khê lại theo bản năng nhìn thoáng qua giá sách, đột nhiên nghĩ đến cuốn tạp chí vừa xem. Chẳng lẽ đây chính là hai trang không thấy? Cô mở ra rồi hoàn toàn chấn động!

Quả nhiên, hai trang đó có đưa tin liên quan đến Lôi thị, có điều cũng là cách đây hơn ba mươi năm rồi. Năm đó người nắm cổ phần quan trọng của Lôi thị là Lôi lão gia. Chắc hẳn, Lôi gia đều không thích bị giới truyền thông chụp ảnh, trừ bỏ ảnh chụp ngoại cảnh Lôi thị ra thì có lần thế nào cũng không thấy nhân vật chính.

Nội dung bài báo cũng rất chuyên nghiệp, trên cơ bản đều là tin tức có liên quan đến việc kinh doanh của Lôi thị. Có điều, cuối bài báo có nhắc đến chuyện của Lôi gia. Nội dung không nhiều cho lắm nhưng lại khiến Mạch Khê được mở rộng tầm mắt ——

“Lôi phu nhân mới sinh hạ được một bé trai nhưng do xuất huyết quá nhiều mà vừa sinh con xong liền qua đời. Đứa bé trai mới sinh cũng không sống được bao lâu thì liền mất tích. Hiện Lôi gia chỉ còn lại một cô con gái. Lôi lão gia đã không tiếc một số tiền lớn để đi tìm con…”

Đoạn tin này cũng có nhắc đến tên của Lôi phu nhân và vài thông tin về lí lịch của bà.

Con trai của Lôi gia vì sao lại vô cớ mất tích? Còn có cô con gái kia…Có điều, cô con gái của Lôi gia kia chắc chắn là chị gái Lôi Dận, cũng chính là mẹ của anh Thiên Luật. Cô ấy là người thế nào? Tại sao trong đoạn tin này lại không thấy nhắc đến tên tuổi gì?

Mạch Khê thầm thở dài một hơi, lại vẫn không hiểu vì sao mẹ mình thu thập những tin tức này. Chẳng lẽ vì sau này có kết giao với Lôi Dận nên quan tâm đến những tin tức này? Trăm mối cũng không giải đáp được thắc mắc, cô lật cuốn nhật ký ——

Một thứ thấy đầu tiên chính là một tấm bưu thiếp!

“Diện toàn lạc hoa phong đãng dạng

 Liễu trùng yên thâm

 Bạc Tuyết phi lai vãng

 Vũ hậu khinh hàn do vị phóng

 Xuân sầu tửu bệnh thành trù trướng…

Bạc Tuyết, đời người cũng như tên gọi, chúc cô được hạnh phúc!————Y Gia Mông!”

Lại là bài thơ này ?

Bài thơ này không những cô nhìn thấy trong thư phòng cha nuôi mà ở đây cũng xuất hiện. Mà không những chỉ có bài thơ, còn có lời chúc——Bạc Tuyết, đời người cũng như vậy đó, chúc cô được hạnh phúc!

Chắc chắn những dòng này là viết cho mẹ cô – Bạc Tuyết. Nhưng người viết là ai? Trên đây chỉ vỏn vẹn một cái tên, thậm chí ngày tháng cũng không viết. Y Gia Mông! Tên này thật kỳ quái!

Là cấp trên của mẹ? Hay là bạn?

Xem ra, bí mật liên quan đến mẹ còn rất nhiều. Chỉ mong quyển nhật ký này có thể giải đáp tất cả.

Mạch Khê hít sâu một hơi, giờ khắc này, cô cảm thấy rất hồi hộp. Đôi mắt đẹp lóe lên sự kích động, ngón tay khẽ run lật ra trang nhật ký đầu tiên, ngay khi ấy, cô cảm thấy như mình đã đi vào thế giới của mẹ vậy——

Ngày 1 tháng 8, trời trong xanh.

Trời âm u mấy ngày rốt cuộc cũng trong xanh, cũng xem như một dấu hiệu tốt. Về đến nhà, lại nhìn thấy Huyết Xà đưa về một cậu bé con. À không, nói là bé con có chút khoa trương. Cậu ta nhìn chắc cũng khoảng bảy tám tuổi, có điều, cậu ta đến từ đoàn xiếc sao? Thứ mặc trên người không phải quần áo mà là lá cây và——da thú. Trời ạ! Trên đời này mà có người mặc như thế thì không phải đến từ đoàn xiếc thì là gì?

Nhưng mà cậu bé này nhìn qua có vẻ rất khó gần. Tối thiểu trong mắt lúc nào cũng có sự cảnh giác nhưng cũng rất ngoan cường. Cả người cậu ta bẩn thỉu, không biết Huyết Xà mang từ đâu về nữa. Có lẽ do hắn nhìn trúng điểm cảnh giác lạ thường trong mắt cậu bé kia.

Ai mà biết được?

Đọc trang này, Mạch Khê ngẩn người ra…

Huyết Xà? Sao lại xuất hiện một cái tên kỳ lạ đến vậy ? Huyết xà là ai ? Còn nữa, trong nhật ký có nhắc đến một cậu bé, bộ dạng kỳ quái, ăn mặc kỳ quái, chẳng lẽ chính là——cha nuôi?

Nghĩ đến khả năng rất có thể này, Mạch Khê hít sâu một hơi…Nếu là thật, vậy thì lúc cha nuôi tám tuổi đã biết mẹ cô?

 Trời ạ!…

Vội vàng mở trang thứ hai, Mạch Khê nhíu mày tiếp tục xem. Cô biết, trong cuốn nhật ký này, cô nhất định sẽ tìm ra được rất nhiều đáp án cho nhiều điều nghi vấn——

Ngày 3 tháng 8, trời quang.

Huyết Xà làm một chuyện khiến mình cực tức giận. Hắn thật quá đáng khi mà nhốt cậu bé kia trong lồng. Cậu ấy là người, sao có thể nhốt trong lồng chứ? Lý do Huyết Xà đưa ra cũng thật vô lý, nói rằng vốn tưởng đưa về được một con rồng, hóa ra lại là một quái thú.

Lý lẽ quả thực là quá đáng !

Mình thả cậu bé ra. Cậu ta vẫn mặt bộ trang phục hôm kia, nói là quần áo cũng chẳng phải. Mình không nhịn được nữa, quyết định không nghe theo Huyết Xà, đối đãi thật tử tế với cậu bé này!

——

Ngày 4 tháng 8, trời âm u.

Mình có chút không kiềm chế được sự kích động. Đúng vậy, vẫn là chuyện có liên quan đến cậu bé đó. Mình chưa bao giờ nghĩ rằng cậu ta lại có thể xuất chúng đến vậy!

Không cần nhiều lời, quá trình tắm cho cậu ta thật là gian khổ. Mình phải dùng lời nhẫn nại lắm mới có thể cởi bỏ được bộ “trang phục” kỳ quái kia. Có điều, mình bị cậu ta cắn một phát, nguyên nhân là do mình cầm vòi hoa sen phun lên người cậu ta. Đứa nhỏ này tính cảnh giác rất cao nhưng mà mình cũng phát huy công năng tối đa của nụ cười. Chắc hẳn là do nụ cười của mình không hề có địch ý nên cậu ta mới ngoan ngoãn để mình tắm giặt sạch sẽ cho.

Cuối cùng, trên bộ quần áo kỳ cục của cậu ta, mình tìm được một mảnh nhỏ, thật không ngờ là bên trên có ghi tên và ngày sinh tháng đẻ của cậu bé.

Thì ra cậu ta tên Lôi Dận, năm nay tám tuổi…

Mình nhịn không được nhìn thoáng qua Lôi Dận đang ngồi trong bồn tắm, lòng không khỏi thương tiếc. Cậu ta sao lại bị người nhà bỏ đi ? Thật là đứa nhỏ đáng thương!

Mình quyết định chăm sóc thật tốt cho cậu bé!

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (2)

Ngày 5 tháng 8, trời xanh.

Tiểu Dận đến đây đã được năm ngày nhừng mình vẫn chưa thấy cậu bé ăn cơm.

Ngược lại, Huyết Xà có vẻ rất hứng thú. Cậu bé nhìn có vẻ rất ngoan cường, lại rất khôi ngô, tuấn tú. Đương nhiên, đây không phải là nguyên nhân lớn nhất khiến Huyết Xà hứng thú. Điều làm Huyết Xà ấn tượng nhất là——Tiểu Dận chỉ dùng một quyền đã đánh ngã một thân cây!

