Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 204: Vui quá hóa buồn

Hoắc Gia Tinh vừa tắm xong từ phòng tắm ra ngoài thì nghe thấy một đoạn đối thoại cuối cùng giữa ba với chị, không khỏi mở miệng hỏi, mắt to đen bóng vô tội nhìn hai người ngồi ở trên ghế sofa.

Hoắc Kỷ Thành hắng giọng một cái: “Ba đang cầu hôn chị, muốn kéo con vào hiệu quả sẽ cao hơn, kết quả con hiểu lầm ba như vậy.”

Giọng anh có chút uất ức, giống như thật sự có chuyện như vậy...

Hoắc Gia Tinh nửa tin nửa ngờ liếc nhìn ba, chuyển về phía Tần Lạc: “Chị, ba nói thật vậy không?”

Hoắc Kỷ Thành không thể không ở trong lòng than con trai thật đúng là tiểu thông minh lanh lợi! Lại biết trực tiếp hỏi một người trong cuộc khác mà không phải người làm ba này.

Sắc mặt Tần Lạc lúng túng, muốn cô trả lời thế nào đây?

Thừa nhận Hoắc Kỷ Thành đang cầu hôn, vậy thì tương đương đào cho mình một cái hố nhảy xuống; vạch trần lời nói dối của anh! Lại ảnh hưởng hình tượng của anh ở trong cảm nhận Tiểu Tinh...

Nói tóm lại, quả thật rất khó xử.

Rơi vào đường cùng, Tần Lạc dứt khoát đứng dậy: “Chị đi tắm...”

Dưới tình huống không có cách nào trả lời, rời khỏi đó là thượng sách!

Sau khi cô đi, Hoắc Gia Tinh đặt mông ngồi ở bên cạnh ba, híp mắt nói: “Ba, chị ấy đồng ý chưa?”

Hoắc Kỷ Thành thở dài một tiếng: “Thiếu chút lửa nữa.”


Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoắc Gia Tinh nhất thời tràn ngập sốt ruột: “A? Cần con ra mặt giúp không?”

Hoắc Kỷ Thành cưng chiều sờ đầu con trai: “Chỉ cần con biểu hiện giống như bình thường là được, ba nhất định có thể theo đuổi được chị.”

Hoắc Gia Tinh nửa tin nửa ngờ nhìn về phía ba, vẻ mặt có chút đăm chiêu nói: “Ba, con cảm thấy gần đây ba càng ngày càng tự tin rồi.”

Vẻ mắt Hoắc Kỷ Thành đắc ý: “Đương nhiên! Nhưng về sau con phải đổi cách xưng hộ gọi "Mẹ" rồi.”

Hoắc Gia Tinh chớp chớp mắt: “Con chỉ thích gọi chị!”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành nghiêm túc giáo dục con trai: “Không phải con rất hi vọng chị ấy trở thành mẹ con sao? Hơn nữa một khi ba kết hôn với chị, con không thay đổi cách xưng hô sẽ khiến cho người ngoài hiểu lầm, bên ông nội bà nội chỉ biết đổ trách nhiệm ở trên người chị gái, con muốn nhìn thấy như vậy sao?”

Hoắc Gia Tinh hiểu chuyện lắc đầu: “Không muốn!”

Hoắc Kỷ Thành nhìn vẻ mặt con trai thì cảm thấy thỏa mãn “Trẻ nhỏ dễ dạy”, “Ừ, từ giờ trở đi, con phải nhiều biểu hiện ra ở trước mặt bà nội con rất thích chị gái trở thành mẹ con, chỉ có chúng ta cùng cố gắng, nguyện vọng mới có thể thực hiện.”

Hoắc Gia Tinh gật đầu giống như gà con mổ thóc: “Vâng!”

...

Để cho vóc người to lớn của Hoắc Kỷ Thành nằm ở trên ghế sofa quả thật rất làm khó anh, hơn nữa trên lưng anh bị thương, Tần Lạc liền có chút lo lắng.

Sau khi tắm xong cô lại cầm chăn ra ngoài: “Cho anh.”

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Thành lập tức giả vờ vô tội rất đáng thương: “Sô pha này quá nhỏ, anh căn bản không thể xoay người, chân cũng duỗi không thẳng...”

Tần Lạc liếc anh một cái: “Vậy thì ngả ra đất nghỉ.”

