Tần Lạc hoàn toàn không dám nhìn bóng lưng Hoắc Kỷ Thành đứng dậy đi về phía phòng tắm, quá xấu hổ...
Vừa nhìn trên người mình, vết hôn ô mai màu đỏ khắp nơi.
Cô không nhịn được vỗ vỗ hai gò má đỏ bừng của mình, trải qua tối hôm qua, lần này phải làm sao bây giờ? Quan hệ của cô với Đại Ma Vương còn có thể hoàn toàn trong sạch được sao?
Anh còn nói muốn mình chịu trách nhiệm?
Nghĩ thôi cũng đau đầu không dứt!
Nghe thấy tiếng nước "Ào ào" trong phòng tắm truyền đến, Tần Lạc quấn chăn ở trên giường lăn qua lăn lại, mất mặt chết được...
Đột nhiên cô nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng, điện thoại di động của cô không thấy nữa, cả đêm qua Tử Ninh không tìm được mình nhất định sốt ruột muốn chết.
Vội vàng cầm lấy điện thoại bàn trên đầu giường gọi cho cô ấy, kết quả không gọi được quốc tế đường dài, chỉ có thể chờ Đại Ma Vương tắm xong ra ngoài rồi mượn điện thoại di động của anh.
Cô đoán không sai, Bùi Tử Ninh gấp đến độ cả đêm không ngủ được, vành mắt đen đậm đến mức dọa người, cô ấy nghĩ, nếu không tìm được Lạc Lạc, thì tạm thời cô không trở về.
Ngay lúc cô đang lo lắng không ngừng, nghĩ đến tình huống xấu nhất, bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại xa lạ.
"Tử Ninh, mình là Lạc Lạc, điện thoại di động của mình bị mất..."
Tần Lạc còn chưa nói xong đã bị bạn tốt trách móc: "Tần Lạc cô nhóc chết tiệt này! Rốt cục cậu đã xuất hiện! Cậu có biết cậu làm mình sợ muốn chết không! Tóm lại bây giờ cậu ở đâu? Có phải bị người ta bắt cóc không? Cần bao nhiêu tiền, mình táng gia bại sản cũng đi chuộc cậu về."
Bùi Tử Ninh đùng đùng nói một tràng, tâm tình rất kích động.
Trong lòng Tần Lạc đầy cảm động: "Tử Ninh, thật xin lỗi! Mình không sao, bây giờ mình liền qua đó tìm cậu, tình hình cụ thể chúng ta gặp mặt hãy nói."
Đại Ma Vương đứng ở bên cạnh cô đâu thể nói ra khỏi miệng, đương nhiên phải sau khi gặp bạn tốt rồi mới nhẹ nhàng nói với cô ấy.
Bùi Tử Ninh lập tức la ầm lên: "Vẫn nên để mình đi tìm cậu! Mau đưa địa chỉ cho mình!"
Tần Lạc chỉ có thể nói: "Tối hôm qua hướng dẫn viên du lịch đưa mình đến một khách sạn này, mình ở đại sảnh chờ cậu."
Bùi Tử Ninh trả lời: "Được, mình lập tức đến."
Cúp điện thoại xong, Tần Lạc trả lại điện thoại di động cho Hoắc Kỷ Thành: "Cảm ơn!"
Hoắc Kỷ Thành trên cơ bản nghe được cuộc nói chuyện giữa hai cô, không trách anh cố ý nghe lén được, thật sự là giọng cô gái kia quá lớn.
"Bạn cô rất quan tâm đến cô."
"Ừ, Tử Ninh là bạn tốt nhất của tôi, bây giờ tôi muốn đi tìm cô ấy, tối hôm qua cô ấy nhất định gấp đến độ một đêm không ngủ."
Nói xong, thì Tần Lạc chuẩn bị rời đi.
Nhưng quần áo tối hôm qua cô mặc đã hoàn toàn không thể mặc...
Hoắc Kỷ Thành chậm rãi nói: "Tôi đã bảo người ta đưa quần áo đến."
Tần Lạc nắm chặt ngón tay: "Bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả lại cho anh."
Ngón tay Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của cô lên: "Trả lại cho tôi?"
Tần Lạc không rõ cho nên nhìn anh: "Tôi không thích thiếu nhân tình của người khác."
