Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 235: Cô là đi vào thời gian khác sao?

Nếu người ta đã có tâm giấu diếm, Tần Lạc cũng không muốn miễn cưỡng, dù sao đối với người không quen, lòng hiếu kỳ của cô cũng không nặng như thế.

Ước Hàn ho nhẹ một tiếng, nói sang chuyện khác: “Đi làm kiểm tra với tôi trước!”

Tần Lạc liền vội vàng hỏi: “Bác sỹ, máu bầm trên mặt tôi phải mất bao lâu mới có thể tan? Tôi còn phải đi học.Chú nói anh có thuốc mỡ đặc biệt công hiệu, có thật không...?”

Dường như có có rất nhiều vấn đề.

Ước bị một câu cuối cùng của cô mà kinh ngạc: “Chú?”

Tần Lạc lại có thể gọi A Thành là chú?

Đây là xưng hô quỷquái gì vậy?

Tần Lạc trừng mắt nhìn: “Có vấn đề sao?”

Ước Hàn bật cười: “Tần tiểu thư xưng hô vậy thật rất giống kiểu Hàn.”

Vẻ mặt Tần Lạc vô tội: “Nói như vậy cũng không sai, tôilà thiếu nữ hạt đậu chính trực, chú vừa nhìn đã biết hơn ba mươi tuổi, gọi thẳng tên rất không lễ phép.”

Ước Hàn: “ “

Được rồi! Cùng một cô gái 26 tuổi tự nhận mình 20 tuổi thì không thể giảng đạo lý

Sau khi bọn họ đi xa, thì Hoắc Kỷ Thành dặn Mary nói: “Lạc Lạc cho rằng mình mới 20 tuổi, hơn nữa còn la hét muốn đi học, tôi hi vọng trong khoảng thời gian cô chăm sóc đừng để cô ấy phát hiện năm nay là 2016, nếu không tôi lo lắng cô ấy sẽ không chịu nổi.”

Mary gật đầu: “Không thành vấn đề! Nhưng bây giờ cô ấy không biết chúng ta, chỉ sợ sẽ không nghe chúng ta, hơn nữa, chúng ta cũng không thể hạn chế được tự do của cô ấy.”

Hoắc Kỷ Thành cau mày, anh cũng biết đạo lý này, nhưng có thể giấu diếm được lúc nào thì hay lúc đó! Có lẽ qua vài ngày nữa Lạc Lạc sẽ nhớ ra tất cả mọi chuyện?

Anhan ủi mình như vậy.

Mary thấy bộ dáng của anh chỉ có thể an ủi: “A Thành, anh cũng không cần quá lo lắng, tình huống của Lạc Lạc nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có thể nhớ ra, chúng ta phải suy nghĩ về phía tốt.”


Hoắc Kỷ Thành gật đầu: “Ừ.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi về phía Ước Hàn cùng Tần Lạc vừa rồi rời đi.

Bỗng nhiên, nghe tiếng Tần Lạc gần như phát điên: “Tinh thần tôi không có vấn đề! Rốt cuộc anh là bác sỹ gì? Bác sĩ tâm lí? Ai nói tôi muốn xem bác sĩ tâm lí hả?Đồng hồ trong tay anh kia có ý gì? Muốn thôi miên tôi? Không có cửa đâu!

Hoắc Kỷ Thành không chút suy nghĩ vọt đi vào: “Sao lại thế này?”

Tần Lạc bỗng nhiên xông đến trốn ở bên cạnh Hoắc Kỷ Thành, tay phải lại còn nắm chặt cánh tay: “Chú, chú mau dẫn tôi rời khỏi nơi này! Tôi không cần bác sĩ tâm lý này! Tôi chỉ xảy ra tai nạn xe cộ mặt bị xưng phù thành đầu heo mà thôi.”

Giờ khắc này, trong giọng nói cô lộ ra yếu ớt.

Bỗng dưng Hoắc Kỷ Thànhđau lòng không thôi, ánh mắt hơi trách cứ nhìn về phía Ước Hàn: “Sao lại thế này?”

