Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 179: Cố ý treo ngược hứng thú của cô

Liên tục vài ngày, Hoắc Kỷ Thành không đến quấy nhiễu Tần Lạc, nhưng mỗi ngày Hoắc Gia Tinh đều lại ở đây, thỉnh thoảng buổi tối sẽ về nhà cũ ăn cơm, nhưng ban ngày đều đến bệnh viện ở cùng cô.

Hành động này làm cho cô cảm thấy rất thân thiết, con trai nhỏ ấm áp vô địch!

Mỗi ngày cô dùng thuốc với được chăm sóc tốt nhất, mới nằm viện một tuần lễ, có thể cảm thấy rõ vết xước trên người đã tốt lên rất nhiều.

Hơn nữa có bác sỹ trị liệu cùng dinh dưỡng đặc biệt phục vụ cô, mỗi ngày đều suy tính làm trị liệu kết hợp dinh dưỡng thích hợp nhất với thân thể cô.

Khi Bùi Tử Ninh đến thăm cô cũng nhịn không được cảm khái nói: "Lạc Lạc, năng lực bác sỹ ở đây thật sự lợi hại nha! Mới mấy ngày mình không nhìn thấy cậu, cảm thấy thần sắc cậu tốt lên rất nhiều, vết thương trên tay đã gần khỏi rồi."

Tần Lạc sờ mặt mình: "Thật sao?"

Bùi Tử Ninh liên tục gật đầu: "Đương nhiên rồi! Nói thật, cậu ở bệnh viện chúng tớ một tuần lễ, hiệu quả nhất định không được như vậy."

Tần Lạc cười cười: "Sớm bình phục một chút cũng tốt, mỗi ngày ở bệnh viện nhàm chán muốn chết!"

Bùi Tử Ninh nhìn xung quanh phòng một vòng: "Chẳng lẽ người đàn ông kia không đến quẫy nhiễu cậu?"

Tần Lạc lắc đầu: "Không có."

Bùi Tử Ninh không dám tin trừng to mắt: "Không thể nào! Mình cho rằng anh ta nhất định sẽ nhân cơ hội này mà xuất hiện ở trước mặt cậu mỗi ngày."

Nói tới đây, Tần Lạc cũng biết rất bất ngờ, khi bắt đầu tiến vào ở, ý trong lời nói của Hoắc Kỷ Thành chính là sẽ thường xuyên xuất hiện!

Kết quả

Tính ra anh đã liên tục năm ngày chưa đến.


Bùi Tử Ninh quan sát lỹ vẻ mặt bạn tốt: "Có chút thất vọng phải không?"

Tần Lạc trợn trừng mắt: "Làm sao có thể? Mình chỉ mong sao anh ta vĩnh viễn đừng xuất hiện!"

Bùi Tử Ninh cười đến không cần nói ra có bao nhiêu mập mờ: "Vậy sao?"

Tần Lạc trừng mắt liếc nhìn bạn tốt một cái: "Đương nhiên rồi!"

Bùi Tử Ninh không tiếp tục cái đề tài này nữa: "Lạc Lạc, cách năm mới không đến mười ngày, cuối cùng là thành phố A giữ cậu ở lại, chẳng lẽ cơm tất niên cậu định qua ở đây sao?"

Tần Lạc vặn ngón tay: "Thật ra đồ ăn ở đây rất ngon! Hơn nữa cậu nhìn phòng này đâu giống như nằm viện, ngược lại mình cảm thấy mình đang được đi nghỉ ngơi lấy lại sức."

Bùi Tử Ninh biết bạn tốt nói như vậy là muốn an ủi bản thân: "Nói thì nói như vậy, nhưng một mình vẫn cô đơn, nếu không đến nhà mình đi?"

Tần Lạc nhìn chân mình: "Mười ngày chân của mình cũng không thể hoàn toàn bình phục, hơn nữa bộ dạng mình thế này đến nhà cậu chỉ thêm phiền toái cho cậu, không có việc gì! Nếu cậu nhớ mình thì đến thăm mình!"

Trong lòng Bùi Tử Ninh biết tính tình của bạn tốt: "Vậy được rồi, ăn cơm tất niên xong thì mình đến ở cùng cậu."

Tần Lạc vội vàng xua tay: "Đừng! Đêm 30 là ngày người trong gia đình đoàn viên, cậu chạy đến chỗ mình làm gì?"

