Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 215: Sáng sớm đến ức hiếp cô

Khi Đường Triều với Tống Tư Kỳ đến cửa “Thấu Phương trai”, Tống Tư Bạch cũng vừa chạy tới, anh liếc mắt một cái thì nhìn ra trong mắt em gái tràn ra tình yêu với Đường Triều…

Trong đầu nhớ đến video clip đêm đó Đường Triều cho mình xem...

Nếu không phải có video clip làm chứng, lại vô cùng tin tưởng tính tình bạn tốt, nếu không thì anh ta thật sự sẽ cho rằng đây là thủ đoạn người khác cố ý vu oan hãm hại em gái anh.

“Kỳ Kỳ, em đi công tác mười ngày này có quen không?”

“Rất tốt! Anh hai, sao anh hỏi giống với anh Đường Triều thế? Hơn nữa, hôm nay anh rất kỳ lạ...!”

Tống Tư Kỳ vô tâm nói, mắt to khó hiểu chớp chớp.

Thấy dáng vẻ này của cô, trong lòng Tống Tư Bạch tự dưng dâng lên cảm giác tội ác, sao anh có thể nghi ngờ em gái mình?

Nhưng video clip ngày đó giống như khắc vào trong đầu mình, đuổi thế nào cũng không đi.

Đường Triều sợ lão Nhị sốt ruột che chở em gái, nhất thời nói chuyện không nên nói, vội vàng chen miệng nói: “Kỳ Kỳ, anh hai em là quá quan tâm, dù sao từ nhỏ đến lớn em rất ít ra khỏi nhà, lần này đi công tác mười ngày xem như một lần đi lâu!”

Tống Tư Kỳ ủy khuất gật đầu: “Vâng! Vẫn là anh Đường Triều với anh hai hiểu em nhất, tốt với em nhất...”

Cô vừa nói ánh mắt vừa nhìn về phía trên người Đường triều, ý đồ không thể rõ ràng hơn...

Tống Tư Bạch nhất thời phiền muộn không thôi, tưởng rằng em gái thật sự như trong clip ngày đó nói không thích Đường Triều, kết quả...

Khi tiến vào phòng, Tống Tư Bạch thừa dịp Tống Tư Kỳ không chú ý liếc mắt nhìn Đường Triều một cái, anh ta chỉ bất đắc dĩ nhún vai, giống như nói: Bây giờ cậu thấy chưa?

Tống Tư Bạch thật sự hận không thể đánh cậu ta một cái!

Đều do cậu ta! Không bằng không chứng gặp phải nhiều chuyện như vậy! Nếu em gái thật sự có chứng nhân cách phân liệt, thì không phải làm hại người một nhà bọn họ cũng không được bình yên sao?

Lập tức oán hận trừng mắt nhìn Đường Triều một cái.

Khi Tống Tư Kỳ quay đầu vừa hay nhìn thấy anh hai với Đường Triều đang dùng ánh mắt trao đổi, không khỏi hỏi: “Anh hai, các anh làm sao vậy?”


Tống Tư Bạch nhìn em gái đơn thuần như giấy trắng: “Không sao, Đường Triều luôn luôn đáng đánh đòn, cũng không phải lần một lần hai.”

Tống Tư Kỳ bĩu môi: “Nào có! Anh Đường Triều rõ ràng rất tốt!”

Đường Triều như là tìm được cứu tinh đi qua nắm bả vai Tống Tư Kỳ: “Vẫn là Kỳ Kỳ hiểu anh!”

Tống Tư Bạch vội vàng tiến lên một bước đánh bàn tay heo của cậu ta: “Nam nữ thụ thụ bất thân! Ai cho phép cậu ôm em gái mình như vậy?”

Đường Triều nhanh chóng lấy tay mình ra, trong lòng cảm khái không thôi: Anh hai bảo hộ em gái thật chặt, cũng khó trách cậu ta nhất thời không tiếp nhận được sự thật này.

Tống Tư Kỳ oán trách nhìn về phía anh hai: “Anh hai, anh làm gì vậy!”

Vừa rồi rõ ràng cảm giác rất tốt, đều bị anh hai sát phong cảnh này phá đi...

