Triều Thiên Nhất Côn [Luận Anh Hùng]

Chương 96: Đào (quả đào)

Hoa rơi đầy đất mà vô thanh.

Hoàng hôn thật gần.

Trên bầu trời phía xa có một ngôi sao sáng lên, rất lớn, rất sáng.

- Thật lớn, thật sáng, ngôi sao kia.

Ôn Nhu ngẩng đôi má hạnh, chớp cặp mắt sáng, hỏi:

- Đó là sao gì?

Những chùm hoa đào trong chiều sâu làm tôn lên từng khoảng đỏ tươi.

Nàng biết Vương Tiểu Thạch học rộng, nhất định sẽ hiểu.

Nàng cũng muốn thông hiểu thật nhiều đạo lý, biết thật nhiều chuyện, thế nhưng chuyện đó phải tốn rất nhiều công sức.

Nàng lười.

Nàng hưởng thụ việc lười.

Nàng muốn trải qua một cách lười nhác, nhưng lại muốn sống một cách kích thích.

Vì vậy nàng tự có phương pháp tuyệt diệu để làm kẻ lười, lúc cần nàng sẽ tìm người giúp đỡ, cầu cứu người khác, đến lúc đó tự nhiên sẽ có người tới trợ nàng, giúp nàng, khiến nàng chẳng cần tốn công cũng có thể giải quyết rất nhiều nan đề khó thông khó thấu.

Nàng không cần phí tâm, trước giờ cũng không cần lo lắng.

Cho nên, nàng nhìn thấy sao liền hỏi Vương Tiểu Thạch:

- Đó là sao gì?

Nàng biết Vương Tiểu Thạch sẽ hiểu, bởi vì Vương Tiểu Thạch chuyên cần, hơn nữa còn hăng hái.

Chuyên cần chỉ là cố gắng, hăng hái còn là phấn khích.

Sự chuyên cần của Vương Tiểu Thạch là quá rõ ràng. Lúc hắn còn chưa thành đạt, trên thuyền hoa Hán Thủy, Lôi Thuần đánh đàn, Bạch Sầu Phi hát vang, Vương Tiểu Thạch vui vẻ nhưng vẫn không quên ở trên thuyền đọc sách, còn viết mấy vần thơ. Ôn Nhu còn nhớ hắn từng viết “biến bất đắc dĩ thành cánh chim, biển rộng trời cao mặc ta bay”. Cho dù hắn đã làm tam lâu chủ của Kim Phong Tế Vũ lâu, thậm chí là khi hắn không muốn tranh quyền với Bạch Sầu Phi, lui về Sầu Thạch trai và Hồi Xuân đường giúp dân chúng chữa bệnh, mỗi ngày hắn vẫn khổ công đọc sách, không bao giờ lười biếng.

Đây chỉ là chuyên cần.

Ôn Nhu còn đặc biệt lưu ý, dù là trên đoạn đường chạy trốn này, mỗi ngày hắn vẫn luôn tìm thời gian vùi đầu đọc sách, ngâm nga tự đắc.

Lúc có ánh trăng, hắn mượn ánh trăng.

Lúc không có ánh trăng, hắn mượn ánh sao.

Lúc không trăng không sao, hắn cũng dùng hai mắt xuyên qua chướng ngại tầng tầng của bóng tối, cố gắng đọc sách.

Hỏi hắn, hắn trả lời:


- Không có ánh sáng càng tốt, một công đôi việc, có thể nhân dịp này luyện tập thị lực nhìn vật trong bóng tối.

Hắn thậm chí còn mượn ánh đao xem sách.

Không chỉ đọc sách, đối với tập võ Vương Tiểu Thạch cũng như vậy.

Có khổ, hắn cũng đọc.

Có bận, hắn cũng luyện.

Không kể ngày đêm, không nề gian khổ.

Người khác có hỏi, hắn nói:

- Con người làm chuyện mà mình có hứng thú, sao lại cảm thấy khổ? Mỗi ngày đói bụng thì phải ăn cơm, mỗi ngày khát nước thì phải uống nước, ai cảm thấy khổ? Đầu óc ta đã trống đương nhiên phải đọc sách, khí lực nghỉ đủ rồi dĩ nhiên phải vận động, nào có chuyện khổ này? Hưởng thụ mới là thật.

