Trò Chơi Chinh Phục: Ông Xã Kiêu Ngạo Quá Nguy Hiểm

Chương 112: “Tai họa bất ngờ” bay tới

Tần Lạc trong lúc vô tình lật xem tin tức Weibo, thì phát hiện mình lại lên trang hót, mặc dù không có chỉ tên nói họ của cô, nhưng người ngụ ý
trên tin tức rõ ràng là cô...

Thật sự “Tai họa bất ngờ” bay tới không giải thích được!

Cô thật sự không nghĩ ra làm sao vạch trần chuyện này, rốt cuộc là ai vẫn gây khó dễ với cô!

...

Đường Triều vẫn không liên lạc được với Hoắc Kỷ Thành, khó tránh khỏi có chút sốt ruột, Tần Lạc là người phụ nữ của A Thành, lẽ ra việc này do cậu ấy quản.

Nhưng không thể phớt lờ nếu để mặc cho tình hình tiếp tục phát triển, chỉ biết càng ngày càng nghiêm trọng...

Càng nghĩ, anh ta chỉ có thể gọi điện thoại, để cho quản lý tuyên bố sự việc này cùng nhờ bạn bè giúp xóa tin tức, nếu không thì Tần Lạc thật sự trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Đường thiếu ra mặt, hiệu suất làm việc tự nhiên kinh người, dường như không tới một ngày, tin
tức về nhân viên tập đoàn Đế An bị thương nằm bệnh viện Kiêu Dương ở
trên mạng hoàn toàn tiêu thất.

Sạch sẽ, không lưu lại một chút dấu vết nào.

Sau khi Hoắc Kỷ Thành nhìn thấy tin nhắn của Đường Triều, trước tiên cho
trợ lý Trình Sâm: “Nhanh chóng đi điều tra chuyện gì xảy ra!”

Trình Sâm lập tức nhận lệnh: “Thuộc hạ đi làm ngay.”

Sau khi dặn dò xong, sắc mặt Hoắc Kỷ Thành âm trầm, khủng bố nói không nên lời...

Lần này, anh sẽ không bỏ qua cho người khởi xướng!

Mới vừa cúp điện thoại không bao lâu, điện thoại trong nhà bên kia đã gọi
đến: “A Thành, ba vẫn rất tin tưởng năng lực làm việc của con, nhưng lần này con làm cho ba có chút thất vọng, mới chút chuyện liền đến tai mọi
người đều biết, còn bị truyền thông trắng trợn đưa tin, ầm ĩ nhân viên
trong tập đoàn, đây không phải tác phong của con!”

Sau khi Hoắc
Kỷ Thành biết chuyện này đã đoán được ba sẽ gọi điện thoại cho mình, bên anh cả với anh hai kia đang lo không bắt được nhược điểm của mình.

Lần này, coi như tâm nguyện của bọn họ đã đạt được rồi.

“Ba, việc này là con lơ là, con sẽ xử lý hết.”

“Xử lý! Mặc dù tên nhóc con nhàhọ Đường kia đã giúp con, nhưng lần này
lại làm trở ngại cho con! Nó cho rằng hủy tất cả tin tức thì giải ổn
thoả sao? Lá gan nó cũng không nhỏ! Êm đẹp gặp phải một việc như vậy,
các con còn trẻ, thích chơi đùa, chúng ta làm trưởng bối cũng có thể lý
giải, hễ làm chuyện phải nắm giữ một mức độ!”

Ộng cụ nghiêm túc nói, hiển nhiên không hài lòng lần này đứa con trai nhỏ xuất hiện chỗ sơ hở.


Hoắc Kỷ Thành biết lòng tốt của bạn tốt, lại chỉ có thể nhịn, lúc này ba
đang nổi nóng, nếu mình nói thật với ông Tần Lạc là người phụ nữ của
mình, chỉ sợ họa vô đơn chí...

Thôi, chỉ có thể sau bàn lại.

“Ba nói rất đúng, con nhớ rồi.”

“Nhớ kỹ thì tốt! Biểu hiện bên anh cả với anh hai con gần đây không tệ, con đừng làm cho ba quá thất vọng.”

“Vâng, A Thành ghi nhớ.”

“Mấy ngày nay con ở Manhattan tham gia bất kỳ hoạt động gì tốt nhất mang
theo cô nhóc Giang Ánh Tuyết đi, cụ thể nên làm như thế nào thì không
cần ba dạy cho con!”