Đáng ghét!

Nhưng Tống Tư Bạch lại đau đầu không thôi, nếu Tống Tư Kỳ trong clip cũng là một phần trong tính cách bản thân Kỳ Kỳ, như thế anh tình nguyện tính cách Tống Tư Kỳ kia nhiều một chút...

...

Sau khi ăn xong, Đường Triều với Tống Tư Bạch cùng đưa Tống Tư Kỳ trở về, điều này làm cho cô vô cùng vui vẻ, giống như cô gái nhỏ được cho kẹo.

Chờ cô ấy vào nhà, thì Đường Triều nghiêm mặt hỏi: “Cậu nghĩ thế nào?”

Tống Tư Bạch chau mày: “Kỳ Kỳ từ nhỏ là con gái ngoan ngoãn trong nhà, bị thúc chú với thím bảo vệ rất kỹ, chưa bao giờ phải chịu bất kỳ kích thích gì, làm sao có thể tạo ra một nhân cách khác?”

Đường Triều sờ mũi: “Vấn đề này mình cũng không rõ, mình cảm thấy chúng ta vẫn nên đi hỏi cố vấn chuyên nghiệp như là: Ước Hàn.”

Tống Tư Bạch hung hăng trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: “Cậu tốt nhất nên cầu nguyện không liên quan gì với cậu.”

Đường Triều càng thêm vô tội: “Anh hai, mình quá oan uổng! Mình chưa từng cho Kỳ Kỳ bất kỳ ám chỉ phương diện tình cảm hoặc là hi vọng gì! Làm sao nguyên nhân có thể là mình?”


Tống Tư Bạch hừ nói: “Tối nhất không phải! Nếu không cậu giải thích thế nào mỗi lần Kỳ Kỳ biến thành một nhân cách khác đều đúng lúc bị cậu gặp được?”

Đường Triều há to mồm: “Mình... Mình cũng không phải mỗi lần đều nhìn thấy nhân cách của em ấy, giống như là đêm nay... Không phải rất tốt sao?”

Tống Tư Bạch không có nói nữa, chuyện em gái có hai nhân cách này, anh bài xích từ trong đáy lòng, nhưng lại không thể không đối mặt với hiện thực.

“Ngày mai cậu với mình cùng đi gặp Ước Hàn.”

“... Được rồi.”

*****

Sáng sớm hôm sau, Tần Lạc vừa mở to mắt thì chống lại con ngươi đen như mực của Hoắc Kỷ Thành, cô kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao anh còn chưa đi làm?”

Buổi sáng mấy ngày hôm trước không phải đi từ rất sớm sao?

Hoắc Kỷ Thành nhất thời suy sụp: “Em rất không muốn nhìn thấy anh sao?”

Tần Lạc vội vàng lắc đầu: “Không phải! Buổi sáng mỗi ngày em tỉnh lại đều không thấy anh, hôm nay đột nhiên phát hiện anh ở đây, có chút ngạc nhiên mà thôi...”

Con ngươi đen nguy hiểm của Hoắc Kỷ Thành nheo lại: “Vậy sao?”

“Đương nhiên!”

Giải thích của cô không làm cho tâm tình Hoắc Kỷ Thành tốt lên, mà nghiêng người đè lên cô, chuẩn bị hôn cô.

Kết quả Tần Lạc bụm miệng.

Trên mặt Hoắc Kỷ Thành rõ ràng dâng lên không vui: “Bỏ tay ra!”


“Không nên! Chúng ta chưa đánh răng.”

Trong lòng Tần Lạc lầu bầu nói: Tối hôm qua miệng của cô bị anh hôn nát vụn, sáng sớm hôm nay chưa đánh răng lại muốn tới, hừ! Cô mới không cần!

“Không buông tay đúng không? Hả?”

Hoắc Kỷ Thành hơi kéo dài âm cuối, trong lòng hừ hừ: Dám ghét bỏ anh chưa đánh răng?

Con ngươi đen nguy hiểm nheo lại, đột nhiên cắn chỗ nào đó trước ngực cô một cái, đổi dùng răng nanh tinh tế gặm, mỗi một cái đều dùng lực.