Đây chính là hăng hái. Hăng hái và chuyên cần dù sao cũng không giống nhau, hăng hái là không có bất kỳ áp lực gì vẫn chuyên cần như trước.

Một người hăng hái như vậy, sao lại không giống như Bạch Sầu Phi hùng tâm bừng bừng, nóng lòng muốn thử?

Đây rốt cuộc là người như thế nào?

Ôn Nhu không rõ, cũng không biết.

Nàng cảm thấy chuyện không rõ thật đẹp.

Ví dụ như ánh trăng, mông lung thấp thoáng, làm cho người ta mơ mộng nhất.

Tựa như Bạch Sầu Phi.

Buổi tối trước khi hắn chết, rốt cuộc có ý đồ xấu xa với mình hay không? Rốt cuộc có chân ý hay không? Rốt cuộc là trung hay gian?

Những chuyện này đều không rõ ràng lắm, nhưng nhớ đến lại có dư vị.

Mập mờ và mông lung tuy là một loại đẹp, nhưng không phải ánh sao.

Bởi vì ánh sao quá nhỏ, quá nhạt, một khi không rõ thì không thấy được.

Ánh sao yếu ớt như vậy, cho dù rõ ràng chiếu về hướng mình, cũng giống như một lời kêu gọi yếu ớt cách một trăm vạn năm sau.

(Nhưng bây giờ thứ đang kêu gọi nàng, dường như còn càng lúc càng gần, càng lúc càng lớn, đó là ngôi sao gì?)

Dù sao cũng nên có một cái tên chứ?

Cho nên nàng hỏi Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch lại ôm ngực nói:

- Đó à? Đó là tâm của ta.

- Hả?

Ôn Nhu không nghe rõ.

Lần này Vương Tiểu Thạch cầm tay nàng đặt lên ngực mình:

- Tâm của ta.

- Không nghiêm túc!

Ôn Nhu cười, còn mắng hắn một câu:

- Tâm của ngươi không phải còn ở đây à? Sao lại bay lên trời rồi?

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Cũng bởi vì tâm ở đây, tương ứng với xa xa phía trên, cho nên mới sáng như vậy.

Ôn Nhu cười hì hì:

- Ta biết rồi, tâm của ngươi trở nên không ngay ngắn...

Chợt kinh hô một tiếng.

Hóa ra trên bầu trời có sao băng bay qua, nghiêng nghiêng rơi xuống.

Sao băng rực rỡ chiếu khuôn mặt hai người sáng lên, dường như còn nóng lên.

- Rơi đi đâu rồi?

Ôn Nhu không chịu:

- Tâm của ngươi.

Vương Tiểu Thạch ngây ngốc nói:

- Ta cũng không biết.

Còn theo bản năng ấn lên ngực mình.

Ôn Nhu thấy dáng vẻ ngốc nghếch của hắn, liền cười nói:

- Con người của ngươi.

Lại dùng ngón tay ấn lên trán hắn một cái:

- Không còn tâm rồi.

Vương Tiểu Thạch đành phải ngượng ngùng cười nói:

- Có ý là tốt rồi, dù sao tâm cũng đã cho cô…

Chợt nghe một tiếng soạt, Ôn Nhu vội lưu ý nghiêng tai lắng nghe. Giống như có thứ gì theo hoa từ trên cây rơi xuống, còn phát ra một chút hương thơm dường như không thuộc về hoa đào.

Nghe được tiếng rơi, Ôn Nhu liền đi qua nhặt, giống như một con chồn nhỏ đáng yêu, lúc thèm ăn bất kỳ thanh sắc hương vị gì đều kích thích nó đi tìm thức ăn.

Lúc này Ôn Nhu rời khỏi ngực Vương Tiểu Thạch.

Vương Tiểu Thạch ngơ ngẩn như mất mát.

A, dư hương như vẫn còn…

(May mắn, tình duyên này vẫn có thể tiếp tục.)

Nhưng vừa rồi sao mình không…

(Sao không cái gì?)

Sao không hôn nàng?

(Cơ hội này đúng là ngàn năm một thuở, muôn đời khó gặp.)

Nhất là một nữ nhân hoạt bát như Ôn Nhu, hiếm khi điềm đạm ôn nhu như nước vậy.

(Có điều, hôn một nữ nhân, nên làm sao hôn? Cách hôn như thế nào?)