“A Thành hiểu rõ.”

...

Cúp
điện thoại, Hoắc Kỷ Thành nhíu mày, đốt cho mình một điếu thuốc, nghĩ
nửa ngày cũng không thể nghĩ ra chuyện này là do ai chọc ra.

Nói là vô ý, rõ ràng là cố ý; nói là cố ý, chuyện này rõ ràng bị lôi ra...

Ba bảo anh mang theo Giang Ánh Tuyết lộ diện trước công chúng đơn giản là
tuyên bố với mọi người tình cảm anh với Giang Ánh Tuyết ổn định, càng là lúc này, càng không thể truyền ra lời đồn anh với Giang Ánh Tuyết bất
hòa.

Dụi tắt đầu mẩu thuốc lá, Hoắc Kỷ Thành tự mình gọi điện cho Giang Ánh Tuyết: “Tối mai tôi phải tham gia một bữa tiệc tối, lễ phục
tôi đã bảo người ta chuẩn bị cho cô xông, là màu trắng cô thích nhất.”

Giang Ánh Tuyết đầy bụng uất ức nhất thời tan thành mây khói, người đàn ông
này luôn có biện pháp làm cho cô ta mềm lòng, để cô ta không có biện
pháp chỉ trích anh...

Cái mũi lập tức hít hít: “Em đã có rất nhiều bộ lễ phục dạ hội màu trắng, bây giờ em thích màu đỏ.”

Giọng nói Hoắc Kỷ Thành trước sau nhạt nhẽo như nước: “Sau khi em đến chúng ta lại đi mua cũng kịp.”

Chỉ là như vậy, thì Giang Ánh Tuyết vui vẻ chịu đựng...

Cô ta chưa bao giờ hy vọng xa vời Kỷ Thành có thể dịu dàng hơn với mình,
chỉ cần anh bằng lòng nói chuyện với mình thì cô đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Người đàn ông này là kiếp của cô, làm thế nào cũng không tránh khỏi.

“Kỷ Thành, em có thể hỏi anh một chuyện không?”

“Ừ.”

“Tần Lạc thật là tình - nhân của Đường Triều?”

“Bọn họ có quan hệ gì không liên quan đến chúng ta, lời đồn có đôi khi cũng
không thể tin, gia cảnh cùng thân phận của Đường Triều như vậy, cậu ta
tự biết chừng mực.”

Lời nói lập lờ nước đôi này, trên cơ bản Giang Ánh Tuyết tin.

Chính như Kỷ Thành nói như vậy, thân phận với bối cảnh của bọn họ cũng không
cho phép họ tùy tiện cưới một người phụ nữ, nhiều lắm chỉ là chơi đùa mà thôi.

Nghĩ đến đây, trong lòng cô ta tốt hơn nhiều.


Mặc kệ như thế nào, vị trí vợ chính thức của Kỷ Thành chỉ có thể là của mình, những người phụ nữa khác nghĩ cũng đừng nghĩ!

Sau khi nghĩ thông suốt, thì cô bắt đầu thu dọn hành lý chuẩn bị đến sân
bay, đúng lúc mượn cơ hội tiệc tối mai để cho mọi người biết quan hệ cô
với Kỷ Thành ổn định, nhất là em gái Giang Ánh Thần, hung hăng đánh mặt
cô ta mới được!

*****

Hai ngày nay Tần Lạc có chút nhàm
chán, gửi tin nhắn cho Hoắc Kỷ Thành vẫn không thấy trả lời, gọi điện
thoại một lần không nhận, đoán anh đang bận rộn thì không gọi nữa.

Nhưng làm cho cô không ngờ, Hoắc Kỷ Thành vẫn không gọi lại cho cô, giống như đã quên cô vậy.

Trước anh cưng chiều với mình vẫn rành rành ở trước mắt, chỉ là tách ra hai ba ngày mà thôi, thì bặt vô tin tức rồi...

Trong lòng cô khó tránh khỏi có chút ê ẩm.

Khi Bùi Tử Ninh mang theo hoa quả đến thăm bạn tốt thì phát hiện cảm xúc cô không tốt, không khỏi trêu ghẹo nói: “Giận dỗi với người đàn ông nhà
cậu hả?”

Tần Lạc giận dữ trừng mắt nhìn bạn tốt một cái: “Chú ý từ ngữ của cậu!”