Lòng ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành chậm rãi vuốt ve cằm của cô: "Vậy cô định chịu trách nhiệm với tôi thế nào?"
Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, vừa muốn mình chịu trách nhiệm...
Loại chuyện này bị thiệt thìu rõ ràng là con gái mà!
Hơn nữa, còn là lần đầu tiên của mình...
Anh đã có một đứa con trai lớn như vậy, nhất định có rất nhiều phụ nữ! Lại còn muốn mình phụ trách, nói ra giống như cố ý lừa gạt bản thân!
Lập tức ngập ngừng nói: "Anh lại không thiệt thòi..."
Con ngươi đen thâm thúy của Hoắc Kỷ Thành nhìn cô, vẻ mặt lạnh nhạt: "Tôi bỏ ra sức lao động."
Tần Lạc đầu đầy hắc tuyến, lời nói vô liêm sỉ như vậy Đại Ma Vương cũng nói ra khỏi miệng được! Thật quá đáng!
"Anh..."
"Tôi nói không đúng?"
"Anh... không biết xấu hổ!"
"Vừa rồi vẫn còn một vẻ nói Cám ơn, lúc này trở mặt còn nhanh hơn với lật sách."
"Tôi... Rõ ràng là anh cố ý... Nói loại chuyện đó..."
"Nói thế nào?"
Hoắc Kỷ Thành bỗng nhiên để sát vào cô, hơi thở trong miệng phun ra đều phải vào trên mặt cô, ấm nóng, ngứa, tê dại tê dại...
Tần Lạc không kìm lòng được ngửa ra sau, xoay mặt: "Trong lòng anh biết rõ!"
Hoắc Kỷ Thành không nhịn được tiếp tục đùa cô: "Tôi cũng không biết."
Tần Lạc bất đắc dĩ trợn trừng mắt, đưa tay đẩy anh: "Tránh ra! Tôi muốn đi rửa mặt!"
Hoắc Kỷ Thành vẫn không chịu, mắt thấy cách mặt cô chỉ có một cm, Tần Lạc trốn nằm ở trên giường, cảm giác bị người ta từng bước ép sát thật sự là không tốt!
"Anh... Mau tránh ra!"
"Cô nói chuyện với ân nhân cứu mạng mình như vậy sao?"
"Này! Tôi muốn đi gặp bạn tốt, chúng tôi đã hẹn gặp nhau."
Ý Tần Lạc nhắc nhở anh không cần xằng bậy, vừa rồi cô đã hẹn gặp mặt với bạn tốt rồi.
Con ngươi đen thâm sâu của Hoắc Kỷ Thành chợt hiện ý cười, nhìn dáng vẻ cô xù lông ngược lại hết sức thú vị!
Chợt cúi người che miệng nhỏ lải nhải của cô lại...
Tần Lạc chỉ có thể liều mạng đập anh, nhéo anh, đến khi Hoắc Kỷ Thành không chịu nổi buông cô ra: "Cô thuộc loài nhím sao?"
Tần Lạc trợn mắt nhìn anh: "Tôi còn chưa đánh răng!"
Cô không biết là, vẻ mặt cùng ánh mắt của mình có chút hờn dỗi không dễ dàng nhận ra, dường như muốn nói: Tôi chưa đánh răng anh đã hôn tôi, không chê miệng thối sao?
Nếu không phải cô cố ý nhấn mạnh, có lẽ Hoắc Kỷ Thành sẽ không suy nghĩ đến phương diện kia, chỉ khi nào nghĩ đến phương diện kia, sẽ...
Anh buông môi của cô ra: "Khôn vặt!"
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa, Hoắc Kỷ Thành đoán là người đưa quần áo với điện thoại di động đến, thì đứng dậy đi ra bên ngoài.
Thấy anh ra ngoài, lúc này Tần Lạc mới nhẹ nhàng thở ra.
Nếu sáng sớm phát sinh chút gì nữa, sau này gặp mặt sẽ rất xấu hổ...
*****
Thay quần áo xong đến đại sảnh, Bùi Tử Ninh đã chờ ở đó, nhìn thấy Tần Lạc hưng phấn không thôi: "Lạc Lạc, thật tốt quá! Thấy cậu không có việc gì thì rốt cục mình đã an tâm rồi!"
Tần Lạc thấy bạn tốt cũng rất vui vẻ: "Tử ninh, làm cậu lo lắng rồi."