Huyết Xà cao hứng đứng dậy, vỗ tay rồi nói một câu khiến mình rốt cục cũng hiểu rõ—— “Tiểu tử này không hổ là lớn lên trong bầy sói, về sau ở lại đây, làm nhân tài chốn này!”

Thì ra Tiểu Dận là đứa nhỏ được bầy sói nuôi dưỡng, là con của sói sao? Nhưng mà nhìn không giống, sói thì toàn thân phải đầy lông lá mới đúng. À, mình dùng sai từ ngữ, hẳn là người sói nhỉ? Tiểu Dận được loài sói nuôi nấng, nhưng trong người lại chảy dòng máu con người. Chẳng qua, sức mạnh phi thường kia hẳn là được rèn giũa trong bầy sói!

Đứa nhỏ này thật thú vị. Mình phát hiện là càng ngày càng thích cậu bé.

——

Ngày 6 tháng 8, trời mưa.

Hôm nay, tâm tình mình không tốt lắm. Tuy rằng từ nhỏ đến lớn mình đã từng chứng kiến không ít cảnh máu me, nhưng mà cách thức bức cung của Huyết Xà khiến mình muốn ói ra. Nhưng cho dù là thế, mình còn phải ở bên cạnh hắn. Mình cũng không xác định có thể yêu thương người đàn ông này hay không nữa. Đáng tiếc, mình không có quyền lựa chọn, chỉ có thể ở lại bên cạnh hắn, tiếp tục hoàn thành sứ mệnh.

Tiểu Dận rốt cục cũng chịu ăn uống, nhưng mà, cũng chỉ là máu me. Cậu ấy lấy tay bắt một con gà, giây trước con gà còn sống, giây sau liền tắt thở. Nhìn cậu ấy từng miếng từng miếng ăn sống, mình mới ý thức được, Huyết Xà xem trọng cậu ấy là có lý do.

Nhiều ngày như vậy, đây là lần đầu tiên mình thấy cậu ấy ăn. Quả thực là được sói nuôi lớn, nhất cử nhất động của cậu ấy đều lộ ra sói tính. Đến đây đã nhiều ngày, nhưng cậu ấy vẫn không nói chuyện.

——

Đọc đến đây, sau lưng Mạch Khê đã chảy đầy mồ hôi lạnh…

Thì ra, cha nuôi đúng thật là được sói nuôi lớn. Hơn nữa, năm tám tuổi đó đã xảy ra rất nhiều chuyện, thậm chí hắn ta còn dùng tay phanh thây một con gà!

Cô đột nhiên nhắm mắt lại, cố nén sự khó chịu từ miệng lưỡi, cảm giác muốn nôn khan đến càng mãnh liệt, chóp mũi cô còn mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi.

Nhật kí này là do mẹ ghi lại, mà những chuyện được nhắc đến nhiều nhất đều liên quan đến Lôi Dận. Không khó để nhìn ra sự quan tâm của mẹ đối với Lôi Dận. Nhưng mà, trong những dòng nhật kí ngày ấy, tạo sao cảm xúc của mẹ có vẻ rất mơ hồ? Mẹ không xác định có thể yêu Huyết Xà hay không? Nhưng lại muốn ở bên cạnh hắn, hoàn thành sứ mệnh?

Những lời này là có ý gì?

Nếu thật sự không thích, rời đi là tốt rồi. Chẳng lẽ là Huyết Xà cường ngạnh giữ mẹ bên cạnh? Còn nữa, Huyết Xà này rốt cục là đã làm gì ? Sao lại nhắc đến hai chữ “bức cung”?

Bí ẩn dường như càng ngày càng nhiều, Mạch Khê quyết định tiếp tục đọc ——

Nhật kí có cách quãng vài ngày, hình như không phải ngày nào cũng viết…

Ngày 18 tháng 8, trời âm u.

Mình biết, người có thân phận như mình không nên có thói quen viết nhật ký. Trong mắt mọi người, mình có thể thành công được như vậy là nhờ vào người đàn ông sau lưng. Trong mắt họ, mình cũng chỉ là tình nhân của Huyết Xà. Mà trên thực tế thì chính xác là như vậy. Từ lúc mình biết chuyện, mình cũng đã xác định con đường phải đi, không thay đổi!

Huyết Xà rốt cuộc muốn mình. Hắn nhẫn nại chờ đến lúc mình mười tám tuổi. Hai ngày trước, chính là vừa qua sinh nhật mười tám của mình, Huyết Xà đã vội vã đưa mình lên giường. Đêm đó, mưa to gió lớn, sấm đùng chớp giật. Mình đã sớm chuẩn bị để dâng mình cho hắn. Nhưng mà, mình cảm thấy đau quá! Hắn ta quá thô lỗ khiến mình đau. Đúng vậy! Hắn sao có thể coi trọng mình được. Mình đối với hắn mà nói, chỉ là một tình nhân bao nuôi.

Mình khóc, không biết là vì thân thể đau đớn hay vẫn là nguyên nhân khác. Ngoài cửa sổ, mưa rất lớn, mình hình như thấy được cặp mắt xanh như sói của Tiểu Dận!

Là mình nhìn nhầm sao? Chắc chắn là nhìn nhầm rồi. Có điều, khi Huyết Xà thỏa mãn rồi thì cũng mặc quần đi ra ngoài. Lại nghe thấy tiếng kêu khủng khiếp của hắn, mình hoảng sợ, cố nén cảm giác đau đớn trên người đẩy cửa ra, thấy Tiểu Dận cả người ướt sũng cắn lên cánh tay Huyết Xà. Máu từ miệng cậu ấy chảy ra, mình biết, đó không phải là máu của Tiểu Dận mà là của Huyết Xà.

Huyết Xà trừng phạt Tiểu Dận rất nặng. Là đánh bằng roi! Bởi một miếng cắn của Tiểu Dận mà đã khiến cho cánh tay Huyết Xà như đứt gân cốt!

Tuy rằng Tiểu Dận luôn vô thanh vô tức [1], tính tình cũng kỳ quái, nhưng mình cảm nhận được lý do cậu ấy cắn Huyết Xà, là vì cậu ấy đã thấy được tất cả chuyện đêm đó. Mình không biết giải thích chuyện đó với một đứa nhỏ thế nào, chỉ có thể yên lặng thoa thuốc mỡ lên những vết đòn roi. Tiểu Dận rất cứng rắn, không kêu không khóc, toàn bộ quá trình chỉ có trầm mặc. Cặp mắt như đá quý kia cũng không biết đang nghĩ điều gì.

Kỳ thực mấy ngày nay mình có dạy Tiểu Dận nói chuyện, nhưng hình như cậu ấy thật sự không có khả năng ngôn ngữ, ngay cả tên mình mà cũng không gọi được. Nhưng mà ngoại trừ điều đó, cậu ấy thực sự rất thông minh, phải nói là cực kỳ thông minh. Mọi việc chỉ cần làm một lần, cậu ấy sẽ nhớ kỹ, hơn nữa còn học được.

Mình dạy cậu ấy cách ăn cơm giống con người, cách lựa chọn quần áo sao cho thích hợp, làm thế nào để đi giày, để dùng đũa hay dao dĩa. Ngoại trừ việc không nói, cậu ấy học mọi thứ rất tốt. Đương nhiên, có việc câu ấy sẽ không làm, chẳng hạn là tắm rửa. Cậu ấy dường như rất thích được mình tắm cho, mỗi lần tắm chỉ là ngồi lẳng lặng nhìn mình. Dần dần, mình cảm thấy, trong mắt đứa nhỏ này có hơn một chút ỷ lại vào mình.

——

Đọc đến đây, đầu Mạch Khê như muốn xung huyết. Cô gần như hình dung được bộ dáng trước đây của cha nuôi, cũng thấy được chuyện của mẹ năm mười tám tuổi. Thì ra, quyển nhật kí này được ghi lại khi mẹ mười tám tuổi…

Lúc này, lòng cô lại phiếm đau.

Mẹ cô, thì ra là người phụ nữ được một người đàn ông bao dưỡng!

[1]: Vô thanh vô tức (无声无息) – Không có âm thanh, không có hơi thở.

