Buổi sáng ngày thứ hai, trong phòng Vu Nhai bỗng phát ra tiếng sói tru:
- Grao! A!
Không, phải nói là sói hú.
Ánh nắng ấm áp chiếu vào gian phòng, Vu Nhai và Vu Tiểu Dạ mặc đồ nằm trên giường ngủ. Gió mát khiến tia ban mai càng dịu dàng, nhưng mặt Vu Nhai không nhẹ nhàng chút nào, phải nói là vặn vẹo.
Vu Tiểu Dạ còn bạch tuộc hơn Tiểu Mỹ, nghiêng người ôm chặt Vu Nhai như đè hẳn lên người hắn.
Đổi lại lúc bình thường có cơ thể mềm mại đè lên chắc chắn là dễ chịu, đặc biệt là gần đây Vu Tiểu Dạ phát dục tốt, đủ hấp dẫn khiến Vu Nhai háo sắc mong nàng tiếp tục bạch tuộc.
Nhưng háo sắc có một chỗ rất khó kiềm chế.
Đặc biệt là buổi sáng nam nhân có thứ như ở trong tủ lạnh đông dá, cứng như sắt sau đó bị Vu Tiểu Dạ đáng yêu gác đầu gối đè. Vu Tiểu Dạ không quá nặng nhưng vô số cọng lông bi kịch . . .
Vu Tiểu Dạ mơ hồ nói:
- Oa, biểu ca, còn sớm mà, cho ta ngủ thêm chút?
Vu Nhai bản năng đáp:
- Không . . . Không sao . . .
Vu Tiểu Dạ ừ một tiếng, tiếp tục ngủ, cảm giác như bình thường ôm búp bê vải đi ngủ, nàng lại cọ xát. Vu Nhai như nghe tiếng đứt chỉ, chắc có mấy cọng bị đứt rồi. Vu Nhai đau điếng suýt nhảy cẫng lên.
Vu Nhai cố nén đau nói:
- Tiểu Dạ, nàng có thể rút chân ra được không?
Vu Tiểu Dạ khẽ kêu:
- À . . .
Vu Tiểu Dạ bản năng nhích chân nhưng không nhấc lân mà duỗi kéo xuống dưới, quần của Vu Nhai bị tụt xuống vài tấc, phần đầu của nam nhân ló ra nghiêng một bên, dán sát vào mấy cọng lông đen thổi trong gió sớm.
Dù sao thì coi như không chịu tàn phá nữa.
Vu Tiểu Dạ đang nghiêng người, vì nàng bám dính người Vu Nhai nên đầu gối mới chặn đũng quần hắn. Bây giờ Vu Nhai kéo quần lên là được, đặt thứ đó ngay ngắn là có thể yên lòng ngủ tiếp. Nhưng Vu Nhai không kịp phản ứng thì Vu Tiểu Dạ bỗng lật người chui vào ngực Vu Nhai, bi kịch xảy ra. Vu Nhai ại nhe răng, hình như thêm mấy cọng bị đứt.
Vu Tiểu Dạ lùn hơn Vu Nhai nhưng mặt nàng vùi vào ngực hắn, thứ đó cọ ngay bụng nàng. Mặc dù cái bụng rất mềm nhưng mềm cách mấy vẫn có sức sát thương.
Ai bảo vì quần của Vu Nhai nên thứ đó nghiêng một bên?
Vu Nhai hú lên. Có lẽ vì Vu Tiểu Dạ một mình rời xa người thân đến Kiếm vực hành tỉnh, một thời gian dài không ngủ yên, lúc này ở bên biểu ca nên dặc biệt ngủ say, có cảm giác an toàn. Vu Nhai liên tục kêu vài tiếng, Vu Tiểu Dạ mơ hồ ậm ừ.
Vì tránh cho Vu Tiểu Dạ tiếp tục làm động tác nguy hiểm, Vu Nhai từ bỏ đạo đức, chậm rãi đặt tay vào giữa khe hở hai người. Sao cảm giác thập thò thậm thụt?
- Biểu ca, đừng, ngứa . . .
Vu Nhai mới vươn tay ra đụng vào ngực Vu Tiểu Dạ, thứ kia không kiềm được run rẩy. Vu Nhai cố nhịn tiếp tục vào sâu hơn, ai ngờ Vu Tiểu Dạ đang ngủ say vẫn sợ ngứa, nàng cười khúc khích. Vu Tiểu Dạ cười nên cơ thể cũng run theo, mà nàng run lên là sức sát thương càng lớn. Vu Nhai khóc không ra nước mắt, không rảnh chú ý trong giọng nói của Vu Tiểu Dạ chất chứa quyến rũ, hắn cắn răng bất chấp tất cả vào sâu hơn.
Vu Tiểu Dạ lại kêu lên:
- Biểu ca, đừng, ngứa quá . . .
Vu Nhai bất chấp, tiếp tục vào sâu hơn. Khi Vu Nhai định xoay người Vu Tiểu Dạ nằm thẳng thì nàng chợt mở mắt ra, kinh khủng hơn là nàng vừa mở mắt đầu óc tỉnh táo ngay. Vu Tiểu Dạ nghiêng đầu, trợn to mắt nhìn mặt táo bón của Vu Nhai.