Ước Hàn nhún vai, vẻ mặt rất vô tội: “Mình chỉ là giả thiết hỏi cô một vấn đề, không ngờ cô sẽ kích động như vậy, mình “

Tần Lạc lập tức kêu lên: “Anh nói giả thiết vấn đề gì? Rõ ràng anh nói là tôi đang ở một giấc mộng rất dài, còn nói tôi ở trong mộng cảnh không muốn tỉnh lại.”

Hoắc Kỷ Thành có thể cảm giác trong giọng cô lộ ra một chút sợ hãi, vội vàng dịu dàng vỗ vỗ lưng cô: “Được rồi, đừng sợ, có anh ở đây, không ai dám tổn thương em.”

Tần Lạc ngửa đầu nhìn anh một cái: “Chú, tôi không thích nơi này! Càng không thích bác sỹ này! Chúng ta không cần ở bệnh viện này có được không?”

Đối với cầu xin của cô, Hoắc Kỷ Thành có chút mềm lòng, nhưng anh cũng biết sắp xếp cô ở trong này là lựa chọn tốt nhất.

Chỉ có thể dịu dàng trấn an nói: “Chúng ta sẽ không cần bác sỹ này, nhưng bệnh viện này là tốt nhất ở thành phố A, có lợi cho khôi phục vết thương của em, em cảm thấy được không?”

Anh thử thương lượng với cô, không muốn độc đoán giúp cô ra quyết định.

Tần Lạc cắn môi suy nghĩ, con gái mà! Đều yêu quý mặt mình, cô đương nhiên cũng không ngoại lệ.

“Được, nhưng tôi không muốn phải nhìn thấy bác sỹ này nữa!”

Cô đưa tay chỉ vào Ước Hàn, giọng rất kiên định.

Trên trán Ước Hàn treo đầy vạch đen, này

Sau khi dụ dỗ Tần Lạc đến phòng bệnh xong, thì Mary ở lại cùng cô, hai cô gái ở một chỗ nói chuyện thuận tiện hơn rất nhiều, thêm nữa tính cách Mary thẳng thắn, Tần Lạc có ấn tượng cũng không tệ lắm với cô, liền trò chuyện với cô.

Trong phòng làm việc Ước Hàn.

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành đầy mây đen: “Cậu đã làm hỏng chuyện, còn có ai có thể chữa khỏi cho Lạc Lạc?”


Ước Hàn thở dài: “Theo phân tích của mình, mình cảm thấy ở trong lòng Tần Lạc vô cùng có khả năng bài xích chuyên ngành bác sĩ tâm, hơn nữa không thể dính vào hai chữ "Thôi miên" này, mặc dù cô ấy đã quên chuyện sáu năm, nhưng thật sâu trong trí nhớ của cô ấy vẫn rất bài xích "Thuật thôi miên", đây là một bản năng kéo dài.”

Hoắc Kỷ Thành nói tiếp: “Vậy bây giờ phải làm sao? Cô ấy căn bản không muốn thấy cậu. Còn có, cô ấy có thể bởi vậy nhớ ra chính chuyện mình bị thôi miên không?”

Ước Hàn bưng chén trà trước mặt lên hớp một ngụm: “Bản năng bài trừ bất kỳ cái gì có thể, cũng không có cách nào đánh giá nhất định gì, tâm lý học chính là như thế, không có giới hạn chính xác, còn là mỗi người khác nhau.”

Dừng một chút: “Nhưng có thể khẳng định, Tần Lạc rất bài xích bác sĩ tâm lí, bây giờ cô ấy đã để mắt đến mình, còn rất phản cảm với mình, quả thật không thể tiến hành trị liệu tiếp sau.”

Nhất thời, trong phòng lâm vào một mảng yên tĩnh.

Ước Hànlại mở miệng nói: “Trước mắt cũng chỉ có thể để Mary ở cùng với cô ấy nhiều, để cho cô ấy tín nhiệm Mary thì lại bắt đầu trị liệu.”

Hoắc Kỷ Thành nhíu mi: “Như vậy được không?”