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (3)

Mười tám tuổi, mẹ cô cũng vào lúc mười tám tuổi bị một người đàn ông chiếm đoạt. Mẹ cũng là bất đắc dĩ, nhất định là như vậy!

Mạch Khê bị dòng cảm xúc của mẹ dẫn dắt theo. Một nỗi bi thương ập đến toàn thân. Cô không khỏi lấy tay ôm ngực, ngay tại vị trí này, quả thực đau quá! Nỗi đau này, tựa như chiếc lá mỏng manh bị cơn bão táp thổi bay đi, vô phương bất định!

Vì sao? Vì sao chuyện gặp phải cũng giống nhau đến thế? Cô cũng như vậy! Cũng qua sinh nhật tuổi mười tám, cha nuôi đã tặng cho cô một lễ thành nhân không thể quên được. Chẳng lẽ, đây là lặp lại của bi kịch sao? Cha nuôi muốn lặp lại bi kịch của mẹ trên cô?

Lòng Mạch Khê đau vô cùng, ngón tay run run lại giở một trang tiếp theo…

Ngày 23 tháng 8, trời âm u.

Mọi chuyện lại như bình thường, không có biến đổi gì nhiều. Chỉ là hằng đêm Huyết Xà đều ở lại phòng mình. Tuy rằng mình không thích mùi máu phảng phất trên người hắn nhưng cũng vâng lời. Dù sao hắn cũng là người đàn ông của mình, mình phải đối mặt với hắn. Chỉ là, người đàn ông này bên ngoài có quá nhiều phụ nữ. Hắn cũng không bao giờ cự tuyệt bọn đàn bà cứ vồ vập vào đàn ông, ngay cả người hầu, hễ cứ thấy thuận mắt là lại lôi vào phòng…

Đối với loại cuộc sống này, mình hẳn là phải làm quen. Dù sao, mình vẫn muốn diễn thời trang, đây là việc khiến mình vui vẻ. À, không, mình còn có Tiểu Dận. Tiểu Dận đến khiến cho cuộc sống ảm đạm của mình như có thêm nhiều điều vui vẻ.

Tiểu Dận dường như rất tin tưởng mình. Mình đến đâu, cậu ấy theo đến đó, ngay cả đi diễn, cậu ấy cũng đi theo. Huyết Xà giao đứa nhỏ này cho mình, bảo mình dạy dỗ cậu ta. Bởi vì Huyết Xà xem trọng khí chất của cậu ấy, muốn cậu ấy trở thành trụ cột trong tổ chức nên điều hắn dạy cậu ấy đầu tiên là cách dùng súng.

Mình rất lo có một ngày, Tiểu Dận sẽ trực tiếp cầm súng giết chết Huyết Xà!

Tiểu Dận rất thích tắm rửa, ngày nào cũng ngoan ngoãn chờ ở cửa phòng tắm. Hôm nay mình về muộn một chút, thế mà đứa nhỏ ngốc nghếch này lại ngồi ngủ ngay cửa phòng tắm, khiến mình dở khóc dở cười.

Lúc tắm cho cậu ấy, trong lúc lơ đãng mình đã khóc. Nghĩ đến tương lai mờ mịt mà lại càng thêm tuyệt vọng. Lúc đó, Tiểu Dận đã làm một động tác thật kỳ quái, cậu ấy tiến lên, như loài sói mà liếm đi nước mắt của mình, sau lại nhẹ nhàng mà liếm liếm gò má.

Mình quá kinh ngạc, trong lòng nổi lên cảm giác khác lạ…

Vì để có thể dạy tốt cho Tiểu Dận về tri thức nhân loại nên trong khoảng thời gian này mình có tìm hiểu rất nhiều về loài sói. Mình biết động tác này của Tiểu Dận là thể hiện sự thân thiết. Giờ khắc này, cảm giác kinh ngạc đã được thay bởi sự sung sướng. Điều này thể hiện, Tiểu Dận rất thích mình!

Mình lắc đầu nói với Tiểu Dận, con người muốn biểu hiện ý thân thiết thì phải mỉm cười chứ không thể dùng lưỡi liếm, liếm người là hành vi không lễ phép.

Tiểu Dận nghe như không hiểu, đôi mắt nổi lên vẻ nghi hoặc. Cuối cùng, cậu ấy nâng tay lau đi lệ ở khóe mắt mình. Đứa nhỏ này thật thông minh…

——

Đọc đến đây, Mạch Khê có chút nghi hoặc…

Trang này nhắc đến việc Huyết Xà dạy Lôi Dận dùng súng, lại thêm việc Huyết Xà muốn Lôi Dận trở thành trụ cột của tổ chức. Chẳng lẽ, Huyết Xà là cầm đầu tổ chức xã hội đen? Liên tưởng như vậy, có chút hợp lý!

Đúng vậy, bằng không tại sao phía trên mẹ lại nhắc đến hai chữ “bức cung”. Nếu nói như vậy, hành vi của Huyết Xà có chút quá đáng. Thêm nữa, phụ nữ bên cạnh hắn rất nhiều, ngay cả người hầu cũng chạm vào, như vậy đây hẳn là gã đàn ông không đàng hoàng, mẹ cho theo loại đàn ông này thì thật đáng thương!

Đợi chút…

Nghĩ đến đây, tim Mạch Khê “thình thịch” một tiếng. Mẹ cô là tình nhân bao dưỡng của Huyết Xà, vậy cô, không phải là con gái Huyết Xà chứ?

Ngàn vạn lần đừng!

Mạch Khê cũng không muốn có một người cha như vậy!

Cô thầm thở dài một hơi, nhưng lòng thì vẫn như mây đen trên trời. Cô tiếp tục lật một trang nhật kí, tựa như đang được xem sự trưởng thành của Lôi Dận vậy.

Mấy trang tiếp theo đều ghi lại việc Bạc Tuyết dạy Lôi Dận như thế nào, lại ghi một chút ít chuyện về Huyết Xà. Cơ bản ở đó không có gì đặc biệt, cho đến trang ghi ngày 15 tháng chín——

Ngày 15 tháng 9, trăng sáng.

Nỗ lực của mình không hề uổng phí. Thì ra Tiểu Dận không hề câm điếc, cậu ấy có thể nói!

Trời ạ, cậu ấy gọi tên mình, câu nói đầu tiên của cậu ấy là gọi tên mình!

Hôm nay, bởi vì thân thể mình không khỏe nên cự tuyệt đòi hỏi của Huyết Xà. Tên đàn ông thô lỗ này như là dã thú, tùy thời tùy chỗ muốn thân thể mình. Lúc mình dã ngoại ở bờ sông, hắn ta lại bộc phát thú tính, lại bởi vì mình cự tuyệt nên đẩy mình xuống sông.

Mình sợ hãi cực kỳ, bởi từ nhỏ đến lớn mình sợ nhất là nước. Tên cầm thú kia đẩy mình xuống nước rồi đứng trên bờ cười, trơ mắt nhìn mình như con chó rơi xuống nước mà cầu cứu. Mình biết, hắn muốn nghe chính miệng mình cầu xin tha thứ, nhưng mà hắn không ngờ được Tiểu Dận đột nhiên nhảy xuống cứu mình. Lúc ấy, sắc mặt Huyết Xà xám ngoét lại.

Mình uống mất mấy ngụm nước. Tiểu Dận ngốc nghếch tưởng mình đã chết, liền gọi tên mình. Mình thật sự rất vui! Rốt cục Tiểu Dận cũng đã mở miệng nói chuyện. Việc này so với bất cứ thứ gì khác đều vui hơn. Chỉ cần Tiểu Dận có thể nói chuyện, mình sẽ có lý do yêu cầu Huyết Xà cho Tiểu Dận nhận được sự giáo dục tốt nhất.

Thời điểm mình viết nhật kí hôm nay, giờ khắc này, Tiểu Dận đang gối lên đùi mình ngủ. Tuy rằng cậu ấy rất thông minh, nhưng vẫn còn giữ lại chút thói quen của sói. Ví dụ như lúc ăn cơm, có đôi khi không kiên nhẫn mà trực tiếp dùng tay. Hay như khi ngủ, không thích ngủ trên giường; nếu mình ở bên cạnh, cậu ấy sẽ như con thú nhỏ gối lên chân mình ngủ ngon lành.