Bùi Tử Ninh cầm lấy dao trái cây ngồi ở mép giường gọt vỏ: “Không phải giận dỗi vậy vẻ mặt cậu đau khổ làm gì? Hôm trước mình thấy mặt cậu vẫn hiện đào.”

Tần Lạc cắn môi: “Cũng không có! Chắc mấy ngày nay anh ấy có chút bận, không trả lời tin nhắn của mình.”

Bùi Tử Ninh kinh ngạc không thôi: “A? Cũng không có một cú điện thoại sao?”

Tần Lạc lắc đầu.

Tay Bùi Tử Ninh ngừng gọt vỏ quả táo lại: “Không phải chứ! Nói như vậy, khi đang ông bận rộn cũng sẽ quan tâm người phụ nữ anh ta yêu thương.”

Tần Lạc rũ mí mắt xuống: “Vậy nói lên mình không đủ quan trọng!”

Bùi Tử Ninh an ủi bạn tốt: “Bây giờ cậu đừng suy nghĩ nhiều! Có lẽ Tứ thiếu thật sự bận rộn nhiều việc, bận đến không có thời gian nhìn điện thoại! Anh ta là người đàn ông của công việc họp cả đêm lẫn ngày, đâu còn thời gian nhi nữ tình trường!”

Tần Lạc suy nghĩ, có lý, có lẽ mình suy nghĩ nhiều.

Mấy ngày hôm trước cưng chiều so với mấy ngày vắng vẻ, quả thật làm cho
người ta có chênh lệch mức nước của lòng sông so với mặt biển...

“Ừ, cậu nói đúng, mình phải phấn chấn dưỡng thương cho tốt mới đúng, nếu
anh ấy không quan tâm đến mình, tin tức cũng sẽ không vô duyên vô cớ
biến mất đúng không?”

“Đương nhiên! Tứ thiếu quyền lớn thế lớn, nếu anh ta không muốn để cho chuyện khác xảy ra, vậy khẳng định là không đùa.”

Được bạn tốt an ủi, tâm tình Tần Lạc tốt hơn rất nhiều.

Mà giờ phút này nhà họ Hoắc.

Cậu cả, cậu hai, cô ba nhà họ Hoắc toàn bộ tề tụ ở phòng khách, Hoắc phu
nhân Phương Lệ Hoa lười phải nghe bọn họ lải nhải, liền dẫn cháu trai
bảo bối đi về phía sau vườn chơi.

Không có mẹ kế ở đây, ba anh em nhà hòa Hoắc nói chuyện càng thêm không kiêng nể gì.

Vẻ mặt Hoắc Kỷ Vĩ cười không có ý tốt: “Chú hai, chuyện lần này không phải là chú lôi ra chứ?”

Vả mặt Hoắc Kỷ Nghiệp một bộ bị oan uổng: “Anh cả, anh nói lời này là có ý gì? Em nhìn người tình nghi nhiều nhất là nhà anh mới đúng! Em chỉ có
hai đứa con gái, cố gắng thế nào nữa ba cũng không thể truyền vị trí
người thừa kế tập đoàn Đế An cho Thái Vi với Thải Ny, nhưng anh thì
khác, gần đây Cẩm Dương có thể nói danh tiếng đang thịnh, không ít người đều gọi nó là giới đầu tư mới cao quý, bây giờ hai người mới đúng là

đối thủ cạnh tranh có lực nhất với Kỷ Thành.”

Anh ta vừa mới dứt
lời, cô ba Hoắc Kỷ Lan liền bổ sung thêm: “Còn không phải sao! Em với
anh hai vẫn luôn giữ phép tắc, không dám có bất kỳ suy nghĩ xa với gì.”

Lời nói cô ta chứa đầy hàm ý, anh cả như nàng dâu không vừa lòng: “Chú hai, cô ba hai ngươi từ nhỏ đến lớn quan hệ mật thiết! Lúc này đồng thời
nhằm vào Cẩm Dương nhà tôi rốt cuộc là có ý gì? Tiền đồ của con tôi đó
là dựa vào bản thân nó cố gắng được, cũng không giống với người khác ỷ
có mẹ sẽ thổi gió thoảng bên gối là được!”

Cô ba Hoắc Kỷ Lan nở
nụ cười: “Anh cả, anh cần gì nói lời này cho chúng em nghe? Có lẽ ở
trước mặt dì Phương với ba nói thì tốt hơn.”

