Triệu Hoán Thần Binh

Chương 960: Trò chơi nhàm chán

Hai đạo cụ cầu cứu bị ngoại lực đánh nát bấy. Vu Nhai không biết Nguyệt Lâm Sa có nghe được chữ cổ không, dù thế nào thì bên Dạ Tình chắc chắn đã nghe hắn nói.

- Ủa? Chuyện gì đây? Truyền tống thất bại?

Nam nhân bí ẩn mỉm cười nói:

- Muốn tới thì tới, muốn đi là đi sao? Không dễ vậy, đừng quên chỗ này là địa bàn của Thần Duệ chi tộc ta. Vô cùng tiếc nuối báo cho ngươi biết nguyên di tích đã bị cấm truyền tống không gian, trừ phi chạy ra khỏi lối vào nếu không chỉ còn cách liều mạng với Long Thực Thú.

Nhưng nụ cười của nam nhân bí ẩn thay đổi, cảm giác buồn nôn như bị con muỗi cắn một miếng.

- Không ngờ ngươi có thể làm rách y phục của ta, ngươi dám làm rách đồ của ta? Vốn định cho ngươi chết theo kiểu vinh hạnh, ta tự tay giết ngươi rồi ném vào Long Thực Thú, tiếc rằng ngươi đã mất cơ hội.

Không gian giam cầm, quả nhiên Cổ Duệ chi dân bày bao nhiêu là thứ trong di tích ma pháp viễn cổ. Ngàn năm, thời gian ngàn năm có thể làm rất nhiều chuyện. Tuy ngàn năm rất dài nhưng với tính cách kiêu ngạo của Cổ Duệ chi dân có thể nhẫn nhịn đến bây giờ chắc là gặp nhiều vấn đề khó khăn, mãi đến gần đây mới xem như thời cơ chín muồi.

- Ư ư ư ư!

truyền tống thất bại tất nhiên Vu Nhai sẽ đối diện vô số Long Thực Thú, nam nhân đáng sợ trước mắt. Đám Long Thực Thú phía sau từ từ tỉnh lại đang gầm gừ, thanh âm hưng phấn khao khát.

Nam nhân bí ẩn vỗ vết rách bị U Hoang kiếm của Vu Nhai đâm thủng, lắc đầu, nói:

- Thôi, cứ xem như bị chó cắn, không thể cắn lại.

Nếu không phải bị Vu Nhai đâm một nhát thì nam nhân bí ẩn định tự tay giết hắn, đây là cái gã gọi là vinh hạnh. Sau khi bị Vu Nhai đâm thì nam nhân bí ẩn không ra tay nữa, cái này gọi là tránh làm dơ tay mình.

Vu Nhai lười để ý cảm giác u việt của nam nhân bí ẩn, hỏi:

- Cho hỏi một câu, tại sao có một con Long Thực Thú xuất hiện ở gần lối vào di tích?


Từ khi xuyên qua đến nay Vu Nhai đã gặp loại người này rất nhiều, nhưng Cổ Duệ chi dân tự phụ đúng như truyền thuyết, nhiều năm vẫn giữ cái tính ấy. Trận chiến thua cuộc thời đại viễn cổ không khiến Cổ Duệ chi dân thay đổi.

Nếu phải liều mạng thì Vu Nhai càng bình tĩnh hơn bao giờ hết.

Chỉ sợ nam nhân bí ẩn và Long Thực Thú cùng vây công, nếu cảm giác ưu việt khiến gã không muốn ra tay cứ kệ gã, nếu một mình Long Thực Thú thì xác suất trốn thoát của Vu Nhai lớn hơn.

Không chừng lúc trước Cổ Duệ chi dân thau cũng vì cảm giác ưu việt này.

- Đương nhiên là dụ càng nhiều người vào di tích, không ngờ các ngươi phối hợp theo, chúng ta đã không kiên nhẫn chờ đợi.

Vu Nhai mỉa mai nói:

- Thì ra cái gọi là thần duệ chỉ là kẻ tiểu nhân sử dụng kế hèn hạ như vậy, lĩnh giáo.

Nếu Cổ Duệ chi dân phát động công kích, phong tỏa truyền tống thì nghĩa là Vết cào ở lối vào di tích ma pháp viễn cổ không phải ngẫu nhiên mà đã được tính toán trước. Vu Nhai muốn dùng điều này châm chọc Cổ Duệ chi dân.

Về mục đích của Cổ Duệ chi dân là kéo kèn phản công cũng tốt, là dương đông kích tây cũng được, thậm chí bắt giữ thiên tài nhân loại làm chuột bay nghiên cứu hay gì khác đều tùy, Vu Nhai không quan tâm. Bây giờ Vu Nhai bận quan sát, tìm cách chạy trốn, thỉnh thoảng hắn lại châm chọc nam nhân bí ẩn, nếu gã chạy thì càng tốt, hắn dễ rời đi hơn.

- Ngươi . . .!