Mình biết, không phải là cậu ấy không sửa được thói quen này, mà là không muốn sửa. Đứa nhỏ này, mình phát hiện ra có đôi lúc rất cứng đầu…

Có điều hôm nay, mình nhìn thấy ánh mắt cậu ấy không giống những đứa trẻ tám tuổi. Nhất là đêm nay, cậu ấy như tận lực bảo vệ mình. Cho dù đã nhắm hai mắt nhưng chỉ cần ngoài cửa có chút tiếng động nhỏ liền cảnh giác ngẩng đầu trợn mắt. Thính giác cậu ấy thật tốt, có thể nghe được những âm thanh người ta không nghe được.

Vừa rồi cậu ấy còn nhìn qua nhật kí mình đang viết, chắc chắn là không thấy hứng thú nên chỉ nhìn vài giây đã nhắm hai mắt lại. Có Tiểu Dận ở bên cạnh thật tốt, ít nhất, mình cũng có cảm giác vui vẻ chưa từng có…

Nhưng mà, đứa nhỏ này không chịu gọi mình là chị, lúc nào cũng chỉ gọi mình là Bạc Tuyết, như là ngôi sao nhỏ vậy…

——

Một trang này, ghi lại rất nhiều chuyện, Mạch Khê tóm gọn được mấy chuyện…

Thứ nhất, Huyết Xà kia thật không có nhân tính.

Thứ hai, cha nuôi của cô, cũng chính là Lôi Dận không muốn rời xa mẹ cô.

Thứ ba, câu nói đầu tiên của Lôi Dận là gọi tên Bạc Tuyết, là tên mẹ cô.

Thứ tư, Lôi Dận đối Bạc Tuyết đã sinh ra ý thức bảo vệ.

Như vậy xem ra, Lôi Dận – cha nuôi cô với Huyết Xà luôn có địch ý. Nhưng đương nhiên, Huyết Xà cũng rất thích dã tính trên người Lôi Dận. Hơn nữa thông qua nhật ký có thể thấy Huyết Xà muốn cho Lôi Dận sự giáo dục tốt nhất, chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện được, mà cứ nhìn vào Lôi Dận hiện tại thì có thể biết, năm đó hắn đã nhận được sự giáo dục rất tốt.

Cứ như vậy mà xét thì chuyện Lôi Dận yêu mẹ cô là có khả năng. Bởi khi Lôi Dận bước ra từ thế giới loài sói liền tiếp xúc với một người phụ nữ chính là mẹ cô. Hơn nữa, mẹ cô như người thầy đầu tiên dạy cho Lôi Dận những tri thức của loài người. Nghĩ đến đó, mẹ cô quả thực là nhân vật quan trọng nhất trong đời Lôi Dận!

Là thầy, là bạn, là chị gái hoặc lại như người mẹ…

Có điều, loại tình cảm này, thật sự có thể chuyển thành tình yêu sao ?

Mạch Khê cảm thấy lồng ngực như bị đè chặt, đọc đến đoạn này, cô không có dũng khí tiếp tục đọc…

Cha nuôi cô với mẹ cô có tình cảm thật sâu đậm. Tuy rằng chưa xem hết toàn bộ nhật ký, nhưng theo như nhật ký ghi lại thì không khó nhìn ra tình cảm của hai người ngày càng sâu sắc. Lòng cô sao lại đau đớn thế, lại nhức nhối thế?

Trong đầu lại một lần nữa hiện ra hình ảnh người đàn ông cao lớn, anh tuấn kia. Hắn cao cao tại thượng, lại lạnh lùng với Tiểu Dận dưới ngòi bút của mẹ cô hoàn toàn bất đồng, có điều giống nhau ở dã tính trời sinh.

Đúng vậy, cô tưởng tượng ra cha nuôi không hề muốn rời xa mẹ cô, một khi đã như vậy, vì sao lại giết mẹ cô, lại nhân thể trút toàn bộ ân oán lên người cô? Mà không chỉ có cường bạo chiếm đoạt thân thể cô, còn khiến cô mang thai cốt nhục của hắn!

Hắn không nên tàn nhẫn như vậy mới đúng. Ít nhất, trong nhật kí, hắn rất để tâm chăm sóc cho mẹ cô…Hốc mắt Mạch Khê lúc này đã hơi ươn ướt, nỗi đau lại dần âm ỉ…

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (4)

Nhật kí có ghi lại một chút về quá trình Lôi Dận được giáo dục thế nào. Trong đây, Bạc Tuyết luôn khen ngợi Lôi Dận rất thông minh, chỉ trong thời gian ngắn đã học được nhiều điều mới. Dần dần, Huyết Xà cũng cho Lôi Dận tiếp xúc với thế giới dối trá, ngươi lừa ta gạt, cùng những chuyện không mấy tốt đẹp.

Bạc Tuyết tuy rằng viết nhật kí theo kiểu khá bâng quơ nhưng Mạch Khê lại cảm thấy rất chân thực.

Nhật kí dường như không giống trước, không thường xuyên viết, có khi cách vài ngày, có khi lại cách mấy tháng thậm chí nửa năm mới viết một trang. Có điều, cả quyển nhật kí dày cộp vẫn được Mạch Khê đọc cẩn thận. Cô như bị câu chuyện xưa hấp dẫn. Đương nhiên, nội dung bên trong cũng có thay đổi, Bạc Tuyết cũng có nhắc đến sự chuyển biến của Lôi Dận, cả về sinh lý lẫn tâm lý. Trong đó có một trang viết…

Ngày 1 tháng 12, trời tuyết rơi.

Năm nay dường như mùa đông đến sớm hơn, tuyết rơi so với mọi năm cũng nhiều. Quan hệ giữa mình và Huyết Xà ngày càng mờ nhạt. Huyết Xà lại xem trọng một người phụ nữ, đối với cô ta tựa như cực kỳ say mê, còn đối với mình thì như không là gì cả. Mình đã sớm hết hy vọng với người đàn ông này, nhưng vẫn may là người đàn ông này không yêu cầu mình sinh con cho hắn.

Tiểu Dận vẫn luôn bên cạnh mình như trước. Nhưng mà, cậu ấy lại bị Huyết Xà đào tạo thành một sát thủ, hơn nữa, trời sinh cậu ấy có dã tính, khi đối mặt với đối thủ thì không có chút kiêng dè, sợ sệt. Thậm chí, mình cảm giác, Huyết Xà chưa hẳn đã khống chế được con người cậu ấy.

Mình hy vọng Tiểu Dận có thể rời khỏi tổ chức, mà những lời này mình cũng đã nói với cậu ấy rất nhiều lần. Nhưng mỗi lần cậu ấy đều nghiêm túc hỏi mình: “Vậy còn cô? Cô có thể rời khỏi Huyết Xà không?”

Mình luôn luôn không trả lời cậu ấy. Trên thực tế, mình không thể rời đi, chỉ cần một ngày Huyết Xà chưa chết, mình không thể rời khỏi Huyết Xà!

Có thể, những lời này mình không thể nói với Tiểu Dận.

Tiểu Dận đã trưởng thành, không còn thấy bóng dáng của đứa nhỏ tám tuổi đó. Mười bốn tuổi, cậu ấy so với chúng bạn cùng lứa cao lớn hơn rất nhiều, lại cực kỳ anh tuấn.

Không, chính xác mà nói thì chỉ còn vài ngày nữa là cậu ấy sẽ tròn mười lăm tuổi. Có đôi khi mình nghĩ, có phải lúc trước đã nhớ nhầm tuổi Tiểu Dận hay không, bởi vì cậu ấy quá mữa cao lớn, hơn nữa tính cách cũng không giống một đứa nhỏ mười lăm tuổi.

Mình nhìn thấy sự suy xét trong mắt Tiểu Dận ngày càng nhiều. Cậu ấy bắt đầu trở nên trầm mặc, dần không thích nói suy nghĩ trong lòng cho mình nghe. Nhưng mà có điều không thay đổi, đó là cậu ấy vẫn muốn ỷ lại vào mình.