Bùi Tử Ninh bĩu môi: "Một mình cậu ở bệnh viện mình có thể yên tâm sao?"

Tần Lạc cầm tay bạn tốt: "Thuyền tới cầu tự nhiên sẽ thẳng thôi!"

Bùi Tử Ninh thở dài, giống như nghĩ đến cái gì nói: "Cậu tạo ra sao? Mà em gái cùng cha khác mẹ của cậu kia đến bệnh viện tìm mình."

Ánh mắt Tần Lạc lướt qua rét lạnh: "Cô ta đi tìm cậu làm gì?"


Bùi Tử Ninh đứng dậy cầm quả táo gọt cho bạn tốt ăn: "Hỏi thăm tin tức của cậu! Mình đoán là mẹ cô ta không làm được công việc quét dọn vệ sinh này."

Tần Lạc tiếp nhận quả táo mà bạn tốt đưa qua: "Trừng phạt này đối với bà ta mà nói quả thật rất thích hợp, nếu không bởi vì chuyện này, mình đoán cả đời này bà ta sẽ ghét bỏ công việc quét dọn, để cho bà ta thể nghiệm một lần cũng rất tốt."

Bùi Tử Ninh cũng cười: "Còn không phải sao! Mình nghe cũng đã hết giận! Đồng Ngữ Phỉ chưa nghe được bất kỳ tin tức gì từ chỗ mình! Đoán chừng mấy ngày nay đến nằm vùng khu nhà nhỏ của cậu rồi."

Giọng Tần Lạc nhàn nhạt: "Để cho cô ta ra sức vô ích cũng tốt."

Dừng một chút, Bùi Tử Ninh hỏi: "Vậy bên ba cậu sẽ "

Tần Lạc lắc đầu: "Không biết, tạm thời ông ấy chưa liên lạc với mình! Như vậy cũng tốt, lỗ tai thanh tịnh."

Bùi Tử Ninh không nói nữa, gặp phải người nhà như vậy, quả thật chán nản!

****

Mấy ngày nay nhà họ Đồng rấtầm ĩ.

Mới đầu Lý Thúy Như còn tưởng rằng những người đó chỉ hù dọa mình, cho nên dọn dẹp rác một chút cũng không để tâm, hoàn toàn hồ đồ ở trên đường cái.

Kết quả đám người áo đen kia nói được thì làm được, ban ngày bà ta không làm xong việc cần phải làm thì không cho phép về nhà, mặc dù bà ta chạy về vẫn sẽ bắt bà ta đến tiếp tục hoàn thành.

Liên tục hai ngày sau đó, Lý Thúy Như cũng sợ, thành thật không ít.

Chỉ là, dọn rác đối với bà ta mà nói thực quá ghê tởm, phần lớn mở thùng rác ra đều là một trận mùi hôi bốc lên.


Mặc dù đã đeo khẩu trang, nhưng mùi bốc lên đến nỗi thiếu chút nữa bà ta ngất đi.

Bà ta bắt đầu lo lắng cho mình mỗi ngày ngửi khí độc này có thể bị trúng độc không.

Ban ngày làm việc điện thoại di động bị tịch thu, bà ta chỉ có thể đợi đến tối trở về tìm ông xã khóc lóc kể lể mình có bao nhiêu thê thảm, còn thiếu không ở nhà một khóc hai nháo ba thắt cổ rồi.

"Ông xã, ông thật sự nhẫn tâm nhìn tôi ở trên đường quét rác sao? Mỗi ngày tôi bị ngửi mùi hôi đến sắp hít thở không thông, hu hu "

Lý Thúy Như khóc thương tâm muốn chết.

Đồng Thắng Lợi nhìn vợ như vậy cũng có chút không đành lòng: "Sớm biết như vậy lúc trước cần gì phải làm như vậy! Năm trăm vạn một khoản tiền lớn như vậy bà không một tiếng động đánh bạc hết sạch? Bà không biết chừa cho mình chút đường lui sao?"

Lý Thúy Như ngồi dưới đất ôm chân ông xã tiếp tục khóc nói: "Ông xã, tôi biết sai rồi, ông giúp tôi được? Nếu không được ông giúp tôi trả trước một phần, để những người đó buông tha cho tôi?"

Đồng Thắng Lợi thở dài: "Hiện giờ công ty đâu còn nhiều tiền để giúpbà trả nợ chứ?"