Ánh mắt Hoắc Kỷ Thành càng thêm ai oán: “Đây là mùa đông...”


Tần Lạc nhìn dáng vẻ của anh nói: “Trên lưng anh có vết thương ngủ sô pha quả thật không ổn, nếu không anh trở về đi!”

Khi nghe thấy câu phía trước, Hoắc Kỷ Thành nhướng mày vui mừng, nghĩ thầm, rốt cục mình hết phải chịu đựng rồi...

Kết quả, một câu phía sau trực tiếp dập tắt tâm tình anh đang tốt xuống.

Cái gì gọi là vui quá hóa buồn?

Đây là ví dụ điển hình!

Lập tức rầu rĩ nói: “Anh vẫn nên chấp nhận cả đêm ở trên ghế sofa!”

Tần Lạc vô tội nhìn anh: “Anh xác định phải ngủ ở chỗ này...! Sẽ không tốt cho thương thế của anh!”

Hoắc Kỷ Thành chỉ có thể vô hạn uất ức lắc đầu: “Bản thân anh sẽ chú ý.”

Tần Lạc “A...” một tiếng, rồi xoay người trở về phòng.

Chỉ để lại vẻ mặt cô đơn đáng thương của người đàn ông nào đó...

Đêm dài dằng dặc, lại muốn dày vò rồi...

****

Sau năm mới rất nhiều chuyện đã thay đổi, tình cảm giữa Hoắc Kỷ Thành với Tần Lạc dần dần phát triển thuận lợi, Tống Tư Bạch cùng Cảnh Uyển vẫn như lúc trước, mập mờ không tiến lên.

Đường Triều dò xét Tống Tư Kỳ vài lần đều không tiến triển chút nào, cũng khiến anh ta hoài nghi mình đêm đó nhận lầm người, để cho anh ta ngoài ý muốn, gần đây em trai Đường Dục với Tống Tư Kỳ đi lại rất thân mật...

Gần đây Lâm Lạc Đông một lòng chôn vùi vào công việc, chỉ có bận rộn mới có thể làm cho anh ta quên một việc cùng người, nếu không thì một màn đêm ba mươi luộn hiện lên ở trong đầu mình...


Không gạt đi được!

Còn thái độ người phụ nữ kia là quan trọng nhất, nghĩ lại anh ta vô cùng căm tức!

Buổi tối, lại là xã giao không trốn được.

Lâm Lạc Đông đã quen mỗi lúc trời tối uống đến say khướt ở trên bàn cơm mới trở về, đêm nay vốn tưởng rằng lại giống một ngày không thú vị, kết quả lại gặp một người phụ nữ làm anh ta ngày đêm nhớ.

Tô Nhiễm cũng không ngờ khách hàng lớn thần bí mà Lục tổng nói chính là Lâm Lạc Đông, trước khi đến còn cố ý dặn cô nhất định phải nghĩ biện pháp để cho đối phương nhìn trúng phương án thiết kế công ty bọn họ...

Vốn, Tô Nhiễm rất nắm chắc.

Nhưng, đối phương là Lâm Lạc Đông, hơn hai mươi ngày trước hai người đã xảy ra không vui như vậy...

Cũng không biết mọi người cố ý hay vô ý, vậy mà cuối cùng cùng Tô Nhiễm với Lâm Lạc Đông ngồi ở vị trí liền nhau, Lục tổng từ đầu đến cuối tươi cười, bữa tiệc đêm nay ông ta đã hao phí rất nhiều tâm tư mới mời Lâm thiếu đến, vì có thể để cho Lâm thiếu nhìn trúng phương án thiết kế công ty bọn họ.

Trong lòng Tô Nhiễm rất buồn rầu, nếu cô biết Lâm Lạc Đông là khách hàng lớn thần bí đêm nay cô nhất định không đến.

Quá lúng túng! Lại phải tươi cười rạng rỡ với anh, coi anh như “Thượng Đế”, quả thật là...

“Lâm thiếu, tôi kính anh.”

“Lâm thiếu, có thể ở khoảng cách gần nhìn thấy người chính vinh hạnh của chúng tôi.”

...

Không ít tiếng vuốt mông ngựa liên tiếp, vẻ mặt Lâm Lạc Đông luôn hờ hững mà lạnh lùng, không có bất kỳ lên xuống gì, chỉ là ngẫu nhiên khi nhìn về phía Tô Nhiễm sẽ hiện ra một chút tươi cười rất rõ, ngắn ngủi không bị kẻ nào phát hiện.