Hôm nay đi diễn xong, trời bắt đầu đổ tuyết. Mình nhìn đến ngây ngốc, đứng trong tuyết mà không hề cảm thấy lạnh. Tiểu Dận tự mình lái xe đến đón mình, lại nhìn thấy mình đứng dưới trời tuyết thì làm một động tác mà mình không thể ngờ được…

Cấu ấy ôm mình vào lòng, ôm từ phía sau, rồi lại cầm áo khoác bao lấy mình. Ánh mắt trời chiếu ngược bóng hai người lên tuyết, bóng dáng cao lớn kia hoàn toàn bao trùm lên bóng mình. Giờ khắc này mình mới giật mình phát hiện, Tiểu Dận của mình đã trưởng thành. Tuy rằng hai ngày nữa cậu ấy mới đến tuổi mười lăm, nhưng dáng người cao lớn cùng ngũ quan anh tuấn kia đã lộ ra khí chất của một người trưởng thành. Cậu ấy, không phải đã trở thành một người đàn ông sao?

Tim mình bắt đầu đập không bình thường nữa, đây là cảm giác gì? Cảm giác thật giống như được người yêu ôm? Mình có chút xấu hổ, đẩy Tiểu Dận ra nhưng lại bị cậu ấy ôm càng chặt. Cậu ấy nói bên tai mình rằng, cậu ấy đã học được cách biểu đạt khác cho sự yêu thích cùng thân thiết…

Mình bị đôi mắt xanh sáng ngời kia mê hoặc, đôi con ngươi kia như dạ lan, lại thâm thúy như viên đá quý. Mình thế nhưng lại bị ánh mắt một đứa nhỏ hút hồn? Ngay sau đó, cậu ấy cúi đầu hôn lên trán mình, tiện đà, đôi môi nóng bỏng ấy hôn lên môi mình…

Mình quá kinh ngạc. Điều làm mình khiếp sợ hơn là mình đã quên giãy giụa, cứ để mặc cho cậu ta như một người đàn ông ôm hôn mình dưới tuyết. Đây là cảm giác gì? Mình bắt đầu giật mình, càng không biết làm thế nào. Hành vi của Tiểu Dận vượt xa trí tưởng tượng của mình. Mình, mình hẳn là luôn cậu ấy là em trai cơ mà?

Cuối cùng mình vẫn đẩy cậu ấy ra, nhưng mà mặt mình rất đỏ. Tiểu Dận đứng yên tại chỗ, hẳn là động tác cự tuyệt của mình khiến cậu ấy có cảm giác buồn bã. Mình bối rối giải thích với cậu ấy, rằng hai người không thể như vậy, hành động như vậy chỉ xảy ra giữa hai người yêu nhau. Kết quả, Tiểu Dận lại nhìn mình rất nghiêm túc rồi hỏi—— “Chẳng lẽ chúng ta không thể làm người yêu sao?”

Mình thật sự bối rối, có lẽ trong thế giới của Tiểu Dận về căn bản là không hiểu rõ hàm nghĩa của người yêu. Mình muốn giải thích rõ ràng với cậu ấy nhưng cậu ấy vẫn cứ đứng yên như vậy, đôi mắt thoảng ý cười. Cậu ấy cười thật ấm áp, ấm đến mức khiến mình không nhịn được muốn nhào vào lòng cậu ấy. Nhưng rốt cục mình cũng kiềm chế được…

Bên môi Tiểu Dận toàn là ý cưới dịu dàng, tiếng cười của cậu ấy cũng rất nhẹ. Cậu ấy nói một câu: “Nhưng mà, Bạc Tuyết, tôi thích cô.”

Mình đứng chết chân tại chỗ, không biết là vì lời nói của Tiểu Dận hay vẫn là tâm tình lo lắng của bản thân. Tiểu Dận rất đơn thuần, có lẽ cậu ấy thích mình như thích một người chị gái. Hiện tại mình không thể phân biệt rõ được tình cảm của Tiểu Dận, thậm chí bắt đầu từ lúc cậu ấy trưởng thành, mình đã không đọc được tâm tư của cậu ấy.

Tiểu Dận không để ý đến lời nói của mình mà ôm lấy mình lên xe, lại không xin phép mình đã tháo giày mình ra, xem xét vết bầm tím trên chân mình. Cậu ấy không nói một câu nào, chỉ lấy tay ấn nhẹ vào vết bầm. Mình có thể cảm nhận được ngón tay thô sần của cậu ấy, trong lòng không khỏi đau đớn. Kéo bàn tay cậu ấy lại mình mới thấy được bàn tay ấy đầy những vết chai. Chắc chắn đây là vết tích trong quá trình cậu ấy được Huyết Xà huấn luyện, có khi là do cầm súng lâu ngày.

Còn nữa, mình không hề nghĩ bàn tay Tiểu Dận lại to như vậy, đủ có thể bao trọn bàn chân của mình…

 Tiểu Dận cũng không để ý đến vẻ kinh hoảng trong mắt mình, vẫn như cũ nhìn mình, đôi mắt tràn ý cười mà lại nói câu kia, “Bạc Tuyết, tôi thích cô, làm sao bây giờ?”

Cậu ấy lại lần nữa hôn lên môi mình, thậm chí cúi đầu nói bên tai mình, “Bạc Tuyết, tôi không thích cô ở cùng một chỗ với hắn, không thích, rất không thích, rời khỏi hắn được không?”

Mình phát hoảng! Cho tới bây giờ, khi mình đang viết dòng nhật ký này, vẫn là phát hoảng. Tiểu Dận, cậu ấy thật sự đã trưởng thành.

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (5)

“Bộpp——”

Mạch Khê đột nhiên gập quyển nhật kí lại. Giờ khắc này, lòng cô rất đau, đau đến nghẹt thở. Trong tay cô, cuốn nhật kí ghi lại một đoạn tình cảm đơn thuần, nhưng cô không có dũng khí tiếp tục đọc tiếp…

Cha nuôi…

Cha nuôi của cô thật bất công…

Vì sao? Vì sao hắn có thể tự nhiên dựa vào Bạc Tuyết ngủ như vậy? Vì sao hắn lại bảo vệ Bạc Tuyết như vậy? Vì sao trong mắt hắn lại có ý cười ấm áp, rồi lại nói với Bạc Tuyết—— “Tôi thích cô, làm sao bây giờ?”

Vì sao?

Vì sao hắn không tươi cười với cô?

Vì sao hắn không cho cô cảm giác ấm áp?

Trong mắt cha nuôi, cô chỉ là một công cụ để báo thù, là công cụ phát tiết…

Là như thế sao?

Đáng lẽ, cô phải hận hắn, phải chán ghét hắn, thậm chí không cần giữ đứa con của hắn!

Nhưng là, rõ ràng đã biết tâm ý của bản thân, vì sao khi đọc đến đoạn hắn hôn Bạc Tuyết, tim cô lại đau đớn thế? Thật giống như là ngũ tạng ở nơi quan trọng nhất bị cắt đứt đi, thật khó chịu.

Bạc Tuyết là mẹ của cô, mà Lôi Dận lại là cha nuôi cô, cho dù cha nuôi có yêu sâu sắc mẹ cô thì hà tất gì cô lại đau lòng đến vậy?

Vẫn là, chỉ vì cô đang mang thai đứa con của hắn?

Có cuốn sách đã từng nói, phụ nữ thường dễ sinh ra sự ỷ lại một khi đã thỏa hiệp, nhất là phụ nữ có thai. Chẳng lẽ cô cũng đang dần thỏa hiệp sao?

Không! Không thể như vậy! Như vậy thật vớ vẩn! Cha nuôi cô yêu mẹ cô, mà cô lại đang mang thai con của cha nuôi!

Mạch Khê dùng sức day day thái dương đang nhức nhối. Tuy rằng cô không ngừng buộc bản thân mình đừng tiếp tục đọc, nhưng cuốn nhật kí này cứ như thuốc phiện dụ hoặc, khiến cô phải tiếp tục xem…

Rốt cục, cô vẫn không chống lại được cám dỗ. Cô phát hiện, bản thân dường như đã bị thời niên thiếu của Lôi Dận hấp dẫn, trong đầu cô cũng hiện lên một cảnh tượng——

Ở nơi ngã tư đường đầy tuyết, một người thanh niên cao lớn anh tuấn đứng đó. Những bông tuyết nhẹ rơi trên tấm áo khoác lớn của hắn lại càng khiến bóng dáng càng thêm tuấn mỹ. Chiếc khăn choàng cùng màu với áo choàng vừa đúng tầm che đi vẻ lạnh lùng, nhưng lại không thể che được khóe miệng mỉm cười. Ngay cả đôi mắt sáng như ngọc kia cũng lộ ra sự ấm áp…

Kỳ thực, đấy mới là người yêu trong mộng của Mạch Khê, có điều, một chút cũng không hề giống Lôi Dận của hiện tại.

