Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 184: Oan gia ngõ hẹp

Đồng Thắng Lợi mới vừa cúp điện thoại, vợ cùng con gái đồng thời xông đến, cùng lúc hỏi: “Thế nào? Tần Lạc nói thế nào?”

Đồng Thắng Lợi nản lòng lắc đầu: “Tiểu Lạc vẫn không chịu trở về.”

Dường như Lý Thúy Như không quan tâm điểm ấy: “Vậy con bé có nói sẽ giúp tôi cầu tình không?”

Đồng Thắng Lợi lắc đầu, Lý Thúy Như trong nháy mắt xù lông: “Cái gì? Ngay cả yêu cầu nho nhỏ ấy nó cũng không chịu đồng ý? Nó có coi chúng ta là người một nhà sao?”

Bà ta khóc lớn thương tâm một cái, mắt luôn luôn liếc trộm nhìn phản ứng của chồng.

Đồng Thắng Lợi đốt một điếu thuốc, không nói gì, quan hệ người một nhà ầm ĩ thành như vậy, cũng là do ông gây ra.

Đồng Ngữ Phỉ biết điều không lên tiếng, lúc này tâm tình ba mẹ không tốt, cô không nên đổ thêm vào, trừ khi cô ta có thể nghĩ ra biện pháp tốt hơn.

“Ba, mẹ, nếu không mỗi ngày con vẫn đến coi chừng ở tiểu khu nhà chị? Con nghĩ lễ mừng năm mới chị ấy nhất định sẽ trở về.”

“Cái con bé nhẫn tâm này!”

Lý Thúy Như không nhịn được liền bại lộ bản tính của mình.

Đồng Thắng Lợi lườm bà ta một cái: “Cũng vì thái độ của bà, tiểu Lạc mới không chịu trở về!”

Bị chồng răn dạy Lý Thúy Như lập tức không dám nói tiếp nữa, lần này là bà có việc cầu xin người, nói ra như vậy không thể nghi ngờ làm mất mặt.

Đồng Ngữ Phỉ nhỏ giọng nói tốt cho mẹ: “Ba, lần này chị gái thật quá đáng, mẹ ghét nhất ngửi mùi rác rưởi, nhưng chị ấy lại để cho mẹ dọn rác ở trên đường, rác đó thối gấp trăm lần nghìn lần so với đồ bỏ đi nhà mình, hơn nữa mấy người bạn của mẹ đã biết chuyện này, mấy ngày nay, tinh thần của mẹ phải chịu hành hạ gấp hai lần.”

Giọng nói của cô ta thành khẩn, vừa nói vừa quan sát vẻ mặt của ba, không dám chọc giận ông ta.

Lý Thúy Như rất cảm kích liếc nhìn con gái, vẫn là con gái mình sinh đau lòng! Còn con nhỏ đê tiện kia lại hành hạ ác độc trả thù mình!


Nghĩ lại, bà ta hận không thể phá hủy gương mặt quyến rũ kia của Tần Lạc!

Đồng Thắng Lợi vốn đang cảm thấy vợ quá đáng, nhưng thấy dáng vẻ bà ta mỗi ngày gần đây đi sớm về trễ quét rác không khỏi sinh lòng thương tiếc.

Dù sao bà ta là vợ cùng giường chung gối với mình nhiều như vậy năm, thấy bà ta như vậy trong lòng khó tránh khỏi sẽ không thoải mái.

“Ông xã, tôi không muốn tiếp tục quét rác, chỉ là hi vọng mấy ngày nay sang năm mới có thể thoải mái một chút mà thôi, yêu cầu nho nhỏ như vậy Tần Lạc nó cũng không đồng ý, hu hu.”

Nói xong, Lý Thúy Như liền khóc lên, giống như bị trời đất làm uất ức.

Bà ta giả vờ đáng thương thành công giành được đồng tình của Đồng Thắng Lợi, ngồi ở đàng kia hút thuốc một hơi so với một hơi càng mạnh hơn.