Bùi Tử Ninh đấm bạn tốt một cái: "Hừ! Biết là tốt rồi, nhanh nói với mình, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
Cô nhìn thấy Hoắc Kỷ Thành rồi!
Nam thần bằng xương bằng thịt!
Nói cách khác tối hôm qua là anh ta mang Lạc Lạc đi!
Rốt cuộc tối hôm qua bọn họ đã xảy ra cái gì?
Suy nghĩ một chút, cô hưng phấn không thôi!
Tần Lạc đành phải kể lại sơ lược chuyện đã xảy ra tối hôm qua một lần, mặc cho Bùi Tử Ninh sụt sịt không ngừng: "Không phải đâu! Duyên phận hai ngươi này quả thực là trời đã định trước!"
Tần Lạc đỏ mặt sẵng giọng: "Nào có khoa trương như cậu nói thế... Anh ta chỉ đúng lúc đến đây làm việc..."
Bùi Tử Ninh cười đến có thâm ý khác: "Ha ha... Đến đây làm việc còn không phải chứng mình hai cậu có duyên phận! Nếu không cũng sẽ không đúng lúc như vậy!"
Mặt Tần Lạc đỏ như quả táo: "Đừng giễu cợt người ta!"
Bùi Tử Ninh hạ giọng: "Cho nên tối hôm qua các cậu đã..."
Tần Lạc giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: "Đáng ghét! Mình..."
Bùi Tử Ninh biết bạn tốt xấu hổ, nên không nói thêm nữa: "Sau khi chúng ta trở về sẽ nói tiếp, may cậu không có việc gì! Mình gấp muốn chết, còn tưởng rằng cậu bị người ta bắt cóc, hoặc là... Bên hướng dẫn viên du lịch đã báo công an, cô ta cũng rất sợ hãi."
Tần Lạc lúc này mới nói: "Nhất định do cậu mắng chửi người ta?"
Bùi Tử Ninh bĩu môi: "Do cô ta thất trách thôi! Nếu cô ta không lầm số phòng thì sẽ không có việc gì xảy ra? Nhưng nếu không có sai sót ngẫu nhiên này, đoán rằng cậu với ai đó cũng sẽ không..."
Tần Lạc nhéo bạn tốt một cái: "Ai nha! Chuyện tối ngày hôm qua... cũng không thể chứng minh về sau của chúng mình!"
Bùi Tử Ninh đầy kinh ngạc: "A? Anh ta nói?"
Tần Lạc lắc đầu: "Không phải, nhưng mình không hy vọng trói buộc như vậy, hai người ở cùng một chỗ phải có tình yêu mới được, nếu chỉ vì một *** liền cần phải ở một chỗ, kia..."
Bùi Tử Ninh vẫn không thể lý giải: "Nhưng lần đầu tiên của cậu..."
Tần Lạc an ủi bạn tốt: "Thật ra tối hôm qua người kia là anh ta mình đã cảm thấy rất may mắn, nếu không thì mình thật sự sẽ... có ám ảnh trong lòng."
Bùi Tử Ninh thấp giọng: "Vậy chứng minh cậu có cảm giác với người ta! Nếu không thì làm sao có thể cảm thấy không quan trọng!"
Ánh mắt Tần Lạc mù mịt: "Trước kia mình quả thật không chán ghét anh ta như thế, cũng thông qua một số chuyện mà có nhận thức mới với cảm giác về anh ta, nhưng những thứ này không phải tình yêu, mình nghĩ... Giữ chúng mình còn cần phải trải qua nữa."
...
Hoắc Kỷ Thành dường như có chút không kiên nhẫn đợi, đi đến cắt ngang cuộc nói chuyện của hai cô: "Đi ăn bữa sáng trước! Tôi mời các cô."
Tần Lạc vừa mới chuẩn bị nói không cần, nhưng Bùi Tử Ninh lại hưng phấn đồng ý: "Được!"
Không có biện pháp, cô chỉ có thể đi theo.
Sở dĩ Bùi Tử Ninh đồng ý là muốn mượn cơ hội này để hiểu rõ con người Hoắc Kỷ Thành một chút, dù sao liên quan đến hạnh phúc của Lạc Lạc.
Cô tất phải nghiêm khắc nắm chặt!,.....