Lật tiếp một trang nhật kí, mỗi một trang là một lần đau của Mạch Khê. Theo dòng hồi ức của mẹ, Mạch Khê không khó để cảm nhận được mẹ cô cũng đang bị vây trong thứ tình cảm thoáng qua kia. Một bên, bà vì một lý do nào đó mà không thể rời khỏi Huyết Xà, một bên biểu hiện của Lôi Dận ngày càng trực tiếp. Cũng vì thế mà bà lâm vào một mâu thuẫn chưa từng có…

Cho đến một trang này, Mạch Khê chú ý đến——thời gian là khoảng nửa năm sau…

Ngày 3 tháng 8.

Lại thấy tháng 8! Mình còn nhớ thời điểm Dận được Huyết Xà đưa về cũng là tháng 8, mình còn nghe thấy được tiếng chim hót vui tai. Nháy mắt đã bảy năm trôi qua, Dận từ lúc tám tuổi đến nay cũng đã mười lăm. Bảy năm này, đã có nhiều chuyện xảy ra, có rất nhiều chuyện không thoải mái, nhưng có Dận làm bạn thì mình cũng có chút vui vẻ.

Nhưng mà, điều làm mình lo lắng nhất cũng đã xảy ra…

Đối với quan hệ với Dận, mình càng ngày càng rối, mà lời nói của Dận cũng thật trực tiếp khiến mình không trốn tránh được. Cho đến hôm nay, chuyện không nên xảy ra cũng đã xảy ra…

Dận bị thương trên đường bảo vệ cho Huyết Xà nên được cho về trước. May mắn là thương thế không quá nghiêm trọng. Sau khi cánh tay được băng bó ổn thỏa, cậu ấy lại như trước đây mà rúc đầu vào lòng mình. Dận rất chân thành nhìn mình, như một đứa nhỏ mà nói—— “Bạc Tuyết, đã lâu thật lâu cô không có tắm rửa cho tôi!”

Mình có chút trở tay không kịp. Năm nay cậu ấy mười lăm tuổi, từ lúc chín tuổi mình đã không tắm cho cậu ấy nữa. Nhưng mà hôm nay, bộ dáng của Dận có chút “vô lại”, thậm chí còn giơ cánh tay bị thương lên, cố tình đi vào phòng tắm. Vậy mà mình lại mềm lòng.

Nhưng mà, lúc mình bắt đầu tắm cho cậu ấy thì mình ân hận rồi. Thân thể trong bồn tắm không phải của một đứa nhỏ tám tuổi năm đó mà là một thân thể nam tính vô cùng. Mình xoay người muốn chạy, lại bị Dận theo phía sau ôm lại…

Mình thừa nhận bản thân bị hãm sâu trong đó, trong vòng ôm của một người mười lăm tuổi, thậm chí, đáng xấu hổ là cơ thể mình còn sinh phản ứng. Mình không biết bản thân bị làm sao nữa, nhưng lại không khống chế được mà quay người, đưa tay ôm lại cậu ấy…

Mình không biết là không cách nào cự tuyệt được cậu ấy hay là không cự tuyệt được cái ôm ấm áp, thậm chí là…thân thể cậu ấy?

Cứ như vậy, vào ngày Huyết Xà không có ở tổ chức, mình và Dận rốt cục cũng xảy ra quan hệ.

Một khắc Dận tiến vào thân thể mình, nước mắt mình chảy xuống…

“Anh sinh em vẫn chưa sinh

Em sinh thì anh cũng hết ngày xanh

Anh hận em sinh muộn

Em hận anh sinh sớm

Anh cách em chân trời

Em cách anh góc biển…”

Vì sao mình lại muốn kém đi mười tuổi? Vì sao biết rõ kết quả mà mình còn tiếp tục phạm sai lầm?

Nhưng, mình không có cách nào cự tuyệt được loại dụ hoặc trí mạng này!

Thân thể Dận tràn đầy năng lượng. Cậu ấy như một con sư tử hùng mãnh, cho mình biết được thứ khoái hoạt cũng thỏa mãn trước nay chưa từng có, lấp đầy mỗi chỗ trống trải trên người mình. Nhìn khuôn mặt anh tuấn của cậu ấy, mình thật sự say mê, cũng có biết bao hy vọng. Hai người cứ như vậy mà trầm luân!

Đêm nay, mình thực sự điên rồi!

Không sai, Dận không còn là một đứa trẻ nữa. Phát sinh quan hệ này, mình không thể nào nghĩ cậu ấy là một đứa trẻ được nữa. Cả đêm mình cùng cậu ấy trên giường. Mình biết mình đã trầm luân. Mình nghĩ người phụ nữ nào cũng không thể vượt qua được mị lực của Dận. Tuy rằng cậu ấy mới mười lăm tuổi nhưng cũng là sát thủ bên cạnh Huyết Xà, nên mình không dám công khai gọi cậu ấy là Dận. Mà hình như cậu ấy cũng không thích được mình gọi như vậy. Thế nên cứ gọi vậy trong nhật kí là được rồi…

——

Đọc đến đây, lồng ngực Mạch Khê như bị tảng đá lớn đập vào, muốn thở gấp cũng không được. Trang nhật kí này thật giống như tia sét đánh thẳng lên đỉnh đầu cô. Tuy rằng cô đã từng có sự suy đoán to gan đó, nhưng nhìn mẹ cô trực tiếp viết ra rằng hai người họ đã từng phát sinh quan hệ, cô vẫn sinh một loại kích động khó tả.

Miệng Mạch Khê như đắng ngắt lại.  Cô không ngờ mình sẽ đọc được đến trang này, nhất là khi như được chứng kiến cảnh họ triền miên, tim cô như bị moi ra, ném xuống đất rồi lại quăng đi quăng lại. Nỗi khuất nhục, oán hận, xấu hổ…rồi các loại cảm xúc không tên bắt đầu nổi lên bừng bừng, như sợi dây lớn quấn lấy cô, sau đó thít chặt lại…

Cha nuôi! Sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy ? Cô là người vô tội, tại sao lại tra tấn cô như vậy?

Mạch Khê cúi đầu nhìn những dòng chữ, mỗi nét chữ tựa như một sự châm chọc.

Anh sinh em chưa sinh

Em sinh anh đã hết ngày xanh

Anh hận em sinh muộn

Em hận anh sinh sớm.

Ở đây cũng xuất hiện những câu này, trùng hợp vậy sao ?

Em sinh anh chưa sinh

Anh sinh em đã hết ngày xanh

Em hận anh sinh muộn

Anh hận em sinh sớm.

Cô chua xót nở nụ cười so với khóc còn khiến người ta đau khổ hơn. Bàn tay run run lại tiếp tục lật giở trang nhật kí. Mỗi lần giở, là một lần tâm tình lại đi xuống.

Ngày 5, trăng mờ.

Mình không thể nào kiềm chế được.

Thật sự!

Mình không biết mình đối với Dận có phải là một loại yêu không, nhưng, mình lại cứ cam tâm tình nguyện trầm luân.

Mình biết không nên như vậy, ít nhất là không nên trên địa bàn của Huyết Xà. Bởi vì chuyện này sớm muộn gì Huyết Xà cũng biết, tính tình Dận lại cường hãn, có thể đánh nhau, nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ mười lăm tuổi, sao có thể đấu được với súng đạn cùng lực lượng hùng hậu của Huyết Xà?

Nhưng mà, mỗi khi vào đêm, Dận sẽ lại như đứa nhỏ vô lại mà tiến vào phòng ngủ của mình, mà mình cũng như kẻ tham lam, tùy ý để cậu ấy dùng thân thể chinh phục mình. Trên giường, Dận càng ngày càng thành thục, như một người đàn ông trưởng thành dẫn dụ cùng tham lam chiếm đoạt. Nhưng mỗi khi xong việc, cậu ấy đều giống như một đứa trẻ, ấp trong lòng mình một lúc.

Kỳ thực, mình hy vọng có thể nằm trong lòng Dận ngủ, đáng tiếc, Dận hình như không có thói quen cùng một người khác ngủ trên giường. Tuy rằng cậu ấy vẫn thích ỷ ôi với mình như trước, nhưng sau mỗi lần đều trở về phòng cậu ấy ngủ. Cho dù bọn mình đã xảy ra quan hệ thân mật, nhưng cậu ấy chưa bao giờ ôm mình ngủ.