“Phỉ Phỉ, mấy ngày nay con vất vả chút, nếu chị gái con về tiểu khu, ngàn vạn phải nói chuyện nhẹ nhàng với nó, vì mẹ con, con cũng cần phải nhẫn nại nhiều chút, biết không?”

Đồng Ngữ Phỉ gật đầu: “Vâng, ba cứ yên tâm đi!”

*****

Đường Triều rất buồn bực, anh ta ôm ấp đầy hi vọng đi kiểm tra camera giám sát tối hôm đó, kết quả ngẫu nhiên đúng lúc máy tính ngày hôm sau bị hỏng, trong quá trình sửa chữa camera giám sát không cẩn thận toàn bộ bị xóa.

Nghe được tin tức này, Đường Triều chỉ cảm thấy trời muốn anh ta chết.

Làm sao có thể không đúng dịp như vậy!

Hôm sau vừa đến công ty, anh ta bảo trợ lý Tô Thần gọi Tống Tư Kỳ đến đây, anh thật sự không tin cái này! Muốn tìm cô ấy hỏi rõ ràng một chút, chứng minh mình trong sạch!

Năm phút sau, Tô Thần gọi điện đến: “Đường thiếu, lúc này Tống tiểu thư đang ra ngoài làm việc.”

Giọng Đường Triều lạnh thấu xương: “Gọi cô ấy trở về!”

Tô Thần bày tỏ rất khó xử: “Nghe nói sau khi đến công ty Lục thiếu lại bị Lục thiếu mang đi rồi.”

Chân mày Đường Triều nhẹ nâng lên: “Đường Dục dẫn cô ấy đi đâu? Đây là tình huống gì?”

Mồ hôi trên trán Tô Thần chảy xuống: “Cái này thuộc hạ cần thêm một bước xác nhận.”

Đường Triều cũng không nói thêm gì: “Mau lên!”

Anh ta biết nhất định là tình huống đặc biệt, Tô Thần không biết cũng hợp tình hợp lý, dù sao mình cũng không bảo cậu ta luôn luôn nắm giữ hành tung của Tống Tư Kỳ.


Tô Thần lặng lẽ toát mồ hôi dầm dề: “Thuộc hạ hiểu.”

Tống Tư Kỳ vốn chỉ bị thủ trưởng phái đi “Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát” đưa văn kiện, kết quả rất ngoài ý muốn đụng phải người đàn ông “Từng có lễ” với cô!

Đường Dục không nghĩ đến lần này đưa văn kiện cho mình qua đây lại là cô gái hung hãn kia, trách không được mình không tra được tin tức của cô ta, thì ra là nhân viên nhỏ trong công ty anh ba.

Đáng nhẽ mình cũng buông tha tìm kiếm cô ta, kết quả tự cô ta xuất hiện rồi.

“Là anh!”

Không chỉ Đường Dục bất ngờ, Tống Tư Kỳ cũng rất bất ngờ.

Từ lần gặp mặt đầu tiên, cô liền không có ấn tượng tốt gì với người đàn ông trước mắt! Vốn tưởng rằng anh ta chỉ là một công tử ăn chơi trác táng.

Kết quả lại là tổng giám đốc “Công ty hữu hạn truyền thông Đại Phát“.

Thật làm cho người ta mở rộng tầm mắt.

Đường Dục nheo đôi mắt đào hoa lại: “Cô tên là gì?”

Tống Tư Kỳ tức giận trợn mắt nhìn anh ta: “Tại sao tôi phải nói cho anh? Văn kiện tôi đã đưa đến, tôi phải đi!”

Nói xong, thì xoay người rời đi.

Đường Dục gọi cô lại: “Đợi một chút.”

Sau đó, cầm lấy điện thoại bàn bấm một dãy số: “Trưởng phòng Trần, cô gái ông phái đến đưa văn kiện tên là gì?”

Trưởng phòng Trần hoàn toàn không thể giải thích được, nhưng cũng chỉ có thể thành thật trả lời: “Cô ấy mới tới, tên Tống Tư Kỳ.”

Đường Dục hài lòng gật đầu: “Tính tình cô ấy rất nhanh nhẹn, đúng lúc tôi cần ra ngoài bàn chuyện, để cho cô ấy đi cùng với tôi, coi như là đi công tác.”

