Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 275: Không có cách cự tuyệt lời mời nhiệt tình

Tần Lạc không có chút trì hoãn nhấc làn váy lên nhanh chóng rời đi, ở đây một giây nữa cô sẽ không chịu đựng nổi! Người đàn ông thối đáng giận! Nghĩ lại bị anh cường hôn cũng đã giận tức điên lên!

Trở về đại sảnh, đúng lúc George tiên sinh đang tìm cô, thìđi lên nghênh đón: “George tiên sinh.”

George tiên sinh nhìn thấy cô giống như thấy được đấng cứu thế: “Tần tiểu thư, cô nhanh đến giúp tôi phiên dịch một chút, tôi gặp được một vị tiểu thư rất được, nhưng cô ấy nghe không hiểu tiếng Pháp.”

Vẻ mặt Tần Lạc đầy vạch đen, thì ra ngoài phiên dịch thương vụ ra cô còn cần giúp ông ta đến gần phụ nữ sao?

Mặc dù không phải cô tình nguyện, nhưng bất đắc dĩ George tiên sinh lại là khách hàng lớn của công ty cô, cô không thể đắc tội...

Nhưng mà - -

Khi thấy người đẹp mà George tiên sinh nói, Tần Lạc có cảm giác trên trán rắc đầy vạch đen...

Có cần phải khéo như vậy không? Người đẹp mà George tiên sinh nhìn tới thực ra chính là cô gái nhỏ ngày đó ở công ty nói năng lỗ mãng với mình?

Hoắc Thái Vi toàn thân mặc lễ phục dạ hội trễ ngực màu đỏ xinh đẹp, nổi bật cả người cô ta lên so với hoa tươi, cô ta mỉm cười rạng rỡ nhìn Tần Lạc đánh giá một chút, sau đó nhìn về phía George tiên sinh: “Đây là phiên dịch mà ông nói đến sao?”

George tiên sinh rất thân sĩ tao nhã nắm tay cô khẽ hôn: “Đúng, tiểu thư xinh đẹp của tôi.”

Dường như Hoắc Thái Vi rất hưởng thụ cảm giác được đàn ông ái mộ này, cô ta cười đặc biệt vui vẻ, ánh mắt ngẫu nhiên nhìn về phía Tần Lạc nhưng lại có nhàn nhạt khiêu khích.

Nhưng khi Tần Lạc cẩn thận nhìn, loại ánh mắt này lại không có.

Cô chỉ cho rằng mình bị ảo giác, cô gái nhỏ trước mắt cũng không biết là lai lịch thế nào, cô ta lại có địch ý với mình làm cô càng không hiểu ra làm sao...

Thôi! Mặc kệ những thứ này!

Chỉ hy vọng công việc đêm nay có thể gần kết thúc, nhất định không cần phải gặp lại người đàn ông kia mới được!

Nghĩ lại tình hình vừa rồi mới bị anh cường hôn, cô hận bây giờ không thể trở về đi đánh răng!

Nhưng thật kỳ lạ, cô vậy mà không thấy ghê tởm?

Còn có cảm giác rất quen thuộc?

Chết tiệt!


Cô đây là làm sao vậy?

Trong đầu Tần Lạc nhất thời lộn xộn, chợt xuất hiện rất nhiều hình ảnh, nhưng một cái cô cũng không thấy rõ...

Đầu cũng đau theo.

“Tần tiểu thư, cô không thoải mái sao?”

Đây là giọng của George tiên sinh.

Tần Lạc ngước mắt nhìn ông ta một cái: “Thật xin lỗi, đêm nay trạng thái tôi có chút không tốt.”

Bỗng nhiên Hoắc Thái Vi đưa một ly sâm banh: “Uống một chén?”

Tần Lạc không chút suy nghĩ cầm lấy, bây giờ cô quả thật rất muốn uống chút sâm banh để gây tê bản thân.

“Cảm ơn!”

“Không cần cảm ơn!”

Hoắc Thái Vi cười xinh đẹp đến ngọt ngào mê người, Tần Lạc không chú ý đến, đáy mắt Hoắc Thái Vi chợt lóe lên âm mưu nhỏ...

Nửa giờ sau, Tần Lạc qua rất thống khổ, phiên dịch thương vụ không sai chút nào, nhưng loại phiên dịch nói chuyện yêu đương này quả thực chính là...

