Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 263: Ai biết anh có tâm tư gì khác không!

Hai gò má Tần Lạc đỏ bừng: “Anh nghĩ nhiều rồi! Làm sao nhà tôi có thể có quần áo của anh!”

Hoắc Kỷ Thành thấy dáng vẻ của cô thì biết trò đùa này có phần quá, nhưng cũng chỉ có như vậy mới làm cho Tần Lạc có ấn tượng khắc sâu với mình...

Cho nên, anh bằng bất cứ giá nào.

“Trước kia anh để mấy bộ quần áo ở đây, nên vẫn ở trong tủ quần áo.”

“Khốn khiếp! Anh khẩn trương rời khỏi nhà tôi!”

Tần Lạc nghiến răng nghiến lợi trừng mắt về phía anh, biết anh muốn lên chẳng có lòng tốt gì, quả nhiên!

Quá đáng!

Hoắc Kỷ Thành nhìn quần áo ướt nhẹp trên người mình: “Lạc Lạc, anh chỉ muốn thay quần áo, cũng không có ý gì khác.”

Tần Lạc tức giận nói: “Ai biết anh có tâm tư gì khác không!”

Hoắc Kỷ Thành thở dài: “Thôi! Hiện anh nói cái gì em cũng sẽ không tin, nhưng anh lấy danh nghĩa Tiểu Tinh ra thề, anh thật sự không có ý gì, hơn nữa trước đó anh cũng không biết vòi nước nhà em bị hỏng.”

Anh nói sự thật.

Tần Lạc cắn môi, cô không thể không thừa nhận, vòi nước nhà mình bị hỏng là ngoài ý muốn, nhưng ở cùng một chỗ với người đàn ông có ý đồ riêng...

Cô chỉ có thể buồn bực nói: “Anh chờ đó!”

Sau đó, xoay người đi vào trong phòng, sau khi tìm vài cái ngăn kéo, rốt cục ở trong một cái ngăn kéo trên cùng phát hiện quần áo đàn ông.

Giỏi lắm! Lại còn không chỉ có một bộ, từ trong ra ngoài dường như đều có, trong khoảng thời gian này cô vẫn chưa kịp dọn dẹp tủ quần áo, cũng không rõ nhà mình tự dưng còn có quần áo đàn ông.

Xem ra, lúc trước quan hệ mình với người đàn ông này quả thật rất thân mật...

Nghĩ lại, cô muốn điên rồi!

Cô không chỉ lấy một bộ quần áo ra ngoài, mà nhét tất cả quần áo của anh trong một cái túi, trực tiếp nhét vào trên tay Hoắc Kỷ Thành: “Toàn bộ đồ của anh hãy mang đi! Mặt khác, anh còn đồ gì đó ở đây cũng nhớ nhắc nhở tôi!”

Hoắc Kỷ Thành bất đắc dĩ nhận lấy túi lớn: “Anh lại dùng toilet một chút.”

Tần Lạc hừ nói: “2 phút!”

Hoắc Kỷ Thành cũng chỉ có thể gật đầu: “Được.”


2 phút sau, Hoắc Kỷ Thành thay quần áo xong từ toilet xuất lai, anh nhìn con trai vẫn ngủ say: “Lạc Lạc, đêm nay Tiểu Tinh làm phiền em rồi.”

Tần Lạc bĩu môi: “Tôi hoàn toàn là vì thích Tiểu Tinh, không có quan hệ gì với anh, anh đi nhanh đi!”

Hoắc Kỷ Thành: “...”

Mặc dù tư vị bị người ta đuổi đi rất khó chịu, nhưng bây giờ Tần Lạc đã quên mình, anh cũng chỉ có thể từng bước một từ từ đến.

Nóng vội ăn không được đậu hũ nóng.

“Anh đi đây.”

“...”

Tần Lạc không lên tiếng, đợi anh rời đi thì khóa trái cửa, sau đó hít một hơi thật sâu, tựa như nhớ tới cái gì đưa tay sờ sờ mặt mình...

Cảm giác vẫn còn nong nóng...