Trưởng phòng Trần không rõ chân tướng chỉ có thể liên tục gật đầu, ông ta cũng không dám đắc tội Đường Lục thiếu! Phải biết rằng anh ta có tiếng âm ngoan không kém chút nào so với Đường Tam thiếu.

Cho nên, hai vị thiếu gia nhà họ Đường này đều không thể đắc tội.

Tống Tư Kỳ hoàn toàn trợn mắt há hốc mồm nghe Đường Dục nói, vừa định ngăn cản, anh ta cúp điện thoại, còn uy hiếp nói: “Tập đoàn Đường thị với truyền thông Đại Phát là công ty anh em, nói cách khác, tôi coi như là ông chủ của cô, chẳng lẽ cô muốn cãi lời cấp trên sắp xếp?”

Tống Tư Kỳ tức giận nói: “Sắp xếp cái mông! Tôi thấy anh chính là cố ý!”


Chân mày Đường Dục thâm thúy nhếch lên, không chút phật lòng: “Cố ý thì thế nào? Ông chủ vốn là có quyền sắp đặt công nhân, trừ phi cô không muốn làm.”

Một câu cuối cùng hoàn toàn chọc đúng tim Tống Tư Kỳ, nếu không sợ bị cuốn gói, sẽ không còn được gặp lại anh Đường Triều, cô thật muốn nhăn mặt nói một câu: “Không làm thì không làm! Bản tiểu thư mới không hiếm lạ chút công việc này!”

Đáng tiếc, vì anh Đường Triều của cô, cô chỉ có thể nhịn!

“Tự tiện vận dụng quyền lợi ông chủ, đáng giận!”

Đường Dục nhún vai, lơ đểnh với sự chỉ trích của cô, hiếm khi hôm nay con mèo hoang nhỏ chạy đến trên địa bàn của anh ta, anh ta đương nhiên không thể buông tha.

Nghĩ lại thái độ hung hãn của cô với mình như thế, thì cho cô ta chút giáo huấn mới được!

Tống Tư Kỳ là không tình nguyện đi theo Đường Dục đến studio, hôm nay ra ngoài thật bất lợi! Lại đụng phải tên đàn ông đáng ghét!

Vừa đến studio, thì cô nhận được điện thoại của anh hai, lập tức đi sang một bên: “Anh hai, có chuyện gì sao?”

Tống Tư Bạch liều lĩnh hỏi: “Kỳ Kỳ, em thích Đường Triều?”

Tống Tư Kỳ bị hỏi rất sửng sốt: “Anh hai, anh mất trí nhớ sao? Người trong lòng em vẫn luôn là anh Đường Triều! Sao anh có thể hỏi cái vấn đề kỳ quái này? Còn có...! Hai ngày này anh thường xuyên gọi điện thoại cho em, hơn nữa luôn hỏi một số vấn đề kỳ lạ, rốt cuộc là làm sao?”

Tống Tư Bạch thở ra một hơi, càng thêm xác định đêm đó Đường Triều là nhận sai người, Kỳ Kỳ thích Đường Triều như thế, làm sao có thể không biết cậu ta, lại con nói lời ác độc mắng cậu ta một trận.

Nghĩ lại khó có khả năng!

Trải qua hai ngày luôn tự mình xác nhận, Kỳ Kỳ căn bản không có bất kỳ tình huống dị thường gì, Đường Triều kia khẳng định nhận sai người!

Trên hành lang chỗ ăn chơi cao cấp ở “Vãn sắc” đèn rất tốt, nhận sai người cũng không có gì kỳ lạ.

“Không có việc gì.”

“Anh hai, rốt cuộc làm sao! Ngày đó anh Đường Triều hỏi em vấn đề cũng rất kỳ lạ, nói cái gì ở "Vãn sắc" từng gặp em, từ đầu em chưa từng đến "Vãn sắc"!”

Tống Tư Kỳ hờn dỗi nói, nhưng thông qua chuyện này trong lòng cô vẫn có chút vui mừng nho nhỏ, ít nhất chứng minh anh Đường Triều rất quan tâm cô.

