Vu Nhai lại đổi giọng:
- Đương nhiên các vị là đại nhân vật, xin lỗi trước mặt các tiểu bối chúng ta là tổn hại uy nghiêm, viết giấy kiểm điểm gì đó đưa cho đế quốc cũng được.
Vu Nhai thầm nghĩ:
- Cha nó, các ngươi làm ơn đừng bất chấp đuổi ta đi là toi!
Huyền Thần điện chủ phản ứng siêu nhanh, dụ dỗ nói:
- Đúng vậy! Mọi người hãy sám hối với huyền binh đại thần và đế quốc đi. Chúng ta vốn đại biểu cho thần, ở trong mắt thần tất cả là đồng đẳng. Dù bọn họ không thể trở thành người phát ngôn của thần nhưng vẫn là thành viên dưới vị thần của ta.
Huyền Thần điện chủ nói như thể lão rất tín ngưỡng. Huyền Thần điện vốn là Huyền Binh đế quốc dùng để kiềm chế đại gia tộc, mặt tín ngưỡng yếu đến tội. Trừ những kỵ sĩ dễ dàng bị tẩy não ra những người khác không quan tâm. Vu Nhai không tin, Diệp điện chủ cũng không tin. Không biết Huyền Thần điện chủ nói mấy câu đó có phải sao chép từ Pháp Thần điện bên ma pháp đế quốc không?
Mọi người gật đầu, nhắm mắt lại sám hối. Không biết bọn họ có thầm chửi cha trong bụng không, nhưng tóm lại mục đích của Vu Nhai đã hoàn thành. Dù là với hình thức gì thì xem như Huyền Thần điện xin lỗi Bắc Đầu hành tỉnh.
- Chờ chút, ta còn một vấn đề nhỏ.
Thánh hội sắp bắt đầu Vu Nhai lại dài dòng nữa, chưa từng thấy ai giết người xong còn dám kiêu ngạo như vậy. Mọi người trợn tròn mắt nhìn, chỉ chờ Huyền Thần điện chủ ra lệnh một tiếng là cả đám thà mất thân phận cũng xông lên đánh hội đồng Vu Nhai.
- Nghe nói thánh hội lần này chỉ cần đứng ba hàng đầu sẽ được thưởng trọng bảo, không biết có thật không?
- Đúng là có.
Diệp điện chủ đã đọc thư nên biết Vu Nhai muốn nói gì, lòng máy động. Nếu muốn tiểu tử này không gây ồn ào nữa thì trọng bảo là quan trọng nhất. Huyền Thần điện chủ đã hiểu tại sao Vu Nhai to gan như vậy, chỉ vì trọng bảo đó.
Không đợi Vu Nhai nói chuyện, Diệp điện chủ cướp lời:
- Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì, thứ đó là trọng bảo giúp ngươi trở lại huyền binh giả đúng không? Huyền Thần điện ta có nó, nếu ngươi được hạng nhất thì ta không ngại thưởng cho ngươi.
Vu Nhai chớp mắt, cười nói:
- Đa tạ điện chủ.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu vội nói:
- Điện chủ, thứ đó đã . . . Đã bị Tuyết trưởng lão đưa tặng, hình như là đáp lễ cho lần này đột phá.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu biết trọng bảo đó bị tặng đi.
Huyền Thần điện chủ giả bộ không biết gì:
- Cái gì? Tặng đi? Tặng cho ai?
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu nói:
- Tuyết trưởng lão không nói, có lẽ chờ khi nào Tuyết trưởng lão đột phá rồi hỏi rõ mới biết.
Mắt Huyền Thần điện chủ nhấp nháy, nói:
- Vậy sao? Nhưng ta mới hứa với tiểu tử này. Vậy đi, Vu Nhai, nếu ngươi được hạng nhất thánh hội lần này ta sẽ tìm cách lấy về trọng bảo đó cho ngươi, thậm chí thưởng cho trọng bảo thứ hai.
Ý của Diệp điện chủ rất rõ ràng: muốn lấy được manh mối, thậm chí trợ giúp của ta? Được, hạng nhất rồi nói.
- Tốt, một lời đã định.
Vu Nhai hiểu ý của Huyền Thần điện chủ, hắn chỉ cần lời hứa này. Lúc trước trong Huyền Binh bảo các Vu Nhai cược vạn may, cũng cược điều này. Hôm nay thánh hội Huyền Thần điện kết thúc, chỉ cần hắn lấy Đại Địa chi thuẫn là có thể xuât phát. Có manh mối từ Huyền Thần điện và âm thầm chặn lại, vẫn kịp giết người cướp trọng bảo trước khi đối phương trở về 25u.
Vu Nhai nói câu này là cho Huyền Thần điện chủ nghe. Mặc kệ ta có lấy được hạng nhất hay không đều sẽ không gây chuyện nữa, sẽ không nói ra đám Tông đại nhân giao dịch, càng không dùng lực lượng U linh kiếm các gây sự với Huyền Thần điện, sẽ làm theo khuôn phép. Đây là Vu Nhai giao dịch ngầm với Huyền Thần điện chủ.