Vẻ mặt nam nhân bí ẩn tức giận nhưng rất nhanh mỉm cười nói:

- Đây chẳng qua là trò chơi nhàm chán của đám người trẻ tuổi chúng ta, không khác gì dắt chó đi dạo, sao có thể xem như mưu kế tiểu nhân gì?

Vu Nhai nửa cười nửa không nói:


- A? Lại còn dắt chó? Có vẻ sinh hoạt trong mảnh đất bí ẩn rất an nhàn?

- Không nói nhảm với kẻ đê tiện thô tục nhà ngươi nữa, đi chết đi. Yên tâm, bằng hữu và người thân của ngươi rất nhanh sẽ đi cùng ngươi, hãy hưởng thụ đi.

Nam nhân bí ẩn nhận ra Vu Nhai cố ý chọc giận gã, mỗi câu hắn nói đâm thấu xương. Cái gì gọi là mảnh đất bí ẩn rất an nhàn? Rõ ràng là châm biếm bọn họ ở mãi trong chỗ quỷ quái kia không thể đi ra ngoài. Quá nhục nhã. Nam nhân bí ẩn còn định ngắm cảnh tượng nhân loại này bị Long Thực Thú cắn nuốt, nhưng thực lực của hắn không tệ, sẽ mất một đoạn thời gian. Chẳng biết trong thời gian này nhân loại kia sẽ nói ra lời chói tai gì nữa.

Lúc trước nam nhân bí ẩn nói chuyện với Vu Nhai luôn cố ý tránh đi sự thật Cổ Duệ chi dân thua thời đại viễn cổ, hắn đã lợi dụng điểm này. Tóm lại nam nhân bí ẩn không muốn nghe nhân loại miệng thối nói gì nữa, gã xoay người rời khỏi cái hang to. Nam nhân bí ẩn rời đi, cánh cửa hang đóng kín chặn đường đi của Vu Nhai.

Đúng vậy, nam nhân bí ẩn chỉ cần chờ thêm một lúc nữa, Vu Nhai không đường lui sẽ bị Long Thực Thú vô cùng tàn bạo nuốt sạch.

- Ư ư ư . . .

Tiếng gầm gừ càng lúc càng nhiều, có con Long Thực Thú tỉnh dậy nhìn sinh vật chúng nó chưa từng gặp từ khi mới sinh ra. Ánh mắt Long Thực Thú tàn nhẫn mà khao khát, từng bước đến gần sinh vật mới.

Vu Nhai vẫn bình tĩnh đứng đó, vẻ mặt không còn sự trêu cợt như lúc đối diện nam nhân bí ẩn mà tràn ngập cẩn thận, sắc bén. Nếu nam nhân bí ẩn không đi thì Vu Nhai còn nhiều đề tài châm biếm như hỏi tại sao gã giam cầm Long Thực Thú vào chính giữa cái hang ngầm dưới ba tầng mà không thả khắp di tích cho chúng đi chơi?

Thật ra Vu Nhai đoán được nam nhân bí ẩn sợ Long Thực Thú chạy lung tung bị nhân loại bình thường phát hiện, hoặc sợ trên người chúng có nhiều long khí bị ma pháp sư có tinh thần lực siêu nhạy bén phát hiện khác lạ.

Vậy là Vu Nhai có thể hỏi nam nhân bí ẩn vì sao đường đường là hậu duệ của thần lại sợ bị phát hiện?

Như vừa nói, tuy qua ngàn năm nhưng Cổ Duệ chi dân có thể nhịn đến bây giờ trừ gặp nhiều khó khăn cũng sợ giẫm lên vết xe đổ. Ít nhất nhân loại bình thường đê tiện là tồn tại khiến Cổ Duệ chi dân cực kỳ e ngại. Đối diện nhân loại bình thường Cổ Duệ chi dân không thật sự kiêu ngạo, ít nhất trong mắt cao tầng Cổ Duệ chi dân là như vậy. Cổ Duệ chi dân từng thua thảm.

Mặc kệ ra sao Vu Nhai đã được như ý, nam nhân bí ẩn rời đi. Điều Vu Nhai cần làm ngay không phải chiến đấu mà là quan sát tìm manh mối trốn đi. Kêu Vu Nhai liều mạng tiêu diệt đám Long Thực Thú? Vu Nhai không nắm chắc. Số lượng quá nhiều, trừ nghĩ cách rời khỏi nơi này Vu Nhai không còn cách nào khác.

Bởi vậy biểu tình của Vu Nhai mới biến cẩn thân, sắc bén. Vu Nhai không nhìn Long Thực Thú một giây, ánh mắt quét tới quét lui các góc hang động.

Đương nhiên các binh linh cũng phối hợp Vu Nhai quan sát bốn phía.

Tiếng gầm gừ biến mất, thay thế là tiếng rống mạnh mẽ:

- Grao!

Tuy tuổi thọ Long Thực Thú ngắn ngủi nhưng là ma thú có sức chiến đấu không yếu chút nào, đạt đến tứ giai, tương đương cảnh giới linh binh sư.