Má ơi! Vừa rồi không phải cô đỏ mặt chứ?

Đối với chuyện trước kia mình từng có tiếp xúc thân mật với Hoắc Kỷ Thành, ngay từ đầu cô kháng cự thừa nhận, bây giờ quần lót của anh đều ở trong ngăn kéo nhà mình, cái gì nên sáng tỏ đã chứng minh rồi...

Quan hệ thật sự vô cùng lộn xộn!

Đêm nay, Tần Lạc có chút mất ngủ...

*****

Sau khi Đường Từ Từ tăng ca kết thúc trở về biệt thự phát hiện đêm nay Liên Tấn Nghiêu không có ở đây, cô không nói lên được là thở phào nhẹ nhõm hay là thế nào, gần đây sau khi nhìn thấy mấy người Tần Lạc thì tâm tình của cô vẫn khẩn trương căng thẳng...

Coi như các cô ấy không biết tình huống thật sự của mình, dù sao cũng là quan hệ không ra ánh sáng...

Đối với người đàn ông Liên Tấn Nghiêu này, cô biết anh cường thế, bá đạo, nguy hiểm, cho đến bây giờ đều nói một không hai, không cho mình cơ hội phản bác.

Ngoại trừ nghe lời, chính là nghe lời...

Cuộc sống như vậy, cô cũng không biết khi nào thì mới kết thúc...

Một người ngốc khó tránh khỏi sẽ suy nghĩ miên man, Đường Từ Từ liền đi đến bể bơi bơi lội, tự do tự tại ở trong bể bơi to như vậy cảm giác thật sự thoải mái, cánh tay không ngừng huy động có thể làm cho cô quên mất phiền não tạm thời.

Một vòng lại một vòng...

Bơi được ba vòng, cô mệt đến mức sắp nhanh hư thoát, dẫm cầu thang lên bờ nằm ở trên ghế trúc nghỉ ngơi, bên cạnh có tủ lạnh bất cứ lúc nào đều đặt đầy loại đồ uống cùng nước.

Cô cầm một chai đồ uống vi-ta-min, uống vài ngụm.

Trong đầu nghĩ đến bản thân hiện giờ không được tự do, lòng không có lí do rất buồn, đứng dậy, chợt nhảy vào trong bể bơi.

Khi Liên Tấn Nghiêu tiến vào, đúng lúc nhìn thấy một màn này.

Hôm nay anh vừa từ Đức trở về, vốn định cho cô gái nhỏ một niềm vui bất ngờ, kết quả vừa mới vào nhà đã được người hầu cho biết cô đang bơi ở bể bơi.

Anh lửng thững đi tới, đứng trên bờ từ trên cao nhìn xuống Đường Từ Từ.


Đường Từ Từ đang bơi giống như phát tiết căn bản không biết Liên Tấn Nghiêu đã trở về, sau khi nín thở ở trong nước năm phút thì chui lên.

Khi nhìn thấy một cái bóng dáng cao lớn đứng ở trước mặt mình, cô sợ tới mức run lên, lại trầm vào trong nước.

Bất quá, cô biết bơi, đã học làm thế nào để mình nổi lên trên mặt nước.

Chân vừa đạp, lại lộ ra ướt sũng não đại.

“Sao anh trở về?”

Đường Từ Từ khó hiểu hỏi, cô nhớ anh đã nói hết ngày mai mới có thể trở về.

Con ngươi đen của Liên Tấn Nghiêu khóa chặt lấy cô: “Không mong anh trở về sớm sao?”

Ở chung với anh lâu như vậy, Đường Từ Từ đã hiểu cơ bản tính nết của anh, lúc này loại chỉ có thể nghe lời anh, cứng đầu với anh không thể nghi ngờ là tự chuốc lấy cực khổ.

“Đâu có! Em nhớ anh nói là mai hoặc ngày kia mới trở về.”

Giọng cô nhỏ nhẹ yếu đuối làm cho Liên Tấn Nghiêu nghe rất thoải mái, không vui trong lòng lập tức tan thành mây khói.

“Ừ, chuyện xử lý xong thì trở lại đầu tiên.”

