Triệu Hoán Thần Binh

Chương 779: Hủy

Lần này thiên binh sư cảm thấy tối không vì sát khí mà bầu trời thật sự tối sầm, trước mắt toàn là kiếm quang màu đen, từng kiếm trí mạng.

Tư Mã Tường vẫn ngồi trên lưng Tiểu Thúy chỉ thấy giữa không trung, Vu Nhai không ngừng vung ra kiếm quang đen kín không kẽ hở. Mỗi kiếm quang rơi xuống dù có tia máu bắn ra hay không thì mặt đất đều sẽ nứt một cái khe. Chỉ vài giây, Vu Nhai và thiên binh sư cầm trọng bảo còn ở giữa không trung nhưng mặt đất thành mạng nhện to, hoa cỏ cây cối vỡ vụn rơi xuống mạng nhện.

Tư Mã Tường hút ngụm khí lạnh:

- Ui!

Tư Mã Tường hơi hiểu tại sao mấy ngày trước Độc Cô Cửu Diệp nhận thua, gã không đủ bụng lực lượng dẫn động kiếm ảnh trận, đại gia tộc luôn có chút thủ đoạn của mình.

Rầm!

Vu Nhai, thiên binh sư từ giữa không trung đập mạnh xuống mạng nhện.

A không, là thiên binh sư cầm trọng bảo té cái bị ch, Vu Nhai thì đám xuống. U Hoang kiếm gác trên cổ thiên binh sư như cắt lát cá. Đúng vậy, giây trước Vu Nhai dùng minh sát điên cuồng cắt thiên binh sư thành từng lát cá.

Mỗi miếng thịt nổ tung như hình phạt lăng trì cắt thịt.

Tất nhiên thiên binh sư không chết, gã còn sức chiến đấu. Gã mượn lực lượng cường đại của Tiểu Thúy nén vô số sát chiêu của Vu Nhai. Tuy Vu Nhai dẫn động kiếm ảnh trận nhưng vẫn không phải đối thủ của thiên binh sư.

Nếu không tránh khỏi thì lúc này thiên binh sư không phải lát cá mà là người chết.

Ám ảnh minh sát, mỗi một kiếm đều là trí mạng.

Vu Nhai đã gác kiếm lên cổ thi thiên binh sư không còn sức chống cự.

Keng!

Vu Nhai không có thời gian giết thiên binh sư, hắn nhìn tay gã, thân kiếm xoay định cắt ngón tay đeo không gian giới chỉ của thiên binh sư. Nhưng khi Vu Nhai chặt xuống thì một luồng kiếm quang từ phía xa bắn tới đập mạnh vào kiếm của Vu Nhai phát ra tiếng kim loại va nhau nặng nề. Kiếm của Vu Nhai bị chấn văng ra.

Truy binh đã đến, là mấy thiên binh sư trong Kiếm Dương sơn trang.

Đây là lý do tại sao Vu Nhai không giết người, bởi vì hắn căn bản không có thời gian.


Vu Nhai mượn tốc độ của Tiểu Thúy phá tan mấy thiên binh sư bao vây, hơn nữa công kích thiên binh sư cầm trọng bảo. Vu Nhai tiếp tục mượn tốc độ của Tiểu Thúy liên tục oanh kích, chẳng có một chút tạm dừng. Vu Nhai vừa công kích thiên binh sư vừa kéo gã cách xa Kiếm Dương sơn trang.

Mấy thiên binh sư cuống cuồng đuổi theo nhưng vì tốc độ của Tiểu Thúy nên bọn họ không theo kịp.

Vì các thiên binh sư không theo kịp nên cho Vu Nhai thời gian ở giữa không trung dẫn động kiếm ảnh trận, ám ảnh minh sát. Tức là một chuỗi công kích, lao nhanh chỉ tranh thủ thời gian cho Vu Nhai ám ảnh minh sát một lần.

Tức là từ khi Vu Nhai xâm nhập Kiếm Dương sơn trang đến bây giờ không mất bao nhiêu thời gian.

- Ngươi thử hành động nữa xem? Ngươi đã bị chúng ta bao vây.

Cắt bỏ ngón tay không thành công, Vu Nhai muốn thử đợt hai nhưng hắn cảm nhận uy hiếp chết chó. Vu Nhai mà cắt xuống thì mấy thiên binh sư sẽ dùng thu đoạn điên cuồng công kích Vu Nhai. Bọn họ rất sợ, không phải sợ thủ đoạn của Vu Nhai mà là tốc độ khưu phong thú trên đầu hắn. Nếu Vu Nhai lấy đồ nhảy lên khưu phong thú thì rắc rối to.

Thiên binh sư cầm trọng bảo phát ra tiếng cười quái dị:

- Ha ha ha ha ha ha!

Tiếng cười như đang nói: Ngươi chẳng những không giết được ta cũng không thể lấy trọng bảo trong tay ta đi. Lời ta đã nói thành hiện thực, nơi này chính là địa bàn của ta!

