Triệu Hoán Thần Binh

Chương 266: Chúc mừng

Vu Nhai thản nhiên nói. Hắn đương nhiên biết có người không có việc gì ở bên ngoài nghe lén. Vừa rồi phát ra tướng khí mạnh nhất cũng là do hắn cố ý.

- Ách...

Mấy nam sinh nói không ra lời. Chẳng lẽ bọn họ lại nói, chúng ta phải giám sát xem các ngươi ở bên trong có làm trò gì cấm kỵ hay không sao? Đột nhiên có người phản ứng cực nhanh nói:

- Họ Vu kia, ta muốn khiêu chiến với ngươi!

Vu Nhai nhún vai, trực tiếp nhìn về phía giáo quan Hạng Phi. Trời ạ, những người này thật sự buồn chán, không có việc gì lại chơi trò khiêu chiến sao?

Hạng Phi nhìn chằm chằm vào hắn, không thèm quan tâm đến lý lẽ của những học sinh khác, chậm rãi nói:

Tiểu tử, ngươi đang giở trò quỷ gì vậy? Vì nguyên nhân gì, thực lực của ngươi bao giờ cũng không ổn định. Ta cảm giác dường như bất cứ lúc nào cũng sẽ rơi giai. Có đúng khi tu luyện đã xảy ra vấn đề gì hay không?

Giáo quan này quả nhiên không đơn giản.

Trong lòng Vu Nhai thầm nghĩ, do dự một chút, không trả lời, mà hỏi:

- Hạng giáo quan, cực hạn của Linh Binh Sư là thế nào?

Hạng Phi có phần sững sờ, lại nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Lần này hắn nhìn một hồi lâu, đột nhiên nói:

- Cực hạn Linh Binh Sư trong truyền thuyết chính là có thể chia huyền khí làm 2000 đường huyền khí. Trong lịch sử Huyền Thần Điện có mấy cường giả gần đạt tới mức đó!

Trong lòng Vu Nhai khiếp sợ. Hóa ra ngoại trừ Thần Huyền Khí Điển ra, cũng có tồn tại có thể chia nhỏ sợi huyền khí, hơn nữa cũng là 2000 đường. Xem ra 2000 là cực hạn.

Điều khiến Vu Nhai càng khiếp sợ hơn chính là, thật sự có người có thể tu luyện đến mức gần với 2000 đường huyền khí. Đây mới chỉ là người của Huyền Thần Điện. Như vậy Độc Cô gia thì sao? Bọn họ có thể làm được không?

- Đa tạ Hạng giáo quan chỉ điểm!


- Không có gì. Những điều này đều có ghi chép trong tàng thư các ở Huyền Thần Điện. Chỉ cần ngươi có thể trở thành kỵ sĩ Huyền Điện thì có thể biết được. Hơn nữa còn biết được càng nhiều hơn.

Hạng giáo quan khoát tay áo nói. Thật ra so với Vu Nhai, trong lòng hắn càng khiếp sợ hơn. Hắn rốt cuộc đã biết tại sao huyền khí của Vu Nhai lại không ổn định như vậy. Rất nhiều cường giả trẻ tuổi đều có. Không ngờ hắn đang nén huyền khí, tìm kiếm huyền khí cực hạn của Linh Binh Sư.

Rõ ràng nhìn ra được, tiểu tử này không tiếp xúc nhiều lắm, kiến thức rất ít.,

So với học sinh của học viện, chỗ thiếu hụt của binh sĩ chính là kiến thức không đủ toàn diện. Lúc này hắn mới nhớ tới tướng khí Vu Nhai bạo phát vừa nãy.

Rất rõ ràng, Vu Nhai bạo phát trong nháy mắt sau đó còn ép tướng khí đến mức Tướng Binh Sư cực hạn. Mức cực hạn này khiến ngay cả Hạng giáo quan cũng cảm thấy xấu hổ. Cho dù là hắn hiện tại ép tướng khí đến mức Tướng Binh Sư cũng không hơn được, thậm chí còn không giống.

- Sợ rằng không được. Ngươi xem loại Huyền Binh của ta có thể trở thành kỵ sĩ Huyền Điện sao?

Vu Nhai gọi ra Huyền Binh Điển nói.

Hạng Phi cũng không điều tra tư liệu về bất cứ người nào. Với hắn mà nói, tư liệu của những người này đều không đáng quan tâm. Nói trắng ra chính là bên trong tỉnh Bắc Đấu không có một người nào đáng để hắn coi trọng, nên không biết Vu Nhai là Kỳ Binh Giả.

- Cái này...

Hạng Phi ngẩn người một lát. Hắn không biết nói cái gì cho phải. Đột nhiên hắn có cảm giách kích động muốn mắng ông trời.

Ánh mắt hắn nhìn Vu Nhai đã khác trước.

Mẹ nó, một người có thể tu luyện tướng khí đến mức cực hạn, không ngại mạo hiểm để rơi giai, chỉ vì muốn thật sự tìm kiếm cực hạn của mỗi đẳng cấp lớn, không ngờ lại là một Kỳ Binh Giả. Con mẹ nó, điều này, điều này thật sự là quá hãm hại phụ thân.