Ước Hànthở dài: “Ngoại trừ biện pháp này, đã không còn cách nào khác.”

Hoắc Kỷ Thành: “ “

*****

Buổi tối, Tần Lạc lấy di động của mình ra sạc điện, cô vốn tưởng rằng sau khi khởi động máy sẽ nhận được điện thoại của bạn cùng phòng, dù sao cô đã trốn học mấy ngày rồi.

Kết quả - -

Trên di động cũng không có một cuộc gọi nhỡ của các côấy.

Cô lụctìm số điện thoạicủa Đường Từ Từ, gọi đi.

Vang hơn bốn mươi giây sau vẫn không có người nhận nghe, sau đó điện thoại liền tự động treo.

Tần Lạc ngẩn người, Từ Từ đêm nay lại đi làm ở ktv sao?

Lập tức lại bấm số máy bàn ký túc xá, vang một lúc rốt cục có người nhận nghe: “Ai vậy?”

Nghe thấy giọng xa lạ như vậy, Tần Lạc có chút thất thần: “Tiêu Tiêu có ở đây không?”

Đối phương không kiên nhẫn lẩm bẩm một câu: “Tiêu Tiêu là ai a? Cô gọinhầm điện thoại rồi!”

Sau đó, “Bốp” một cái cắt đứt rồi.

Tần Lạc không dám tin lật xem số điện thoại một lần nữa, không sai nha! Chính là dãy số ký túc xá các cô, làm sao có thể không có Tiêu Tiêu?

Ký túc xá các cô tổng cộng có bốn người, đều là chuyên ngành khác nhau, cô quan hệ tốt nhất với Đường Từ Từ, bởi vì hai cô thường xuyên cùng ra ngoài làm thêm.


Tiêu Tiêu là người Thượng Hải, con gái một, nuông chiều từ bé, điều kiện kinh tế trong nhà rất tốt, học chuyên ngành thiết kế thời trang, ước mơ là thành lập thương hiệu trang phục của riêng mình.

Cho nên quần áo của cô ấy rất nhiều, mỗi ngày giống như show catwalk, cũng là người trong phòng ngủ phóng khoáng lạc quan thời thượng, tính cách kiêu ngạo, quan hệ rất tốt với cô gái Quảng Đông Diêu San San.

Diêu San San, người Quảng Đông, tiếng phổ thông không tiêu chuẩn, nhưng nói tiếng Quảng Đông đặc biệt lưu loát, có chị gái gả cho một phú thương ở Hongkong, cho nên cảm thấy mình cũng rất đẹp, cả ngày treo trên bờ môi đều là các loại xa xỉ phẩm bài, rất theo xu thế.

Không quen nhìn Tần Lạc cùng Đường Từ Từcổ hủ cả ngày làm thêm, mỗi ngày cùng Tiêu Tiêu ở chung một chỗ.

Sau khi hồi tưởng, Tần Lạc lại gọi dãy số ký túc xá một lần, vẫn giọng vừa rồi kia:“Alo? Tìm ai?”

Tần Lạc hít một hơi thật sâu: “Tôi tìm Diêu San San.”

Đối phương trả lời: “Gọi nhầmsố rồi!Không có Diêu San San!”

Tần Lạc vội vàng nói: “Xin hỏi nơi này có phải ký túc xá phòng 302 phải không?”

Đối phương gật đầu: “Đúng!”

Tần Lạc lại hỏi: “VậyĐường Từ Từ đâu?”

Đối phương có chút không kiên nhẫn: “Chị à! Chị thật sự gọi nhầmsố rồi! Không cần gọi đến nữa!”

Sau đó, “Bốp” một cái lại cúp điện thoại rồi.

Tần Lạc nghe trong điện thoại di động truyền đến âm thanh “Đô đô đô”, ngồi ở trên giường vài giây, đây là có chuyện gì?

Phòng 302 ký túc xá rõ ràng làcô ở, Đường Từ Từ, Tiêu Tiêu, bốn người Diêu San San, làm sao có thể không có ba người đó chứ?