Lý Thúy Như giật mình sau đó lại nói thêm: "Vậy ông gọi điện thoại cho tiểu Lạc, thể nào con bé cũng sẽ cho người ba như ông mặt mũi, chỉ cần con bé đồng ý tha thứ cho tôi, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho nó!"

Đồng Ngữ Phỉ ở một bên nhỏ giọng xen vào nói: "Ba, con đã đi tìm bạn tốt nhất của chị, cũng đến nhà chị ấy ngồi chờ vài ngày, hoàn toàn không nhìn thấy chị ấy, ba nói xem có phải chị ấy cố ý trốn tránh chúng ta không."

Đồng Thắng Lợi đột nhiên mắng: "Con vẫn không biết xấu hổ! Nếu không phải con lộ tin tức ra bên ngoài, chị con có thể bị thương ở sân bay thành như vậy sao? Con bé bị thương thành như vậy còn có thể ở nhà?"

Đồng Ngữ Phỉ sợ tới mức ngậm miệng lại, không dám lên tiếng.

Lý Thúy Như vội vàng nháy mắt cho con gái, lúc này Đồng Ngữ Phỉ mới nhỏ giọng nói: "Ba, con biết sai rồi, con muốn nói xin lỗi với chị, đều do con quá không hiểu chuyện, sau khi trải qua bây giờ con đã biết mình phạm phải sai lầm, mỗi ngày con đều tự kiểm điểm lại "

Lúc này sắc mặt Đồng Thắng Lợi mới tốt lên, một gia đình đanh tốt lành mà ầm ĩ thành như vậy ông cũng có trách nhiệm, cho nên chưa từng trách mắng con gái nhỏ.

"Bên cạnh Tiểu Lạc còn có bạn bè nào sao? Con thử liên lạc, sau đó chạy đến từng bệnh viện đều đã chạy, cuối cùng có thể tìm thấy."

"Vâng, ba yên tâm! Sau khi con tìm được chị nhất định sẽ nhận lỗi với chị ấy trước tiên."


"Ừ."

Sau khi trầm mặc, Đồng Ngữ Phỉ lúng ta lúng túng hỏi: "Ba, ba nói những người giúp chị gái đó có thể là người Hoắc Tứ thiếu phái tới không? Con đã sớm nghe nói chị gái với Hoắc Tứ thiếu..."

Đồng Thắng Lợi lạnh nhạt liếc về phía con gái nhỏ: "Loại không bằng không chứng này tốt nhất ít nói cho ba! Về sau ba không muốn nghe thấy mấy cái này!"

Đồng Ngữ Phỉ rụt cổ lại, trong lúc này, cô ta không dám chọc giận ba, chuyện mẹ đi quét dọn vệ sinh trên đường cái cô ta đã bị các bạn học nhạo báng, nếu ba giận không nhận cô ta là con gái, vậy thì cô ta xong rồi.

Cho nên, cô ta rất hiểu tình thế.

****

Ban đêm.

Trong phòng giải trí cao cấp nhất thành phố.

Bốn người đàn ông độc thân vì tình mà khổ sở đang đánh bài, Hoắc Kỷ Thành đánh một quân bài chín vạn, con ngươi đen liếc về phía Đường Triều ở đối diện: "Thật sự không phải chủ ý ôi thiu chứ?"

Đường Triều giơ lên thề: "Tôi đảm bảo lần này nhất định thành công, phụ nữ mà! Cậu phải khi nóng khi lạnh với cô ấy, chỉ có như vậy cô ấy mới có thể nhớ tới cậu. Hơn nữa, tôi tin mấy ngày nay cậu không có đi quấy nhiễu nhất định làm cho cô ấy cảm thấy rất kỳ lạ."

Tống Tư Bạch lạnh lùng liếc anh ta một cái: "Cậu cố gắng nghĩ ra biện pháp, thì không xem cậu xử lý tình cảm có bao nhiêu tốt!"

Đường Triều kêu oan uổng: "Anh hai, chẳng lẽ anh thật sự muốn em làm em rể anh?"

Tống Tư Bạch lạnh lùng hừ nói: "Cút!"

Đường Triều nhún vai: "Mình cũng không có biện pháp!"

Lâm Lạc Đông ngả bài: "Hồ rồi! Tôi làm chứng! Ngày đó quả thật Đường Triều đầy ngoan độc với Kỳ Kỳ, ngay cả mình là người ngoài cũng không nhìn được."

Đường Triều ném một quân bài ra: "Cậu không mở miệng không ai nói cậu câm!"