Tưởng tượng qua nhiều lần, nhưng thật đến lúc này, lại không biết “hạ thủ” từ đâu?

(Nghĩ đến điểm này, Vương Tiểu Thạch bởi vì khẩn trương, ngại ngùng, bất giác khẽ run lên.)

(“Hạ thủ”? Nói như thế thật khó nghe. Nhưng không nói “hạ thủ” thì nên dùng chữ gì? “Hạ miệng”? Vậy khó nghe hơn, hơn nữa cũng rất khó nhìn. Có người nói, con người đối phó với người khác, dùng hai chữ “xuất thủ” là quá nặng, giống như cầm thú. Có người nói, chim ưng đối phó với con mồi “xuất trác (mổ)”, báo giết chết thức ăn là “xuất trảo”, người đối phó với người dùng “xuất thủ”, có khác gì so với chim thú? Nhưng như đã nói, không dùng “xuất thủ” thì nên dùng chữ gì? Đánh nhau gọi là “giao thủ”, đánh người gọi là “động thủ”, đối phó với người khác gọi là “xuất thủ”, nếu không thì gọi bằng từ gì? “Động não” sao? “Giao hợp” sao? “Xuất lưỡi”?)

(Có lẽ chuyện hôn Ôn Nhu này dùng “trứ thủ (bắt tay vào làm)” tốt hơn là “hạ thủ”?)

Vương Tiểu Thạch cố ý muốn lạc đề, vừa nghĩ lạc đi, hắn mới không khẩn trương như vậy, thân thể tự nhiên cũng sẽ không run nữa.

Xem ra, làm “tặc” chột dạ, lời này quả không sai.

Vương Tiểu Thạch cố gắng khiến cho mình nghĩ đến đường chính, lại thấy Ôn Nhu vui vẻ nhặt một vật trở lại, còn mở rộng bàn tay nhỏ cho hắn nhìn.

Chóp mũi Vương Tiểu Thạch gần như đụng phải lòng bàn tay Ôn Nhu:

- Gì vậy?

Ôn Nhu cười hì hì nói:

- Tâm của ngươi.

Lúc này Vương Tiểu Thạch mới nhìn rõ, ngẩng đầu cao hứng hỏi:

- Đào?

Ôn Nhu cười duyên:


- Tâm của ngươi lại biến hình rồi. Hiện giờ lại biến thành tâm của hoa đào.

- Còn may chỉ là đào tâm.

Vương Tiểu Thạch nói:

- Không phải hoa tâm.

Nói xong, cũng đi đến dưới cây, lượm một quả trong mộ hoa.

Lại thấy Ôn Nhu cắn một miếng đào, quai hàm phồng lên nhóp nhép mấy cái, mới nhíu đôi mày thanh tú kêu lên:

- Đắng quá! Tâm của ngươi.

Vương Tiểu Thạch cười nói:

- Còn chát, đào rơi sớm rồi.

Hắn cũng cầm quả đào trên tay cắn một miếng, nhai mấy cái, ngạc nhiên nói:

- Quả này của ta lại ngọt.

- Thật sao?

- Còn thơm nữa.

- Vậy ta ăn một miếng.

- Cô thật sự muốn ăn sao?

Vương Tiểu Thạch nghiêm túc hỏi:

- Quả này là tâm của cô đấy.

- Tiểu Thạch Đầu!

Ôn Nhu chợt đỏ mặt trừng mắt nói:

- Chỉ ba hoa, biết chọc người!

Vương Tiểu Thạch nghe được câu này, chợt cảm thấy có phần quen tai, nhưng cũng không suy nghĩ nhiều, lại giả vờ nôn mửa:

- Ọc ọc ọc, ta nói sai rồi, ta thừa nhận, tâm này đắng, chát, hôi…

Ôn Nhu giậm chân quát lên:

- Thạch Đầu xấu xa! Ngươi nói lại xem!

Vương Tiểu Thạch le lưỡi nói:

- Lời thật không thể nói, nói dối lại không được, vậy nên nói gì đây? Cô nói xem!

Đột nhiên, Ôn Nhu “ai da” một tiếng, dáng vẻ giống như liên tục trúng phải mấy chục mũi tên.

Vương Tiểu Thạch cũng bị dọa giống như trúng một hòn đá vào đầu.