Mình nghĩ đây là bản tính của sói. Sói luôn có tâm lý giữ lấy lãnh địa của mình. Bởi vậy, cậu ấy mới không thích cùng người khác ngủ một giường, thậm chí bộ đồ ăn đã qua tay người khác sử dụng, cậu ấy cũng không chịu dùng…

Mình không tham lam có thể duy trì quan hệ này lâu, chỉ hy vọng Huyết Xà phát hiện ra muộn một chút, một chút…

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (6)

Mạch Khê rõ ràng có một loại cảm giác như bị người ta lăng trì.

Đây là loại cảm giác gì vậy? Thật giống như có một cây đao trước mặt cô, mỗi khi cô đọc xong một trang nhật ký, lưỡi dao nhỏ sẽ xoẹt một vết qua người cô. Hơn nữa, một đao này hạ xuống, chằng chịt lên vết khác, trực tiếp xả máu thịt, mỗi đao đều khiến cô đau đớn vô cùng, dường như bất kỳ lúc nào cũng có thể cướp đi hơi thở của cô.

Qua nhật kí của mẹ, cô có thể hình dung rõ ràng bộ dáng cha nuôi năm mười lăm tuổi. Mười lăm tuổi hắn đã bá đạo, chẳng qua là hắn đối với mẹ cô rất thâm tình, rất quan tâm, nhưng sao lại thành ra bộ dáng như ngày hôm nay?

Trong lòng Mạch Khê như bị khối đá lớn nén chặt, thở mạnh đến mấy không khí cũng không lọt qua được. Tuy rằng cô đau lòng, nhưng lúc đọc nhất kí thì không hiểu vì sao cô cảm thấy rất kỳ quái, có điều gì đó không thích hợp. Nhưng trong lúc nhất thời cô không thể nghĩ ra được điểm khác lạ ấy.

Cô cố nén lại cảm giác nghèn nghẹn kia lại đọc tiếp. Dần dần, đôi mắt đẹp long lanh, rốt cục cũng tìm ra vấn đề.

Nếu nói năm cha nuôi mười lăm tuổi phát sinh quan hệ với mẹ cô, như vậy, lúc đó cô ở đâu? Dựa vào tuổi tác…năm nay cô mười tám tuổi, cha nuôi ba mươi hai tuổi, nói cách khác, cha nuôi hơn cô mười bốn tuổi. Như vậy lúc cha nuôi mười lăm tuổi thì cô đã một tuổi rồi, lúc ấy cô đã sinh ra.

Nói cách khác, thời điểm phát sinh chuyện này, cô đã ra đời được một năm. Lúc ấy cô ở đâu? Vì sao trong nhật kí, mẹ không hề nhắc đến sự tồn tại của cô?

Mạch Khê càng nghĩ càng cảm thấy bất thường. Ở phương diện này, nhất định còn có vấn đề cô chưa phát hiện ra.

Còn nữa——

Trong nhật kí, mẹ có viết, Lôi Dận không có thói quen ngủ chung giường với người khác.

Mạch Khê thậm chí bắt đầu hoài nghi, người thiếu niên mẹ nhắc đến trong nhật kí có phải Lôi Dận mà cô biết hay không? Cha nuôi không những muốn cô, mà còn buộc cô dọn đến phòng ngủ của hắn, hàng đêm đòi lấy thân thể cô. Thậm chí, khi đi vào giấc ngủ, cha nuôi vẫn bá đạo mà ôm cô vào ngực, chỉ cần nhích người ra đã khiến hắn không vui.

Điều này—— căn bản là không giống những gì mẹ ghi lại…

——

Ngày 8 tháng 8, trời mưa.

Trời đổ mưa, tâm tình cũng có chút không tốt.

Huyết Xà đã trở lại, lần này hắn lại kiếm được một khoản lợi nhuận từ tổ chức “Ảnh”, số tiền này đối với một nhà thường dân mà nói, ước chừng có thể đủ cho họ nuôi đến mười đứa con còn dư. Không thể không thừa nhận, gã đàn ông này tuy rằng to lớn thô kệch nhưng quả thực rất biết kiếm tiền.

Huyết Xà tối hôm qua thật hưng phấn, cũng uống rất nhiều rượu. Lúc mình còn chưa tẩy trang xong hắn đã xông vào phòng mình, thậm chí không thèm đóng cửa phòng đã trực tiếp ngấu nghiến mình trên giường. Hắn dùng sự thô lỗ mà tra tấn mình, chỉ cần mình có nửa điểm phản kháng, hắn sẽ lại càng thô lỗ hơn.

Mỗi lần, Huyết Xà đều như một con thú hung ác, lần nào hắn rời khỏi giường, cả người mình cũng như một xác chết. Ngày hôm qua cũng thế, hơn nữa hắn lại uống rất nhiều rượu, lúc ở trên giường cũng chỉ như tên ma quỷ.

Hắn sai khiến cơ thể mình, buộc mình phải phối hợp với hắn mà cất tiếng rên rỉ, mà mỗi lần mình kêu lên, hắn lại đưa tay siết chặt cổ mình. Thậm chí, hắn coi mình như con thú cho hắn cưỡi, kéo lấy tóc mình, tra tấn cả cơ thể. Mỗi lần trên giường cùng hắn đều là những lần thống khổ, mà lần này, đau khổ nhất chính là…mình nhìn thấy Dận!

Dận đứng ở cửa phòng, ánh mắt lạnh băng nhìn cảnh tượng phát sinh trên giường, nhìn mình và Huyết Xà dây dưa cùng một chỗ, nhìn Huyết Xà tra tấn mình. Cậu ấy vẫn đứng đó, không hề nhúc nhích, cả thân hình cao lớn tản ra luồng hơi lạnh của riêng cậu ấy…

Một khắc kia, mình như gặp được Dận rất xa lạ. Cậu ấy lãnh khốc như vậy làm mình không quen. Mình chưa bao giờ thấy cậu ấy dùng ánh mắt lạnh băng đó nhìn mình.

Huyết Xà đưa lưng về phía cửa nên không nhìn thấy gì. Hắn như đang tàn sát bừa bãi trên người mình. Mình chỉ có thể cắn răng để không phát ra tiếng gì, ánh mắt lại nhìn Dận. Mình tưởng tượng người đàn ông phía trên là Dận, bởi tối thiểu khi cùng cậu ấy, cơ thể mình và cả tâm lý đều có được nỗi hạnh phúc trước nay chưa từng có.

Thế nhưng Dận lại liều lĩnh bước đến, mình còn chưa kịp thét chói tai cậu ấy đã lên tiếng, cũng là nói với Huyết Xà, “Anh em trong bang có chút xích mích, cần lập tức xử lý!”

Cậu ấy vừa nói xong câu này lại khiến Huyết  Xà dừng động tác.

Huyết Xà rời khỏi người mình, không e dè mà mặc quần áo trước mặt Dận, lại không ngờ cầm khăn tắm che lên người mình. Hắn nhìn mình nằm bất động trên giường, lại cười hỏi Dận một câu, “Tiểu tử, nhớ kỹ, đàn bà là phải cưỡi để chinh phục, hiểu chưa?”

Trong lòng ta thật xấu hổ, nhưng Dận lại rất bình tĩnh nói, “Vâng, Huyết Xà, đã rõ.”

Huyết Xà nhìn qua thật vui vẻ, tay hắn lại bóp nhẹ ngực mình khiến mình đau mà kêu ra tiếng. Hắn lại cười ha hả rồi nói với Dận, “Tiểu tử, đối với thân thể này, cảm thấy hứng thú sao?”

Mình kinh hãi ngẩng đầu nhìn Huyết Xà, sợ hắn đã biết chuyện của mình và Dận. Mà Dận, trên mặt không hề có chút kinh ngạc, câu trả lời của cậu ấy khiến mình một lần nữa kinh ngạc—— “Đúng vậy, tôi cảm thấy rất hứng thú!”

Mình không biết vì sao cậu ấy lại nói như vậy.

Huyết Xà nghe vậy hơi sửng sốt, bàn tay to dừng trên vai Dận vỗ vỗ, hắn cười ha hả, “Tiểu tử, dám nói như vậy cũng chỉ có cậu. Cảm thấy hứng thú? Được, chỉ cần ta chơi đã rồi nhất định sẽ ném cô ta cho cậu!”