“Đau.”

Tần Lạc đau kêu ra tiếng, con ngươi ngập nước đáng thương nhìn người đàn ông làm chuyện xấu tà ác ở trên người mình.

“Buông ra không?”

Hoắc Kỷ Thành tà tứ chà đạp đỉnh phấn hồng của cô, tâm tình thật tốt nhìn người phụ nữ trong lòng nhăn lại mày, bàn tay to dần dần trượt đến nách cô, nhẹ nhàng gãi.

“Ha ha ha rất ngứa”

Từ nhỏ Tần Lạc rất sợ ngứa, nhất là nách, vị trí trên lưng cùng gan bàn chân, khẽ đụng liền không nhịn được muốn cười, lúc này bị ngón tay thô ráp của Hoắc Kỷ Thành khẽ vuốt, hoàn toàn khống chế không nổi cười ha ha, thật sự rất khó chịu.

“Ha ha ngừng “

Cô cười đến rất đau khổ, kêu ngừng giống như cầu xin tha thứ.

Khóe môi Hoắc Kỷ Thành cong lên độ cung tà tứ giống như Satan: “Thoải mái không?”

Thoải mái sợi len!

Khó chịu muốn chết, ghét nhất bị người khác gãi ngứa cô, hừ!

Hoắc Kỷ Thành chống cánh tay từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt nhỏ nhắn của cô thay đổi liên tục, cô gái nhỏ trước mắt là người phụ nữ anh định trân trọng cả đời, có đôi khi vận mệnh an bài thật sự làm cho người ta không tưởng được.

“Nghe Ước Hàn nói, gần đây em có nhớ tới chuyện trước kia?”

Suy nghĩ một chút, Hoắc Kỷ Thành vẫn quyết định mở miệng trước.


Tần Lạc nhìn về phía anh, cuối cùng vẫn gật đầu: “Ừ.”

Hoắc Kỷ Thành nhìn thẳng vào cô: “Sợ không?”

Trong mắt Tần Lạc hiện lên một tia bàng hoàng: “Em không biết.”

Đột nhiên - -

“Nhìn anh.”

Hoắc Kỷ Thành bá đạo ra lệnh, trong nháy mắt lại khôi phục Hoắc Kỷ Thành hung hãn ương ngạnh kia, có ham muốn chiếm hữu mãnh liệt với người phụ nữ của mình.

Tần Lạc bị anh nhéo cằm để đối diện với anh, trong con ngươi đen thâm trầm giống như biển tối tăm chớp động quá nhiều cô thấy không rõ cảm xúc phức tạp, mãnh liệt như lửa, bao vây cô lại.

Cô rất muốn dời ánh mắt, sợ ngọn lủa kia thiêu đốt, cảm thấy mình sắp bị hòa tan, tốc độ tim đập từ từ nhanh hơn.

“Thình thịch”

“ Thình thịch “

Một tiếng lại một tiếng, chấn động màng tai của cô, rối loạn suy nghĩ của cô, có một tình cảm khác thường yên lặng nảy sinh.

“Em”

Cô gian nan há miệng thở dốc, phát hiện căn bản không phát ra đưọc âm tiết gì, môi nhúc nhích, nhưng vẫn không lên tiếng.

Bỗng nhiên Hoắc Kỷ Thành dịu dàng nói: “Lạc Lạc, đồng ý với anh có được không? Mặc kệ em có thích đoạn trí nhớ kia không, cũng không được chối bỏ anh tất cả, nếu em tức giận, đau lòng, muốn phát tiết, anh đều nguyện ý thừa nhận, chỉ là không thể không để ý đến anh, rời khỏi anh, được không?”

Tần Lạc thấy thành khẩn trong con ngươi đen, trong lòng không khỏi ấm áp.

“Ừ.”

“Ngoan, rời giường ăn cơm trước đi.”

Hoắc Kỷ Thành dẫn đầu đứng dậy đi đến phòng tắm.

Tần Lạc nhìn bóng lưng anh, trong lòng không nói lên được là cảm giác gì, hôm nay anh không đến công ty sớm, là vì lo lắng cho mình sao?