Các học sinh xung quanh cũng nhìn Vu Nhai. Ngoại trừ mấy người của học viện nhỏ không có thù oán gì với Vu Nhai ra, những người khác đều ngạc nhiên, sau chậm rãi biến thành khinh miệt. Tuy bọn họ biết Tiểu Dạ có một biểu ca rất lợi hại, nhưng không biết biểu ca của Tiểu Dạ là Kỳ Binh. Cho dù có nghe cũng không quá tin tưởng. Dù sao lúc trước khi Vu Nhai đánh bại Trần Nhất Diễn, tuy nói là đánh lén, nhưng cũng có chút thực lực.

Vu Nhai là dũng sĩ, chuyện này cũng không có ít người biết. Nhưng chuyện đã trôi qua hơn một năm, ai sẽ nhớ tới dũng sĩ như hắn chứ? Ở Bắc Đấu Thành, dũng sĩ anh hùng còn nhiều mà. Trong phố Anh Hùng còn vô số.

Nghiêm Sương và Úy Trì Thiên Kinh liếc mắt nhìn nhau. Da mặt hai người đều căng cứng. Tuy rằng bọn họ và Vu Nhai tiếp xúc rất ít, nhưng tình trạng Vu Nhai thế nào bọn họ hiểu rõ hơn bất kỳ người nào khác. Tiểu tử này lại muốn giả heo ăn lão hổ.


- Ta sẽ cố hết sức tranh thủ cơ hội giúp ngươi. Đương nhiên, điều kiện trước tiên là ngươi cũng phải trổ hết tài năng!

Hạng Phi trầm mặc một lúc, cuối cùng có chút thâm trầm nói:

- Trong khi tu luyện nếu gặp phải vấn đề gì có thể tới tìm ta bất cứ lúc nào. Đúng rồi, ngươi có thể không cần tham gia huấn luyện, không kỳ hạn. Cho đến khi ta nói ngươi cần huấn luyện mới thôi. Được rồi, tất cả giải tán đi.

- Cảm ơn giáo quan!

Vu Nhai cũng ngẩn người một lát. Ý của hắn vốn không phải như thế. Hắn chỉ muốn khiến các học sinh xung quanh không tới quấy rầy.

Kỳ Binh Giả, mặc dù tu luyện đến Linh Binh Sư thậm chí Hoàng Binh Sư sơ đoạn, cũng sẽ bị người miệt thị. Kỳ Binh Giả bất cứ lúc nào cũng có nguy cơ dừng lại khó có thể tiến thêm. Hắn thật không nghĩ tới giáo quan mặt đen đột nhiên hái một cái bánh nhân thịt từ trên bầu trời xuống ném vào hắn. Hơn nữa giáo quan còn nói sẽ tranh thủ cho mình cơ hội làm kỵ sĩ Huyền Điện. Đối với kỵ sĩ Huyền Điện hắn không thèm để ý. Điều hắn để ý chính là Thần Binh trong Huyền Thần Điện.

Đúng thật là vô tâm cắm liễu, liễu thành cây. Dường như trong lúc vô tình, hắn đã tìm được một chỗ dựa vững chắc trong Huyền Thần Điện.

Hạng Phi không nói gì nữa, gật đầu sau đó rời đi. Lời hắn đã nói, Vu Nhai có chuyện tự nhiên sẽ đi tìm hắn. Những học sinh khác cũng vậy. Bọn họ không để ý tới Vu Nhai nữa. Kỳ Binh Giả như vậy có gì để đố kỵ chứ?

Không chừng Vu Tiểu Dạ thấy hắn đáng thương mới nhân nhượng hắn. Vu Tiểu Dạ đáng thương chính là tâm địa quá tốt. Đáng trách chính là hắn không phải là Kỳ Binh Giả dòng chính nhưng không biết tự lượng sức, thật vô sỉ!

Ầm...

Ngay lúc mọi người chuẩn bị rời đi, một tướng khí vô cùng kiên định từ trong lều Vu Nhai bạo phát ra. Trên mặt Vu Nhai lộ vẻ vui mừng. Cùng lúc đó, Hạng giáo quan lại bay trở về, ngây người nhìn chằm chằm vào lều vải của Vu Nhai. Hắn quay đầu nói:

- Vu tiểu tử, biểu muội của ngươi không phải cũng là Kỳ Binh Giả chứ?

- Dĩ nhiên không phải!

Vu Nhai nói thật nhanh.

- Không tồi, tiền đồ sáng lạng. So với một vài thiên tài tự cho mình là đúng, quả nhiên mạnh hơn nhiều. Yên tâm, biểu muội ngươi ở dưới tay ta nhất định sẽ nhanh chóng nâng cao. Chuyện Linh Binh Sư ta bao!

Thật ra Hạng Phi không phải vì nể mặt Vu Nhai, mà tướng khí này khiến hắn động tâm.

...

- Chúc mừng, chiến hữu Vu Nhai!

Sau khi mọi người tản đi, Nghiêm Sương đi lên.