Giày vò mà!

Hơn nữa tâm tình bị Hoắc Kỷ Thành làm ảnh hưởng, cô liên tục uống vào vài ly sâm banh, thẳng đến trước mắt xuất hiện ảo ảnh...

“George tiên sinh, tôi thấy phiên dịch của ông giống như sắp say rồi, nếu không chúng ta đưa cô ấy đến phòng khách nghỉ ngơi đi?”

Tần Lạc nhận ra người nói, đây là giọng của Hoắc Thái Vi.

Ngược lại George tiên sinh rất sảng khoái: “Được!”

Tần Lạc vội vàng cự tuyệt: “Không cần, tự tôi có thể gọi xe trở về.”

Cô mới không cần ở khách sạn, trở về tổ nhỏ của mình sẽ nhiều thoải mái hơn!


Sau đó, cô đã được người ta đỡ ra khỏi đại sảnh, vào thang máy, toàn thân cô vô lực dựa vào ở trên tường, chỉ mong chờ cửa thang máy mở nhanh lên.

Thật là khó chịu!

Toàn thân như có đốm lửa đang thiêu đốt!

“Đông” một tiếng - -

Cửa thang máy mở ra, Tần Lạc lại được người ta đỡ đi ra ngoài, cô ngước mắt nhìn chung quanh một vòng, cảm giác giống như không phải đi đường lớn.

“Đây là đâu vậy?”

“Lập tức liền đến rồi.”

“Đi đến đường cái phải qua nơi này sao?”

“Tần tiểu thư, đêm nay cô nghỉ ngơi ở khách sạn đi! Bộ dạng cô thế này gọi xe trở về chúng ta sẽ lo lắng! Ngộ nhỡ gặp phải người xấu thì làm sao bây giờ?”

Tần Lạc nghe ra đây là giọng của Hoắc Thái Vi, cô có chút nghi hoặc, làm sao cô ta có lòng tốt như thế?

*****

Trở lại với Hoắc Kỷ Thành:

Từ sau khi anh để cho Tần Lạc rời đi, thì anh một mình ở lại trên sân thượng một lúc, lại nhận một cuộc gọi điện thoại quốc tế, nói chuyện hơn hai mươi phút mới cúp máy.

Lấy ra một điếu thuốc hút xong mới trở về đại sảnh, thì không thấy bóng dáng Tần Lạc, anh vốn tưởng rằng Tần Lạc đã đi, lại nhìn thấy trợ lý Trình Sâm vội vàng đi về phía mình.

“BOSS, tôi nhìn thấy Thái Vi tiểu thư đỡ Tần tiểu thư đi lên phòng khách trên lầu.”

“Thái Vi?”

“Đúng, cùng đi với cô ấy còn có người đàn ông nước Pháp, chính là khách hàng mà đêm nay Tần tiểu thư đi theo để phiên dịch.”

“Thái Vi rốt cuộc nó muốn làm gì?”


Hoắc Kỷ Thành không tự giác xiết chặt quả đấm, theo trong lời nói của Trình Sâm không khó để đoán được khả năng Tần Lạc uống rượu hoặc là...

Chẳng lẽ bọn họ sẽ đối với cô ấy...

Trình Sâm lắc đầu: “Thuộc hạ cũng rất khó hiểu tại sao Thái Vi tiểu thư quen với Tần tiểu thư.”

Bây giờ Hoắc Kỷ Thành đã không rảnh bận tâm những thứ này, anh chỉ muốn khẩn trương tìm được Tần Lạc.

“Lập tức điều tra xem bọn họ mang Tần Lạc đến phòng nào.”

“Vâng, thuộc hạ đi thăm dò ngay.”

...

Hoắc Kỷ Thành nhếch môi mỏng, sắc mặt u ám, làm sao Thái Vi có thể quen Tần Lạc? Rốt cuộc nó muốn làm gì? Nếu nó dám có bất kỳ hành vi gây rối gì đối với Tần Lạc, mình cũng sẽ không bỏ qua cho nó!

Năm phút sau, Trình Sâm gọi điện thoại tới: “BOSS, bây giờ Tần tiểu thư ở phòng 801, Thái Vi tiểu thư với người đàn ông nước Pháp kia đã rời đi, theo máy camera giám sát thấy có người đàn ông đi về phía căn phòng kia, trên tay lại còn cầm thẻ phòng.”

