Triệu Hoán Thần Binh

Chương 58: Dâm tặc

Nếu như mọi con nhện đều như vậy, chỉ sợ con mồi cũng đừng mong chạy thoát.

- Chủ nhân, mau lui lại.

Phong Doanh ở trong đầu Vu Nhai nhắc nhở

Vu Nhai theo bản năng muốn lui lại. Nhưng lúc này, những đường vân kia đột nhiên đập vào phía trên sàn nhà, giống như một ma pháp trận cực lớn, lan ra thật nhanh, bao quanh toàn bộ gian nhà gỗ nhỏ, bao gồm cả khu vực xung quanh gian nhà gỗ nhỏ vào trong. Dưới thân Vu Nhai đã thấy từng đợt bạch quang, giống như những sợi gai nhỏ muốn quấn lên chân hắn. Theo bản năng hắn sử dụng Phong Tung Bộ.

Vu Nhai bay lên trời. Quả nhiên, đường vân màu trắng phát động công kích, tạo thành trận thế ngay dưới chân của Vu Nhai. Ánh sáng lóe lên. Một chùm ánh sáng giống như năng lượng trong khoa học viễn tưởng kiếp trước bay thẳng về phía hắn.

Vu Nhai có phần hoảng sợ, vội vàng tránh ra. Bạch quang trực tiếp bắn lên trời, không dừng lại. Xung quanh lại tạo ra ba trận thế tương tự, giao nhau phóng tới.

- Trời ạ. Làm gì vậy? Ta tới báo cáo, ta là tân binh!

Vu Nhai sử dụng Phong Tung Bộ di chuyển đến cực hạn, tránh khỏi ba chùm tia sáng. Hắn mượn cơ hội hét lớn. Nhưng nữ tử có vẻ yếu đuối kia lại hoàn toàn không để ý tới lời hắn nói. Xung quanh lại xuất hiện thêm chín trận thế, tất cả đều phóng ra.

Vu Nhai đã rút kiếm ra, vừa trốn, vừa chống đỡ. Cuối cùng chín trận thế cũng bị hắn tìm cách qua được. Lúc này toàn thân hắn đầy bụi đất. Mẹ nó, chuyện gì xảy ra vậy?

- Ta nói, ta là tân binh. Nơi này có phải là tổ Kỳ Binh không?

Vẫn không có tiếng trả lời. Chín trận thế lại tách ra thành hai mươi bảy trận. khóe miệng Vu Nhai co giật vài cái.

Hắn buồn bực suy nghĩ, cũng không phải ta nhìn thấy ngươi lõa thể, có cần phải liều mạng như vậy không? Lẽ nào vừa nãy ta thật sự nhìn thấy chính là lúc nàng lõa thể sao?

Không có thời gian nhớ lại, Vu Nhai biết dù thế nào hắn không không thể tránh được hai mươi bảy trận thế. Nếu cứ tiếp tục như thế, cho dù không chết cũng sẽ nằm mất mấy tháng. Chùm tia sáng đang nổi lên, trừ khi chạy đi. Chỉ có điều hai mươi bảy trận thế gần như phong kín tất cả các con đường.

Làm sao bây giờ? Chỉ có một biện pháp. Thất Tinh Thần Kích, âm thanh dường như tới từ viễn cổ vang lên.

Keng.

Tia sáng màu xanh nhạt nặng nề vẽ ra.


Ầm ầm ầm ầm...

Âm thanh liên tục bạo phát. Đường vân cùng trận thế bị xé rách với cách thức lấy mắt thường có thể thấy được, chậm rãi biến thành vô hình.

Một tiếng kêu đau ở trong phòng truyền đến.

Khuôn mặt thiếu nữ yếu đuối kia vốn tái nhợt hiện tại đã biến thành trắng bệch, khóe miệng rịn ra tơ máu. Nàng kinh ngạc không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm vào Vu Nhai đang đứng cầm kích.

Không biết từ lúc nào, Thất Tinh Thần Kích trên tay Vu Nhai đã biến mất. Thanh kích này của hắn chính là trường kích tam giai.

Vừa nãy, tia sáng tràn ngập, hẳn nàng không phát hiện ra sự thay đổi của mình chứ?

Vu Nhai hít sâu một hơi thầm nghĩ.

Tuy rằng bởi vì hắn từng chiến đấu ở học viện Bắc Đấu, khiến huyền khí của hắn lại tăng thêm hai đoạn, thành Chưởng Binh Sư ngũ đoạn, nhưng trong nháy mắt khi vung Thất Tinh Thần Kích lên, lực lượng vẫn bị tiêu hao hết. Hắn hi vọng nữ tử này không phát hiện ra. A, mắt nàng lại vẫn không mở.

- Người nào, dám đến tổ Kỳ Binh ta dương oai.

Đúng lúc này, bên ngoài thôn nhỏ truyền tới tiếng hô. Dường như là người của tổ Kỳ Binh đến.