“A......”

“Đã biết bơi?”

“Ừ!”

Chuyện biết bơi là sự kiện đáng vui vẻ, trò chuyện với thiên đường Từ Từ bỗng nhiên đã quên không thoải mái hôm nay.

“Bơi mấy vòng rồi?”

“Bốn vòng rồi.”

“Lên đi, cùng ăn cơm với anh.”

“Ách...”

Ông chủ đã phân phó, Đường Từ Từ cũng không dám không nghe theo, ở dưới ánh mắt sáng quắc của anh nhìn xuống, lên bờ, kéo khăn tắm che phủ người mình thật chặt chẽ.

“Em rất lạnh?”

Đuôi mắt hẹp dài của Liên Tấn Nghiêu hơi xếch lên.

Đường Từ Từ lắc đầu: “Không có!”

Liên Tấn Nghiêu nhíu mày: “Vậy em che kín như vậy làm gì?”

Đường Từ Từ: “...”

Em đây không phải lo lắng anh đột nhiên phát thú - tính sao?


...

Trở về phòng tắm rửa nước lạnh một trận thì thay quần áo trang nhã đơn giản rồi xuống lầu.

Liên Tấn Nghiêu rất không hài lòng với đồ cô mặc trên người, bảo người hầu ngày mai ném toàn bộ quần dài áo dài trong phòng trên lầu đi...

Lại gọi điện thoại cho trợ lý Owen, bảo anh ta mua nhiều quần áo phụ nữ gợi cảm đơn giản một chút.

Owen tự động lý giải thành: Ông chủ càng thích Đường tiểu thư ở trước mặt anh ta cái gì cũng không mặc, nhưng cái này hiển nhiên không có khả năng, cho nên, cái gọi là gợi cảm đơn giản nhất chính là quần áo do mấy khối vải tùy ý hợp lại ở một chỗ...

Ở dưới ý tốt của anh ta, trong tủ quần áo Đường Từ Từ toàn bộ đổi thành váy ngắn gợi cảm không thể khêu gợi hơn được nữa, ngẫu nhiên có vài chiếc váy dài, tất cả đều là xẻ tà đến bắp đùi.

Còn có vài bộ mặc không cài đai lưng thì giống như không mặc...

Dường như tất cả quần trong đều đổi thành dây buộc...

Còn có vài bộ áo liền quần, quần là cái loại trực tiếp ở phía dưới có cúc áo, nhẹ nhàng một xả, tiện mở, vô cùng thuận tiện làm một số chuyện.

Khi thấy những bộ quần áo này, Đường Từ Từ hoàn toàn ngổn ngang trong gió rồi.

Tên khốn khiếp đại biến thái!

Lại có thể muốn cô mặc quần áo gợi cảm hở hang như vậy mỗi ngày lượn qua lượn lại ở trước mặt anh, không phải thuận tiện cho anh bất cứ lúc nào có thể tùy ý làm bậy sao?

Quá đáng ghét rồi!

Tay Đường Từ Từ lặng lẽ siết chặt thành quyền.

Nghĩ lại tình cảnh Liên Tấn Nghiêu trở về bảo Đường Từ Từ ăn cơm cùng anh:

Một ngày không ăn đói bụng, khẩu vị Đường Từ Từ vô cùng tốt, hơn nữa đầu bếp ở đây làm đồ ăn rất hợp khẩu vị của cô, cô lại một lần nữa ăn no rồi...

“...”

Cô không nhịn được nấc cục, hai giây sau, cô nhanh chóng bụm miệng.

Liên Tấn Nghiêu buông đũa xuống: “Giống con heo con.”

Đường Từ Từ đen mặt, cô có chỗ nào giống Tiểu Trư hả?

“Ăn hơi nhiều, em muốn ra ngoài đi dạo một chút.”

“Muốn đi đâu không?”

“Vườn hoa sau nhà!”

Ngoại trừ sân sau khá lớn, có thể đi dạo mấy giờ, đã tiêu hao thời gian lại tiêu hóa sức ăn, thật tốt!