Vu Tiểu Dạ mờ mịt nói:
- Biểu . . . Biểu ca định làm gì?
- Cái kia . . . Ta . . .
Vu Nhai chớp mắt, nên giải thích sao đây?
- A! Sao tay biểu ca . . .
Vu Tiểu Dạ há to mồm định hét to, may là Vu Nhai hành động nhanh vội bật dậy che miệng nàng.
- Tiểu Dạ đừng la, biểu ca chỉ là, chỉ là . . .
Làm sao nói đây? Không lẽ bảo biểu ca nhỏ bị nàng đè khó chịu, nếu không xoay người nàng lại thì biểu ca sẽ khó chịu? Thế này quá bỉ ổi.
- Ta không nghe, ta không nghe!
Vu Tiểu Dạ phản ứng kịch liệt hơn Vu Nhai tưởng, nàng đẩy hắn ra chạy thẳng ra ngoài. Tuy đêm hôm qua hai người không cởi đồ nhưng y phục trên người Vu Tiểu Dạ xốc xếch.
Vu Tiểu Dạ không biết chạy bao xa, đến chỗ nàng, tim nàng đập nhanh, lòng rối loạn. Tại sao biểu ca làm vậy? Nhân dịp người ta ngủ thì làm bậy?
- Hộc hộc . . .
Vu Tiểu Dạ buồn bực suy nghĩ, càng nghĩ mặt càng đỏ rực. Rất nhanh Vu Tiểu Dạ chợt nhận ra.
- Không đúng, đêm hôm qua ta ngủ lại chỗ biểu ca đâu có sợ . . . Sợ biểu ca làm bậy?
- Ta thậm chí hơi mong chờ, nhưng sao giờ lại bỏ chạy?
Buổi sáng Vu Tiểu Dạ ngủ say là vì tối ôm qua suốt đêm nàng không ngủ ngon. Vu Tiểu Dạ không đơn thuần như Tiểu Mỹ, không, phải nói nàng là thiếu nữ rất mẫn cảm. Nếu không mẫn cảm thì khi Vu Tiểu Dạ gặp Vu Nhai mất trí nhớ đã không tin tưởng hắn, sao có thể tùy tiện ngủ cùng biểu ca?
Hơn nữa Vu Tiểu Dạ hiểu biết biểu ca sau khi thay đổi, hắn thích loại nữ nhân xấu xa, nếu ngủ chung tức là có suy nghĩ đó. Vu Tiểu Dạ còn chuẩn bị là sáng hôm nay sẽ là thê tử của biểu ca.
Cái gọi là nhất cự ly, ai ngờ đêm hôm qua Vu Tiểu Dạ làm bộ ngủ vậy mà Vu Nhai không hành động, ngủ say như chết làm nàng vô cùng rối rắm. Chẳng lẽ biểu ca không thích nàng chút nào sao? Lúc đó lòng Vu Tiểu Dạ rối như tơ vò, ngủ chập chờn nằm mơ đủ thứ, còn mơ hình ảnh thiếu nhi không thể xem.
Kết quả Vu Tiểu Dạ tỉnh lại thấy tay Vu Nhai đang sờ soạng, còn thấy cái thứ kinh khủng kia, to hơn cả tưởng tượng.
Vu Tiểu Dạ bỗng tỉnh lại, không phải nàng cảnh giác mà do nghĩ quá nhiều, mơ nhiều. Vu Tiểu Dạ bỏ chạy không phải vì tức giận mà xấu hổ. Nếu là đêm hôm qua thì Vu Tiểu Dạ sẽ không chạy ra ngoài, nhưng dưới tia ban mai nàng thấy thứ kia rõ mồn một.
- Phải rồi, biểu ca thấy ta chạy ra có khi nào rất giận không?
Vu Tiểu Dạ chợt nhận ra một vấn đề nghiêm trọng, toát mồ hôi lạnh. Vu Tiểu Dạ trong thời kỳ trưởng thành càng nghĩ càng sợ, đầu óc tưởng tượng vài cảnh trong sách mà thiếu nhi không nên xem. Có nam nhân không dám làm chuyện kia với nữ nhân, cố nhịn quá khó chịu nên dùng tay . . .
- Chắc biểu ca sẽ không làm như vậy đi? Quá xấu xa, nhưng hình như là vì mình hại hắn . . .
Vu Tiểu Dạ lầm bầm:
- Phải rồi, nam nhân trong sách thường là nam nhân tốt. Biểu ca đúng như mình tưởng tượng, mặt ngoài háo sắc nhưng trong lòng là người tốt. Không phải ta không có sứ hấp dẫn, không phải biểu ca không thích ta, hắn thậm chí dùng tay tự an ủi . . .
Vu Tiểu Dạ đang lẩm bẩm chợt có thanh âm từ sau lưng vang lên:
- Tiểu Dạ, ngươi đang nói cái gì? Biểu ca gì đó?
Tiếc rằng Vu Tiểu Dạ đang rối trí, thanh kia không lớn nên nàng không mấy chú ý.