Hoắc Kỷ Nghiệp nói
tiếp: “Bình tĩnh mà nhìn, Kỷ Thành quả thật ưu tú hơn so với tôi cùng
anh cả, ba để cho nó làm người thừa kế cũng không sai, nói ra, từ khi nó tiếp quản công ty đến nay, công việc không phải xử lý rất gọn gàng ngăn nắp, nghiệp vụ công ty cũng được nó phát triển càng ngày càng toàn
diện.”

Hoắc Kỷ Vĩ khẽ hừ mũi một tiếng: “Ngược lại chú rất biết
vuốt mông ngựa! Biết lấy lòng dì ba, chỉ tiếc bây giờ dì Phương không có ở đây.”

Ông ta dùng lời của dì ba để cố ý đánh trả bọn họ.

Dì ba nhà họ Hoắc cho đến nay mặt ngoài đều dịu dàng, nhưng phía sau âm thầm đấu tranh rất nhiều năm...

Giọng Hoắc Kỷ Nghiệp mỉa mai hừ lạnh: “Người nào cũng giống anh liền biết
vuốt mông ngựa! Tôi nói đều là sự thật! Năm đó ba từng cho anh quản lý
công ty, nhưng kết quả thế nào?”

Lời này, mang theo ý tứ trào phúng rõ ràng.

Hoắc Kỷ Vĩ tức giận đến muốn chết, lúc ấy ba còn không chưa cưới vợ ba, ông
cùng Hoắc Kỷ Nghiệp vì tranh đoạt vị trí người thừa kế mà như nước với
lửa, không biết tranh đấu với nhau bao nhiêu lần.

Về sau ông ỷ
vào mình là con trai trưởng do vợ cả sinh lấy được cơ hội quản lý công
ty, chỉ tiếc mình quá nhát gan, không nắm chặt thời cơ, thế cho nên thua thiệt vài đơn...

Cũng từ sau đó, ba không tái nhiệm ông nữa.

Ngẫm lại ông hối hận không thôi!

Vì thế, ông ký thác tất cả hi vọng ở trên người con trai, may mà con trai
không để cho mình thất vọng, biểu hiện cho đến nay không tệ!

“Chú hai, chú nói tôi trong khi chính chú không cảm thấy ngượng sao? Giống như cậu có bao nhiêu năng lực!”

Hoắc Kỷ Nghiệp cũng không tức giận: “Tôi vẫn luôn thừa nhận năng lực của
mình không bằng em ba, không giống ai đó không có năng lực còn không
chịu thừa nhận.”

Hoắc Kỷ Vĩ tức giận gần chết, không hài lòng:
”Chú hai, dù gì Kỷ Vĩ tôi cũng là anh cậu, chú nói như vậy sao? Nếu
không để cho ba phân xử?”

Hoắc Kỷ Lan xen vào nói: “Anh cả, anh
đừng động một tí đem ba ra tới làm bọn em sợ, ba không phải ông già
ngoan cố không nói đạo lý.”

...

Ba anh em đang trò chuyện, ông cụ Hoắc Quốc An từ trên lầu đi xuống: “Một đám gặp mặt liền tranh

cãi, không thể làm an hem tốt thì cút ra ngoài cho tôi!”

Lời này vừa nói ra, nháy mắt không ai dám lên tiếng.

Phải biết rằng bây giờ người làm chủ nhà họ Hoắc vẫn là ông cụ, huống chi
tuổi năm nay không tính là lớn, lại được chăm sóc tốt, chỉ sợ tạm thời
bọn họ cũng đừng nghĩ hoàn toàn được tự do.

*****

Chuyện
thứ nhất khi Hoắc Kỷ Vĩ về nhà liền gọi con trai vào thư phòng: “Cẩm
Dương, con nói thật nói cho ba biết, chuyện này là con làm à?”

Hoắc Cẩm Dương không muốn giấu ba: “Là chủ ý của Ánh Thần, cũng là cô ấy bày ra.”

Hoắc Kỷ Vĩ không dám tin nhìn thoáng qua con trai, vô cùng vui vẻ nói: “Là
con bé? Xem ra lần này ba thật không chọn lầm vợ cho con!”

Được ba khen, đương nhiên Hoắc Cẩm Dương vui vẻ: “Ba, người không trách con?”

Hoắc Kỷ Vĩ cười nói: “Sao lại trách con? Việc này làm quá đúng! Cẩm Dương
con tìm được một nàng dâu tốt! Ba có đề nghị này cho con, gạo nấu thành
cơm sớm một chút! Như vậy ông nội con sẽ không ngăn cản các con kết
hôn.”