Mấy đạo sát khí sắc bén từ bốn phương tám hướng lao tới, trong chớp mắt tiến vào trong thôn. Bọn họ bất ngờ khi thấy Vu Nhai cầm kích đứng thẳng, bộ dạng vô cùng uy mãnh. Nhưng hắn lại đứng ở trước cửa gian phòng đó. Trong lòng bọn họ đều cả kinh.

Người tới có bốn người, ba nam một nữ, căn bản không cần nói một lời nào. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Ba người trong đó lao về phía Vu Nhai đánh. Một người còn lại lao về phía cánh cửa lớn của ngôi nhà kia.

Lúc này căn phòng tinh xảo đã chẳng còn đẹp mắt nữa. Nó lộ ra vết sứt, khiến người ta nhìn thấy phải khiếp sợ. Nếu như người ở bên trong có chuyện gì, bọn họ sẽ lăng trì người cầm kích trước mắt này. Bọn họ nhất định sẽ làm như vậy.

- Thủy Tinh, nàng không sao chứ?

Nam tử xông vào còn chưa tới trước cửa đã hô lớn.


- Không có việc gì, không cần lo lắng!

Giọng nói yếu ớt từ bên trong gian phòng truyền ra, khiến bốn người đều thở phào một hơi. Sau đó, bọn họ chợt trừng mắt nhìn về phía tên đầu sỏ gây ra chuyện. Lúc này tên đầu sỏ gây ra chuyện không hề phản kháng, bị ba người bắt lại, ép nằm trên mặt đất. Một nam một nữ lần lượt đè ở hai vai hắn. Người nam tử còn lại lấy ra một khối huy chương huyết sắc đối diện hắn. Chỉ cần hắn có bất kỳ động tác gì, chắc chắn sẽ giết chết hắn.

- Thủy Tinh, nàng bị thương phải không?

Người nam nhân lao tới thấy nữ hài được gọi là Thủy Tinh bị thương, lại khẩn trương nói.

Thủy Tinh chỉ suy yếu khoát tay áo, chậm rãi đi ra, ngăn cản nam nhân muốn đi vào đỡ nàng.

Nàng đi tới trước mặt kẻ gây ra tội. Vị nam tử cầm huy chương kia tránh đường, để tên đầu sỏ gây tội đối mặt với nàng, đồng thời hỏi:

- Thủy Tinh, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu tử này là người của doanh trại nào? Chẳng lẽ hắn chuẩn bị tới tống tiền chúng ta sao?

- A...

Vu Nhai khẽ a một tiếng. Sao nữ nhân này lại đột nhiên đeo mặt nạ. Lỗ mắt trên gương mặt màu trắng của nàng không thủng, đeo ở trên mặt nữ tử này lộ vẻ âm u cổ quái. Hắn nghĩ đến chuyện nữ nhân kia vẫn luôn không mở mắt ra. Chẳng lẽ nàng là một người mù?

Là người mù cũng tốt. Chí ít không cần lo lắng Thất Tinh Thần Kích bị phát hiện.

Vu Nhai không biết nữ nhân này, nhưng nữ nhân lại nhận ra Vu Nhai. Loại trang phục này chỉ có ở đại lục Thần Huyền. Thủy Tinh tất nhiên chính là đại tiểu thư trong nghiệp đoàn võ học kia, cũng chính là vu bà trong lòng Vu Nhai. Hắn sử dụng thái cực quyền làm cho nàng rất muốn giết người. Nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Vu Nhai đang nằm dưới đất, dường như muốn nhìn thấu hắn, nhưng rõ ràng vừa nãy không có con ngươi. Cảm giác rất quái lạ.

Đột ngột, thân thể Thủy Tinh run rẩy, vô cùng tức giận.

Đáng chết. Gia hỏa này bị đè xuống đất, còn có tâm tư nhìn cái gì? Nếu không phải nàng mang theo mặt nạ, mọi người nhất định sẽ phát hiện ra sắc mặt của nàng sắp biến thành màu tím.

- Khụ, Tiễn Linh tỷ tỷ, tỷ tỷ tạm thời buông hắn ra trước đã.

- Tại sao là ta?

Tiễn Linh cảm thấy cổ quái nói. Nếu phải thả, cũng là mọi người cùng thả mới đúng. Tại sao lại bảo một mình nàng thả?

Bởi vì nghe thấy lời nàng nói, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía nàng. Chợt ba vị nam tử cũng lộ ra biểu tình cổ quái, nhìn chằm chằm vào Vu Nhai phía dưới. Lúc này bọn họ mới chú ý tới chi tiết này. Tiễn Linh cũng nhìn xuống. Chợt nàng kêu quỷ một tiếng, đánh xuống một quyền:

- Dâm tặc.

Bốp.

Sau đó Tiễn Linh nhảy ra rất nhanh, trên mặt vẫn còn lộ vẻ tức giận chưa tan.

Vừa rồi khi nàng đè hắn lại. Hai vật cực lớn ở trước ngực nàng vì tính chất vật lý tự nhiên rũ xuống.