Hoắc Kỷ Thành chửi thề một tiếng: “Đáng chết!”

Sau đó, bước nhanh đi đến thang máy.

Anh không biết rốt cuộc Tần Lạc làm sao vậy, nhưng có thể suy nghĩ nếu mình bây giờ không đuổi theo qua, chỉ sợ sẽ hối hận cả đời!

Hoắc Thái Vi! Nó thật sự là to gan lớn mật!

...

Trong phòng 801.

Tần Lạc chỉ cảm thấy trong cơ thể như có đốm lửa đang thiêu đốt, vội vàng muốn kêu giúp đỡ, nhưng làm thế nào cũng bắt không được gốc rơm cứu mạng kia.

Càng sốt ruột, thì càng khó chịu...

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng cửa phòng mở, không khỏi mở to mắt.

Trong mơ hồ giống như thấy được một người đàn ông đi tới, đối phương nhìn thấy cô dường như rất hưng phấn: “Người đẹp, anh đến đây!”

Tần Lạc dần dần cảm thấy hoảng hốt, cô theo bản năng kháng cự người đàn ông xa lạ đụng vào, không ngừng quơ cánh tay muốn ngăn cản hắn ta tiếp cận mình...

Nhưng khí lực đối phương lớn hơn nhiều so với cô.

Ngay khi cô cảm thấy mình sắp kháng cự không nổi, cửa phòng lại mở, người đàn ông có thân hình cao lớn kia bước nhanh đi tới, trực tiếp đá ngã lăn tên đàn ông bì ổi ở trước mặt ra.


Ai?

Là ai cứu cô?

Khuôn mặt rất quen thuộc, bóng dáng rất quen thuộc...

Hoắc Kỷ Thành tức điên người muốn ném tên đàn ông hèn hạ - khinh nhờn Tần Lạc ra ngoài, khi nhìn thấy hai mắt Tần Lạc mê ly, không ngừng kêu nóng, thì đoán được cô nhất định là đã uống cái gì không nên uống rồi.

“Chết tiệt!”

Anh vội vã ôm lấy Tần Lạc đang nằm ở trên giường đi đến phòng tắm, thứ bây giờ cô cần đó là hạ nhiệt độ, bằng không...

Vừa tiếp xúc với thân thể Hoắc Kỷ Thành, thì Tần Lạc tự dựa sát vào anh, như là tóm được cọng rơm cứu mạng...

Thân thể Hoắc Kỷ Thành cứng đờ, anh rất muốn xử lý người phụ nữ trong lòng tại chỗ, nhưng khi cô tỉnh táo lại, ắt sẽ trách tội mình.

Nghĩ đến đây, anh vẫn là nhịn xuống.

...

Trong phòng tắm.

Ở trong nước lạnh Tần Lạc vẫn cảm thấy nóng, cô cũng chẳng quan tâm toàn thân mình ướt đẫm trực tiếp ôm lấy Hoắc Kỷ Thành ở bênh cạnh, miệng lại còn thì thào nói: “Nóng... Tôi nóng quá...”

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành hung hăng giật giật vài cái, nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, anh cũng không phải Liễu Hạ Huệ!

Lập tức đẩy Tần Lạc ở trên người anh đang cọ đầu loạn ra: “Lạc Lạc, em nhìn rõ xem anh là ai? Em xác định mình thật sự muốn như vậy sao?”

Hai mắt Tần Lạc mê ly nhìn anh, vẻ mặt đặc biệt uất ức, cắn môi dưới: “Tôi... Thật sự nóng quá, thật là khó chịu...”

Giọng cô mềm nhũn, mang theo một loại xinh đẹp của cô gái nhỏ.

Điều này khiến cho Hoắc Kỷ Thành không kháng cự được?

Còn chưa có mở miệng nói chuyện, miệng đã bị chắn rồi.

Ách... Không sai!

Lần này, là anh bị cường hôn.

Đương nhiên, trong lòng anh là vô cùng vui vẻ.

“Lạc Lạc, tối nay là em ép anh, anh là người đàn ông bình thường, người phụ nữ anh yêu nhiệt tình phát ra lời mời với anh, anh không có biện pháp cự tuyệt.”