“Anh hỏi em muốn đi đâu không?”

Liên Tấn Nghiêu nhắc lại một lần nữa.

Lúc này Đường Từ Từ mới phản ứng kịp, sững sờ nhìn về phía anh, hỏi một câu rất ngốc: “Em muốn đi đâu anh đều đưa em đi sao?”


Liên Tấn Nghiêu nhìn cô vài giây, vừa rồi cô bơi ở trong bể bơi lội thì anh cảm giác cô có chút không đúng...

Lúc này, là cảm nhận rất rõ ràng rồi.

Không chút do dự trả lời: “Đương nhiên.”

“Em muốn đến nơi có biển.”

Đường Từ Từ nói trong lòng mình ra, khi trong lòng cô khó chịu thì chỉ thích đi biển ngồi nghe tiếng sóng biển đập vào bờ cát.

Một mình yên tĩnh ngồi ở đó, rất đơn giản tốt đẹp.

“Được.”

Liên Tấn Nghiêu không hỏi bất cứ nguyên nhân gì đã đáp ứng làm cho Đường Từ Từ ngây ngẩn cả người, thật ra cô chỉ thuận miệng nói, không nghĩ tới anh sẽ thật sự đồng ý.

Dù sao người bây giờ đến bờ biển hóng gió rất nhiều.

Không phải anh không thích đi chỗ nào nhiều người sao?

“Thật sự muốn đi sao?”

“Em không muốn đi?”

Liên Tấn Nghiêu nhíu mày, Đường Từ Từ vội vàng xua tay: “Em muốn đi!”

Cô thật muốn đi nghe tiếng sóng biển ban đêm một chút, trống trải tịch liêu, giống như có thể cuốn đi tất cả phiền não ở đáy lòng cô.

“Đi thôi.”

Liên Tấn Nghiêu đứng dậy đi ra bên ngoài, anh không có bảo lái xe, mà thay chiếc xe thể thao Aston Martin màu xanh ngọc.

Đường Từ Từ ngồi ở trên ghế lái phụ giống như nằm mơ.

Mãi đến khi xe khởi động, cô mới có cảm giác chân thật, gió đêm thổi “Vù vù”, thấm lạnh tim gan!

Cô quay đầu nhỏ giọng hỏi: “Em có thể duỗi tay ra ngoài cửa sổ không?”

Liên tấn Nghiêu đầu cũng không ngẩng, giọng vẫn trước sau như một trầm thấp gợi cảm: “Có thể.”

Bỗng nhiên Đường Từ Từ cảm thấy, giọng của anh rất dịu dàng, thanh đới tuyệt đẹp có thể so với giai điệu đàn vi-ô-lông-xen êm tai, nghe vào trong lỗ tai đặc biệt thoải mái say lòng người!

“Cảm ơn.”

Cô nhỏ giọng nói, sau đó chậm rãi giang tay phải mình ra, để cho nó tự do duỗi thân trong không trung, tốc độ xe thể thao rất nhanh, mang đến một cỗ gió mạnh mẻ tự do.

Tâm tình Đường Từ Từ tốt lên rất nhiều.

Tóc bay theo gió nhảy múa, tung bay, cô cũng mặc kệ chúng nó, tận tình hưởng thụ sung sướng cùng vui vẻ giờ phút này.

...

Rất nhanh, xe thể thao trực tiếp chạy đến bến tàu.


Đường Từ Từ kinh ngạc xuống xe theo Liên Tấn Nghiêu: “Đi đâu?”

Liên Tấn Nghiêu lạnh nhạt nói: “Ra biển.”

Tròng mắt đen bóng của Đường Từ Từ mở thật lớn, sáng lên rực rỡ, giống như tô màu cho bảo thạch đen.

“Ngồi thuyền ra biển sao?”

“Ừ.”

Đường Từ Từ lấy được câu trả lời khẳng định, trong lòng vô cùng nhảy nhót, hoàn toàn không dám tin đêm nay Liên Tấn Nghiêu sẽ tốt như vậy.

Anh như vậy, làm cho mình có chút trầm mê...