Vẻ lạnh băng trong mắt Dận càng thêm đậm.

Lòng mình cũng lạnh đi. Huyết Xà luôn có thói quen này, mỗi khi có người đàn bà nào hắn ngấy rồi, sẽ phân cho anh em thủ hạ, thậm chí còn cho mấy anh em cùng lúc. Chẳng lẽ, vận mệnh mình cũng là như thế? Đến lúc đó, Dận có ghét bỏ mình không?

Ngày lạnh như băng…

oOo

Chương 20: Nhớ lại quá khứ (7)

Ngày 9 tháng 8, trời mưa.

Mưa mãi mà không ngớt.

Hôm nay rốt cục mình cũng xuống giường, tìm chiếc quần dài mặc vào che đi thân thể nhàu nát. Tối hôm qua Huyết Xà cũng không buông tha mình, thậm chí còn ôm đến một người phụ nữ khác, để hai người cùng hầu hạ hắn…

Ngoài cửa, mưa thật sự rất lớn. Mình nhìn thấy Dận.

Cậu ấy không hề nhúc nhích mà đứng trong mưa. Đây là thói quen từ trước của cậu ấy, mỗi khi trời mưa, cậu ấy sẽ ra ngoài dầm mưa. Mỗi lần mình đều ngăn cản tên bốc đồng kia, mình còn sợ cậu ấy bị cảm lạnh.

Đem ô ra ngoài che mưa cho cậu ấy, mưa rất lớn, từng tầng từng tầng, đứng xa một chút là có thể không nhìn thấy nhau.

Dận giật lấy cái ô trong tay mình làm người mình dính đầy nước mưa lạnh ngắt. Mình muốn kéo cánh tay cậu ấy lôi về phòng nhưng lại bị cậu ấy ôm chặt lấy. Ánh mắt cậu ấy lạnh băng, hỏi mình rằng vì sao không bỏ đi? Vì sao còn muốn ở lại bên cạnh Huyết Xà? Hắn căn bản không coi mình là người, nhưng sao còn không rời khỏi hắn?

Kỳ thực, Dận hoàn toàn có lý do để tức giận. Nhiều năm như vậy, say mê của Huyết Xà với mình đã cạn, hắn cũng đã ngán mình rồi. Chỉ cần mình lấy cái cớ rời đi, hắn nhất định sẽ đồng ý. Nhưng mà, mình không thể rời khỏi hắn, chỉ cần một ngày Huyết Xà chưa chết, mình không thể đi.

Nhưng Dận không hiểu, cậu ấy vĩnh viễn không lý giải được quyết định của mình.

Toàn thân mình bị mưa xối, bên tai là tiếng rống giận dữ của Dận, nhưng mình cũng chỉ có thể cười khổ nói với cậu ấy: “Về phòng đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Dận rất tức giận, nói với mình: “Cô thích bị ngược đãi có phải không?”

Mình còn chưa phản ứng lại, cậu ấy đã đẩy mạnh mình xuống, thân mình cao lớn ngay sau đó áp chế lên. Mình biết cậu ấy muốn làm gì, không hề hoảng sợ, cũng không phản cảm. Trong lòng mình, dù Dận có mất lí trí, cậu ấy cũng nhất định không làm tổn thương mình. Mình ôm chặt lấy cậu ấy, tình nguyện giữa trời mưa to mà để cậu ấy giữ lấy.

Dận dừng lại động tác, cả người toát ra biểu cảm thật lạnh lùng. Loại lạnh lùng này khiến mình rất đau lòng.Cậu ấy cũng không quay đầu mà rời đi. Mình kìm lòng không được bèn từ phía sau gọi một câu “Dận!”. Cậu ấy dừng bước, quay đầu nhìn mình nói: “Bạc Tuyết, tôi thích cô gọi tôi là Tiểu Dận. Loại cảm giác này đối với tôi mà nói cực kỳ quan trọng!”

Nói xong câu đó, cậu ấy đi luôn. Trong cơn mưa, bóng dáng cậu ấy thật cô đơn mà cũng u tịch khiến mình đau lòng…

——

Mạch Khê lại xem thêm vài trang, đều là nội dung khiến cô đau lòng. Kỳ thực, biết được mẹ bị Huyết Xà hành hạ như vậy, cô thực phẫn nộ. Nếu cô có thể quay về thời khắc đó, cô nhất định sẽ cầm dao mà xiên một phát lên người hắn.

Bàn tay run rẩy lại mở thêm một trang, ngay sau đó ——

“A…”

Mạch Khê hét lên một tiếng, cùng lúc đó, quyển nhật kí bị văng đi rất xa. Cô hoảng sợ trừng lớn hai mắt, thở gấp gáp. Trời ạ, cô vừa mới nhìn thấy gì vậy?

Sẽ không nhìn lầm chứ?

Giật mình sửng sốt một lúc lâu, Mạch Khê mới đến gần, nhặt quyển nhật kí lên rồi chậm rãi mở ra…

Máu, đập vào mắt là máu loang trên trang giấy trắng của cuốn nhật kí. Chóp mũi Mạch Khê lại ẩn ẩn mùi máu tươi, tim cũng theo đó mà đập liên hồi…

Là máu của ai vậy?

Của mẹ sao?

Chữ viết bị vết máu bao trùm, chỉ có thể nhìn thấy mờ mờ. Mạch Khê cảm thấy hàm răng cũng đang run lên. Cô cố nén cảm giác bất lực chưa từng có xuống.

Ngày 10 tháng 9.

Tất cả đều xong rồi, tất cả đã bị phát hiện rồi!

Mình chỉ có thể nhìn thấy toàn thân Dận là máu…

Dận mất tích…

Càng đáng buồn là, Dận không biết mình mang thai…

Tại thời khắc nguy hiểm thế này mà mình lại mang thai.

Cục cưng, mẹ xin lỗi con, mẹ không biết có thể giữ con được không nữa. Mẹ có biết bao hy vọng có thể bình yên mà sinh con ra. Mẹ đã từng ước ao có được một cục cưng thông minh, đáng yêu, con trai thì gọi là Ha Ny, con gái thì tên Mạch Khê, không cần mang họ cha, chỉ cần đặt như vậy thôi…

Đáng tiếc, tất cả đều chậm…

Mạch Khê rốt cuộc nhịn không che tai lại rồi thét ầm lên, như đang chịu sự đả kích rất lớn. Không! Không phải như thế! Mẹ nhắc đến cô gái tên Mạch Khê, nhất định không phải là cô!

Dòng nước mắt rốt cục cũng tuôn xuống, mang theo tất cả vị chua xót. Cô lắc đầu, ngay cả ý thức cũng mờ dần. Cô nhìn nhầm rồi, nhất định là nhìn nhầm!

Nhưng là…

Trong nhật ký viết rõ ràng như vậy…

Càng đáng buồn là, Dận không biết mình mang thai…

Mạch Khê vừa khóc vừa cười, không thể nào chấp nhận được sự đả kích như vậy. Cô năm nay mười tám tuổi, không phải sao? Lúc cha nuôi mười lăm tuổi, cô phải một tuổi mới đúng, tại sao lại có thể là thời điểm mẹ mang thai?

Không!

Nhất định không phải như thế!

Cha nuôi từng khẳng định với cô, hắn không phải cha cô.

Dối trá, tất cả đều là dối trá! Đây không phải là nhật ký của mẹ, những gì bên trong ghi lại đều là lừa dối!

Mạch Khê cầm lấy quyển nhật kí. Tay cô run rẩy không ngừng, hận không thể xé rách cuốn nhật kí nhưng bàn tay run rẩy khiến cô không làm được gì. Lại lần nữa ném cuốn nhật kí qua một bên, cô lại tự dưng nhìn thấy một trang!

Một trang này, chữ viết trên mặt rất lớn, không ghi lại ngày, chữ viết cũng hỗn độn cho thấy người viết đang rơi vào trạng thái sợ hãi

Lôi Dận! Thì ra cậu ta chính là Lôi Dận! Chính là Lôi Dận!

Tại sao có thể như vậy?

Tất cả đều là định mệnh sao?

Ông trời ơi, ông muốn trừng phạt tôi sao? Vì sao cậu ta lại là Lôi Dận?

Không! Mình không tin! Không tin!

Lôi Dận…thật đáng sợ…

Chỉ mấy câu ngắn ngủn nhưng lại cho thấy sự hoảng loạn vô cùng.