Thiên binh sư cầm trọng bảo hoàn toàn không xem Vu Nhai như hậu bối địa binh sư mà là cao thủ mạnh hơn gã.

Nhưng rất nhanh thiên binh sư cầm trọng bảo ngừng tiếng cười, vì gã thấy mặt Vu Nhai lộ nụ cười kỳ lạ, nụ cười trào phúng gã. Lòng thiên binh sư lạnh lẽo, có ai bị một tiểu bối cắt nát nhừ không thấy run?

Thiên binh sư cầm trọng bảo khàn giọng nói:

- Tiểu tử, ta sẽ không cho ngươi lấy được trọng bảo.

Ở trước mặt mọi người thiên binh sư cầm trọng bảo cắn đứt ngón tay đeo không gian giới chỉ. Vu Nhai biến sắc mặt, thiên binh sư cầm trọng bảo ném ngón tay cho mấy thiên binh sư.

- Ha ha ha ha ha ha! Tiểu tử đáng sợ, ta nói ngươi không có cách nào ngăn cản Cửu Dương thiếu gia hồi phục huyền binh bản mệnh, chờ Cửu Dương thiếu gia khỏe thì là ngày tàn của ngươi.

Vu Nhai chỉ biến sắc mặt một giây sau đó bình tĩnh nói:

- Vậy sao? Tiểu Hắc.


Thiên binh sư quá đắc ý cười phá lên:

- Đương niên . . . Ha ha . . . A!

Nhưng hôm nay đã định thiên binh sư cụt ngón tay không là người cười đến cuối cùng. Tiếng cười ngừng bặt, ngón tay bay hướng một thiên binh sư bị bóng đen từ đâu chui ra ngoạm mất. Bóng đen xuất hiện quá đột ngột, tốc độ nhanh kinh khủng, dù là thiên binh sư cũng không kịp phản ứng.

Miệng bóng đen ngậm ngón tay lao hướng Vu Nhai, đứng trên vai hắn, rõ ràng là một thú con màu đen giống con chuột.

Tiểu Hắc tranh công kêu với Vu Nhai:

- Chít chít!

- Được rồi, chút nữa sẽ cho ngươi phần thưởng phong phú, bây giờ chúng ta phải nhanh chóng chuồn đi!

Vu Nhai dứt lời lắc người, dốc hết lực lượng, sử dụng tất cả bộ pháp xông vào rừng cây kế bên. Nếu Vu Nhai thành công chạy vào rừng thì đó là thiên hạ của hắn, có thêm mấy thiên binh sư cũng vô dụng.

- Mau đuổi theo!

Biến đổi quá nhanh, mãi khi Vu Nhai chạy ra mấy chục thướ thì đám thiên binh sư mới phản ứng lại, bọn họ cuống cuồng đuổi theo. Tiếc rằng mấy thiên binh sư cho Vu Nhai cơ hội nhưng chính bọn họ thì không.

- Grao!

Chỉ khoảng nửa phút Vu Nhai đã bắt được cơ hội nhảy lên Tiểu Thúy bay trên trời. Đến đây thì hành động cướp báu vật của Vu Nhai thành công. Trong tiếng hú vui sướng của Tiểu Thúy, tiếng chít chít vui vẻ của Tiểu Hắc, Vu Nhai nghênh ngang rời đi.

Nhìn Vu Nhai bay nhanh đi xa, mấy thiên binh sư nhìn nhau, lòng chùng xuống.

- Làm sao đây?

Bọn họ là thiên binh sư, mấy thiên binh sư nhưng không ngăn được một địa binh sư, bị hắn cướp báu vật rời đi. Bọn họ là thiên binh sư uất ức nhất trong lịch sử, bọn họ không biết có hai đồng bạn oan ức chết trong Huyền Bảo Lâu của Huyền Thần điện.

Nếu biết chắc tâm lý các thiên binh sư này dễ chịu hơn chút.

Bây giờ cả đám thiên binh sư rất muốn chết. Trọng bảo là mấu chốt Cửu Dương thiếu gia có hồi phục được không. Bây giờ trọng bảo đã mất, hy vọng của Cửu Dương thiếu gia tan vỡ, Hoàng Phủ quận chúa sẽ nổi điên, đám thiên binh sư chết chắc.

Một thiên binh sư cuồng rống:

- Đuổi theo chứ làm sao bây giờ?

Nay chỉ còn con đường giật lại trọng bảo mới cứu mạng được, đám thiên binh sư cưỡi thiết câu thần chuẩn đuổi theo Vu Nhai. Còn về thiên binh sư cầm trọng bảo, a không, là đứt tay thành lát cá, ai thèm quan tâm gã? Dù sao thiên binh sư này chết chắc.

Thiên binh sư chết chắc trăm phần trăm, không biết Hoàng Phủ quận chúa có cắt vụn gã ra không.

- Ủa? Hướng hay đi hình như là Kiếm Dương sơn trang?

- Nguy rồi, mục tiêu của hắn là Cửu Dương thiếu gia, Hoàng Phủ quận chúa. Chết tiệt. Mau lên, tăng tốc đi!