Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 36: Tại sao anh hôn tôi?

Hoắc Kỷ Thành nhướng đuôi lông mày, tròng mắt đen lạnh lùng liếc nhìn Tần Lạc, tâm tình có chút phức tạp, kể từ tối hôm qua biết được cô là bạn gái của cháu trai Hoắc Cẩm Dương, tâm tình cả ngày hôm nay của anh cũng không tốt.

Cụ thể nguyên nhân gì ngay cả anh cũng không nói ra. . . . . .

Tần Lạc vặn ngón tay, cụp lông mi xuống, nghĩ đến quần đại ma vương mặt đen bị ướt liền buồn cười.

Nói thật, lần trước ói lên cả người anh, lần này đổ cà phê lên quần anh, thật đúng là rất hả giận! Mặc dù đều là vô ý.

Cô đang sững sờ, cằm chợt bị người nắm lấy, không khỏi giương mắt, vừa đúng lúc chống lại  trong mắt đen sâu của Hoắc Kỷ Thành.

Sau đó, mặt của anh càng ngày càng gần.


Đôi môi bị chặn lại. . . . . .

Tần Lạc phản ứng lại định đưa tay muốn đẩy anh, lại bị một tay của anh giữ chặt gáy, một tay nâng eo, không thể động đậy.

"Ưmh. . . . . ."

Đây đã là lần thứ hai anh chủ động hôn mình, anh điên rồi sao?

Vừa đề phòng mình còn vừa làm chuyện thân mật như thế với mình, anh coi mình là cái gì? !

Tần Lạc càng nghĩ càng tức giận, nhưng sức lực nam nữ cách xa, dù cô dùng sức thế nào cũng không đẩy Hoắc kỷ Thành ra, ngược lại làm cho anh gia tăng hơn.

Hoắc Kỷ Thành phát hiện, không ngờ mùi vị của cô, để cho anh ăn vào tủy, không bỏ buông ra được, còn muốn được nhiều hơn. . . . . .

Cho đến khi cô gái trong ngực khó thở, anh mới lưu luyến buông ra.

Tần Lạc liều mạng lau đôi môi, rất tức giận, "Tại sao anh hôn tôi?"

Hoắc Kỷ Thành đen mặt nhìn về phía cô, "Cô đến gần tôi không phải là vì mục đích này sao?"


Tần Lạc giận đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, "Khốn kiếp! Anh mất trí nhớ sao? Tôi đã nói là không có hứng thú gì với anh, tôi có bạn trai! Bây giờ anh ấy đang ở dưới lầu chờ tôi!"

Cô không đề cập tới bạn trai còn may, nói ra ngược lại chọc Hoắc Kỷ Thành căm tức, cô gái nhỏ này thật đúng là rất chịu đựng!

Trong lúc nhất thời, bên trong căn phòng khí ép thấp tới cực điểm, mặc dù máy điều hòa cũng không có mở thấp, nhưng Tần Lạc vẫn cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

Mắt thấy Hoắc Kỷ Thành từng bước từng bước lấn tới gần mình, cô chỉ có thể lui về phía sau.

Hai người một tiến một lui, cho đến khi tới bên cửa sổ sát đất.

Tần Lạc lui về phía sau liếc mắt nhìn, cả mặt tường đều là thủy tinh trong suốt, từ trên nhìn xuống quá sợ người khác, cô vừa định tiến về phía trước, lại bị Hoắc Kỷ Thành ngăn chặn đường.

"Này! Anh có đạo lý hay không! Từ khi anh vừa mới bắt đầu hiểu lầm tôi đến bây giờ cũng đã gần mười ngày, tôi đối với anh có phải hao tổn tâm cơ hay không anh không cảm thấy sao!"


"Trong mắt của tôi, cô chính là có dụng ý khác." Ngón trỏ Hoắc Kỷ Thành nâng cằm của cô lên, trong tròng mắt đen hoàn toàn lạnh lẽo.

Tần Lạc quả thật muốn nổ tung rồi, người này hoặc là bị chứng mất trí nhớ, hoặc là siêu cấp cuồng tự luyến! Nói thế cũng không chịu hiểu!

"Tôi thấy anh đúng là vô cùng tự luyến! Mắt tôi bị mù cũng sẽ không thích loại người đang ông lạnh lẽo như anh!"

Lời của cô khiến tức giận trong con ngươi của Hoắc Kỷ Thành càng tăng lên, trực tiếp che lại cái miệng nhỏ nhắn lảm nhảm của cô, từ góc độ của anh nhìn xuống, vừa đúng có thể thấy một chiếc Suv dừng ở phía dưới.

À! Anh nhớ Hoắc Cẩm Dương có một chiếc xe này.

Ngay sau đó, hôn càng mãnh liệt hơn,.....