Diệp điện chủ không biết Vu Nhai không hề có lực lượng U linh kiếm các, lão không tin một mình hắn có thể xử lý hai thiên binh sư còn ung dung rời khỏi Huyền Thần điện rồi nhàn nhã trở về.
Đương nhiên nếu Huyền Thần điện chủ biết thì sẽ tức hộc máu, càng chú trọng Vu Nhai hơn.
Đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu không biết quan hệ lung tung, âm mưu quỷ kế trong đó. Tuy đại nhân vật đứng đầu Huyền Bảo Lâu không hiểu tại sao Huyền Thần điện chủ hứa hẹn như vậy nhưng không phản đối, tuy trọng bảo đó tốt, có thưởng cho ai cũng không sao, hơn nữa nó đã bị đưa đi từ lâu.
Còn một chút thời gian cho đến trận quyết đấu cuối cùng, ba kỳ binh giả bắt đầu thi bổ sung, vẫn không công khai.
Vu Nhai, Huyết Lệnh, Cự Xỉ nghênh ngang bước qua cửa thứ nhất Huyền Vũ lâu. Kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu phát ra khí thế cực kỳ mãnh liệt, so với lúc trước bộ dạng ta rất yếu thật là cách biệt một trời một vực. Chỉ có khuyết điểm duy nhất là ánh mắt đội trưởng nào đó hay liếc hướng mấy mỹ nữ trong kỵ sĩ dự bị Bắc Đầu, ánh mắt rất là tiện.
Dạ Tình, Nghiêm Sương biết tiểu tử này đang nói: Ta không gạt người đúng không? Ta nói được thì làm được, ta thật sự có thể tham gia cuộc thi.
Nói sao thì ngươi cũng là nam nhân, có cần bày ra biểu tình đáng đánh này so đo với đám nữ nhân chúng ta không?
Rất mất danh giá!
Có khi nữ nhân rất vô lý, bọn họ đã quên nhiều lần nghi ngờ Vu Nhai.
Dạ Tình oán hận nói:
- Ngươi không quản lý nam nhân của ngươi đi? Biểu tình gì đây? Nếu hắn là nam nhân của ta, dám nhìn nữ nhân khác như vậy thì ta đã móc mắt hắn ra.
Dạ Tình nói với Thủy Tinh như vậy, tuy từng hai lần sóng vai chiến đấu nhưng mỹ nữ thường không hợp nhau nên quan hệ không quá tốt.
- Không qunả lý được, bản tính hắn là vậy. Đương nhiên may mắn hắn không phải nam nhân của ngươi.
Giọng Thủy Tinh nhẹ hẫng nhưng chứa gai góc, câu cuối rít qua kẽ răng, ẩn chứa đắc ý, biểu thị công khai chủ quyền với Vu Nhai.
Dạ Tình nghe rõ ràng, nghẹn họng thầm nghĩ:
- Mình nói mấy lời đó làm gì? Chẳng khác nào tỏ rõ mình muốn từ bỏ Vu Nhai.
Đang lúc Dạ Tình buồn bực, lúng túng thì Tiểu Mỹ lên tiếng:
- Thủy Tinh tỷ tỷ nhường kẻ lừa đảo làm nam nhân cho ta được không? Chắc chắn ta sẽ không móc mắt hắn ra. Nếu Dạ Tình tỷ gả cho kẻ lừa đảo ta sẽ ngăn Dạ Tình tỷ không móc mắt hắn.
Lạ là lần này Dạ Tình không ngăn Tiểu Mỹ lại, hơi đắc ý. Tiểu Mỹ thật lợi hại, lời nói phối hợp với đôi mắt và biểu tình đơn thuần, chờ xem Thủy Tinh trả lời như thế nào.
Dạ Tình thầm nghĩ:
- Hừ! Để xem Nữ nhân ghen tỵ nhà ngươi làm sao ngăn được đòn công kích đơn thuần.
Đúng là Thủy Tinh không biết trả lời thế nào. Nếu nói thẳng không được, có lẽ mặt ngoài Vu Nhai không tỏ vẻ gì nhưng trong lòng chắc chắn rất khó chịu. Trong Huyền Binh đế quốc tam thê tứ thiếp là chuyện thường, chỉ cần nam nhân này đủ ưu tú. Nếu đồng ý chẳng khác nào chấp nhận Dạ Tình. Tiểu Mỹ dễ thương khiến người thích, Thủy Tinh không ghét nàng, nhưng Dạ Tình thì khác.
Vu Tiểu Dạ từ đâu chui ra, lạnh lùng nói:
- Chỉ sợ vài người ngựa hoang khó thuần, không quản lý được, Thủy Tinh tỷ tỷ thấy đúng không?
Nửa câu đầu giọng Vu Tiểu Dạ lạnh lùng, nửa câu sau ngọt ngào.
Cài người Kiếm vực hành tỉnh trợn to mắt nhìn.