Vừa rồi mình cũng xác nhận số điện thoại, rõ ràng là đúng.

Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

Vì sao cô có cảm giác mình đi vào một thời không khác.

Sau khi côngu ngơ vài giây, quyết định gọi điện thoại cho bạn tốt Bùi Tử Ninh, có lẽ ở chỗ cô ấy có thể tìm được đáp án mình muốn.

Nhìn thấy bạn tốt gọi đến, Bùi Tử Ninh không chút suy nghĩ nhận nghe.

“Lạc Lạc, mấy ngày nay cậu đã đi đâu hả? Gọi điện thoại đều tắt máy, làm hại mình tưởngcậu mất tích rồi!”

Nghe thấy giọng trêu chọc quen thuộc, Tần Lạc cảm thấy thân thiết bội lần.

Không tồi, cuối cùng là tìm được phương thức tháo gỡ chính xác.


“Tử ninh, nghe được giọng của cậu thật tốt!”

Cô xúc động từnội tâm phát ra, vừa rồi mỗi lần tìm không thấy Đường Từ Từ với các bạn, cô còn tưởng rằng mình bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.

Xem ra mặc kệ phát sinh bất kỳ chuyện gì, Tử Ninh vĩnh viễn đều ở bên cạnh mình!

Bùi Tử Ninh cười nói: “Coi cậu nói, rốt cuộc phát sinh chuyện gì!”

Tần Lạc nói chi tiết: “Tử Ninh, mình xảy ra tai nạn xe.”

Bùi Tử Ninh nhất thời quát to một tiếng: “Cái gì? Xảy ra tai nạn xe? Sao lại thế? Có nghiêm trọng không?”

Quan tâm liên tiếp của cô ấy làm cho trong lòng Tần Lạc ấm áp.

“Không sao, chỉ là bị thương ngoài da, nhưng mặt xưng phù như cái đầu heo, máu bầm cũng chưa tan, chỗ khác cũng không có việc gì.”

“Ở bệnh viện Kiêu Dương?”

“Ách làm sao mà cậu biết?”

“Này cần đoán sao? Nhất định là Hoắc Kỷ Thành sắp xếp? Mình bắt đầu bực bội, rốt cuộc anh ta bảo vệ cậu như thế nào? Lại để cậu xảy ra tai nạn xe hả? Từ khi cậu Ủ cùng với anh ta, thật đúng là phúc họa không ngừng!”

Bùi Tử Ninh nén giận nói.

Tần Lạc giật mình, Hoắc Kỷ Thành?

“Hoắc Kỷ Thành là ai?”

Trong lòng cô nghĩ như vậy, miệng cũng hỏi ra ngoài như vậy.

Lần này, đến phiên Bùi Tử Ninh hoảng sợ, dừng hai giây: “Lạc Lạc, cậu sao vậy? Cậu thật sự không biết Hoắc Kỷ Thành là ai? Haytrêu mìnhà?”

Lông mi thanh tú của Tần Lạc nhíu lại, cô nhớ rõ khi ở bệnh viện La Mã bác sỹ gọi chú kia là Hoắc tiên sinh, chẳng lẽ chú chính là “ Hoắc Kỷ Thành “ trong miệng Tử Ninh?

“Tử Ninh, mình hỏi cậu một vấn đề.”

“Cái gì?”

“Cậu năm nay bao nhiêu tuổi rồi.”

“Gì?”

Bùi Tử Ninh thiếu chút nữa cho rằng mình nghe lầm, làm sao Lạc Lạc có thể hỏi mình một vấn đề giống như đùa nghiêm túc như vậy?


Tần Lạc lại nói một lần: “Cậu nói chi tiết cho mình biết.”

Bùi Tử Ninh ngạc nhiên: “26 nha! Sao vậy?”

Tần Lạc thở dài một tiếng: “Cho nên năm nay không phải năm 2010?”

Bùi Tử Ninh càng thêm buồn bực: “Đương nhiên! Năm nay là năm 2016.”

Tần Lạc đỡ lấy đầu, cô thật sự đi vào thời không khác sao?