Tống Tư Tạch trả lời ngược một câu: “Em chưa từng đến "Vũ sắc"?”

Nhưng thím nói đêm đó Kỳ Kỳ rất uống nhiều, rốt cuộc sao lại thế này?

Tống Tư Kỳ nhất định gật đầu: “Đúng vậy!”


Tống Tư Tạch không khỏi hỏi: “Vậy em uống rượu ở đâu?”

Tống Tư Kỳ suy nghĩ hai giây: “KTV! Tối hôm đó em với các bạn đi KTV chơi.”

Câu trả lời của cô làm cho Tống Tư Bạch rất tin tưởng không nghi ngờ, em gái họ là anh ta nhìn lớn lên, tính tình em ấy mặc dù điêu ngoa, nhưng đơn thuần thiện lương, sẽ không lừa gạt mình.

“Ừ, anh hai biết rõ.”

“Anh hai, anh nói lúc trước có phải mẹ em sinh đôi bào thai không? Thật ra em còn có chị gái hoặc em gái sinh đôi lưu lạc ở bên ngoài?”

Tống Tư Kỳ nửa đùa nói.

Tống Tư Bạch: “Anh đã hỏi, trên đời này người có dáng vẻ tương tự là có, hơn nữa buổi tối ánh đèn lờ mờ, chắc Đường Triều nhận sai người.”

Tống Tư Kỳ bĩu môi: “Nhất định! Em từng gặp anh ấy làm sao có thể không nhớ rõ?”

Những lời này của cô càng làm cho Tống Tư Bạch tin tưởng.

Tống Tư Kỳ cúp điện thoại xong đứng một lúc, xoay người thì nhìn thấy Đường Dục âm trầm đứng ở kia, cô sợ tới mức giật mình một cái, vỗ vỗ ngực: “Anh có bệnh! Đứng ở phía sau tôi dọa người? Chắc không phải cố ý nghe lén tôi nói điện thoại chứ!”

Đường Dục bĩu môi: “Cô suy nghĩ nhiều! Tôi không có hứng thú nghe lén người khác gọi điện thoại, tôi vừa đến.”

Tống Tư Kỳ nghi ngờ nhìn anh một cái: “Hừ! Tốt nhất là như vậy!”

Hai tay Đường Dục xỏ vào túi: “Đưa cô ra ngoài là làm việc, không phải cho cô lười biếng.”

Tống Tư Kỳ tức giận trả lời: “Người nào lười biếng rồi hả? Chẳng lẽ ngay cả quyền nhận điện thoại tôi cũng không có? Anh thật sự quản rất rộng!”

Đường Dục kiêu ngạo hất cằm lên: “Đương nhiên! Tôi là ông chủ đương nhiên do tôi định đoạt! Hôm nay các sao nữ đến studio diễn thử rất nhiều, cô phụ trách giúp tôi sàng chọn tư liệu.”

Tống Tư Kỳ ngạc nhiên: “Tôi căn bản không biết những thứ này.”

Đường Dục liếc cô một cái: “Cao phải 1m75 trở lên, ba vòng 36, 66, “

Anh ta vừa dứt lời đã bị Tống Tư Kỳ khách sáo: “Tôi đi! Đây là anh chọn người đẹp sao?”

Đường Dục bình tĩnh tự nhiên nhếch lông mày: “Tôi đang tuyển người mẫu quảng cáo nội y, cùng chọn người đẹp có gì khác nhau?”

Tống Tư Kỳ nghẹn họng, thằng nhãi này! Nói thế nào như đương nhiên vậy.


Thật không biết xấu hổ!

Đang nghĩ ngợi, tầm mắt Đường Dục rơi vào trên ngực cô.

Tống Tư Kỳ trong nháy mắt xù lông, che ngực, tức giận kêu lên: “Nhìn len sợi! Ai cho phép anh nhìn! Không phải tôi đến tuyển người mẫu nội y!”

Đường Dục ho nhẹ một tiếng: “Chỉ thường thôi.”

Tống Tư Kỳ hừ nói: “Không cần anh nhìn!”