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương biết rõ: “Ba, con đã biết.”

Hoắc Kỷ Vĩ vỗ vỗ bả vai con trai: “Một khi kết hôn trước chú ba con, thì đối với tương lai phát triển con đều mới có lợi. Hơn nữa, cứ như vậy khả
năng chú ba con với Giang Ánh Tuyết không kết hôn được.”

Hoắc Cẩm Dương nhất thời nói kế hoạch của mình cho ba: “Ba, ý Ánh Thần là muốn phá hoại tình cảm chị hai cô ấy với chú ba.”

Hoắc Kỷ Vĩ vộ mạnh đùi: “Chủ ý này hay! thật sự Ánh Thần muốn giúp ba!”

Trong lòng Hoắc Cẩm Dương vui rạo rực, không cần nói ra có bao nhiêu vui vẻ.

So sánh với con cả nhà họ Hoắc đang nói chuyện vui vẻ, thì không khí ở nhà con thứ hai Hoắc Kỷ Nghiệp ngưng trọng, cô ba khuyên nhủ Hoắc Kỷ
Nghiệp: “Anh hai, em thấy việc này tám phần là bên nhà anh cả giở trò
quỷ, làm như vậy anh ta có lợi nhất!”

Hoắc Kỷ Nghiệp thở dài: “Đoán thì có ích lợi gì? Không có chứng cứ xác thực!”

Hoắc Kỷ Lan cũng không có biện pháp khác tốt hơn: “Thật ra em muốn nói,
chúng ta cũng không phải không có cơ hội, nhóc con Thái Vi kia luôn luôn có chủ kiến, cũng lanh lợi, con bé vừa mới tốt nghiệp năm nay thì nhận
lời mời từ một vị luật sư nổi tiếng ở Sở Sự Vụ làm trợ lý, tiền đồ mở
rộng!”

Hoắc Kỷ Nghiệp vẫn không hài lòng: “Này có ích lợi gì? Về
sau nó chỉ có thể trở thành luật sư nổi tiếng, cũng không thể trở thành
người thừa kế tập đoàn Đế An.”

Hoắc Kỷ Lan lại nói thêm: “Sao lại vô dụng? Đến lúc đó Thái Vi có thể tiến vào bộ phận pháp vụ của công ty chúng ta!”

Hoắc Kỷ Nghiệp cũng không vui vẻ: “Bộ phận pháp vụ cũng không phải chuyện gì tốt, anh vốn muốn bây giờ để cho con bé tiến vào bộ phận pháp vụ, nhưng chính con bé không muốn, muốn đi theo công ty luật sư Đỉnh Phong.”

Hoắc Kỷ Lan lặp lại nói: “Luật sư Đỉnh Phong?”

Hoắc Kỷ Nghiệp liếc mắt nhìn em gái một cái: “Sao? Em cũng biết?”

Hoắc Kỷ Lan chợt nhớ tới: “Anh hai, anh hồ đồ rồi! Anh có biết tập đoàn Cố thị không?”

Hoắc Kỷ Nghiệp gật đầu: “Đương nhiên biết, tập đoàn Cố thị vẫn là đối thủ
cạnh tranh mạnh nhất với tập đoàn Đế An chúng ta, hơn nữa tiền tài nhà
họ Cố, vài năm nay phát triển rất tốt, là công ty mới nổi ở thành phố A

chúng ta.”

Hoắc Kỷ Lan mặt mày hớn hở: “Không sai! Người sáng lập công ty luật sư Đỉnh Phong là đứa con thứ năm nhà họ Cố Cố Nam Châu,
chân thật thực sự của anh ta ít có người biết, em trong lúc vô tình thám thính biết được.”

Lúc này Hoắc Kỷ Nghiệp mới cảm thấy hứng thú:
”Thật sao? Ý của em là nếu Thái Vi có thể gả cho Cố Nam Châu, vậy chúng
ta liền có hi vọng hả?”

Hoắc Kỷ Lan tươi cười rạng rỡ: “Đúng! Em
đoán rằng Thái Vi cũng ngưỡng mộ danh tiếng Cố Đại Luật Sư đã lâu mới
kiên trì muốn đi.”

Nhất thời tâm tình Hoắc Kỷ Nghiệp rất tốt: “Thật tốt quá!”

Hai người lại thấp giọng thương lượng một phen.