“Tô tiểu thư, cô đang nuôi cá vàng sao? Chạy một vòng rượu đỏ trong chén còn chưa thấy đáy.”


Người nói lời này không phải không có ý tốt, trên bàn rượu mà! Tất cả mọi người thích vui đùa một chút, Tô Nhiễm cũng không nói gì, cô đã thành thói quen...

Nhưng ấn tượng giao thừa lần đó rất khắc sâu!

Người đàn ông nào đó nói sau khi cô uống một chút rượu lời nói và cử chỉ quả thật làm cho cô nghẹn họng nhìn trân trối, đêm nay anh lại đang ở đây, quả thực rất...

Chỉ có thể tự giễu nói: “Tôi không uống được rượu này, chỉ có thể nuôi cá vàng, hi vọng không làm mọi người phiền lòng.”

Cô khéo léo tươi cười, theo lý thuyết mọi người sẽ không tìm hiểu, nhưng vẫn có người không đồng ý, “Không biết mọi người đã nghe qua một câu này chưa, người càng nói mình không thể uống thật ra càng có thể uống, tôi nhìn Tô tiểu thư rõ ràng cho thấy không muốn uống!”

“Tôi cũng nhìn như vậy! Tô tiểu thư cô không muốn uống với chúng tôi như thế nào, cũng phải uống vài chén với Lâm thiếu đi!”

Vì thế, đề tài lại dẫn về phía Lâm Lạc Đông vẫn luôn ung dung lạnh lùng, dù sao anh ta mới đúng là nhân vật chính đêm nay.

Chỉ là, anh có ấn tượng khắc sâu với dáng vẻ Tô Nhiễm say rượu, cho nên đáy mắt anh ta hiện ra một chút không vui, không phải với Tô Nhiễm, mà là đối những người giật dây cô uống rượu.

Một vị quản lí khác rất biết nhìn mặt gửi lời, ông ta lập tức nâng chén giảng hòa: “Tôi thấy Tô tiểu thư là người thẳng thắn, cô ấy nói không thể uống rượu vậy nhất định là tửu lượng không được, mọi người cần gì phải làm khó một cô gái? Đến, cùng uống một chén.”

Trên bàn cơm nói nhiều nhất là chuyện làm ăn, mọi người anh đến tôi đi thường xuyên sẽ qua lại, giữa đàn ông uống rượu đều thích lôi kéo phụ nữ, lại hết sức bình thường.

Tô Nhiễm dứt khoát đứng lên, rót cho mình một ly đầy: “Cảm ơn các ngài thông cảm, con người tôi rất thắng thắn, không thể uống chính là không thể uống, nếu tất cả mọi người cảm thấy tôi đang nuôi cá vàng, tôi đây liền kính mọi người một ly, tôi cạn trước, mọi người tùy ý.”

Cô nói được thì làm được, một ngụm uống cạn ly rượu, sau đó cười xin lỗi về phía mọi người, ngồi xuống.

Nếu đến đây, những người đó không uống giống như không đồng ý bỏ qua?

Có cô lôi kéo, không khí lập tức sinh động.

toàn bộ hành trình sắc mặt Lâm Lạc Đông lạnh lùng, đêm nay anh bị mời rượu cũng chỉ nhấp một ngụm nhỏ, không thiên vị, làm cho người ta không nhìn ra vui buồn của anh.


Một bữa cơm, Tô Nhiễm ăn thật sự tâm nhét, hơn nữa tác dụng rượu đỏ rất chậm, cô viện cớ đi toilet.

Cô rời đi chưa được một lúc, thì Lâm Lạc Đông nhận được một cú điện thoại đi ra ngoài.

Nhận điện thoại xong Lâm Lạc Đông không trở về phòng nữa, mà đi toilet, mới vừa đi đến cửa thì gặp Tô Nhiễm từ bên trong đi ra.

Tô Nhiễm cũng thấy anh, bỗng nhiên không hề đoán trước ợ hơi rượu, hai gò má vẫn đỏ bừng, con ngươi trong trẻo như che một tầng sương, có lòng tốt nhắc nhở: “Anh đi nhầm toilet rồi.” ()