Triệu Hoán Thần Binh

Chương 213: Ca không phải là người

Lạc nhị thúc nổi giận, hoàn toàn nổi giận rồi. Không nói tới chuyện tổn thất nhiều gia binh như vậy, vẫn tổn thất cao thủ Hoàng Binh Sư nhất đoạn. Vốn nghĩ không mất mặt, bây giờ mặt mũi đã mất sạch.

Hiện tại hắn không để ý tới nhiều chuyện như vậy, trước hết bắt tiểu tử này rồi nói sau.

Chờ đợi thêm nữa, số người vây xem sẽ càng lúc càng nhiều. Tới lúc đó có trời biết sẽ phát sinh biến cố gì.

Các Hoàng Binh Sư không tiếp tục có ý khinh địch nữa. Mấy người đồng thời vây lại, lấy Huyền Binh bản mạng ra. Bọn họ cũng không muốn dẫm vào vết xe đổ của Lạc Thu.

- Tiểu tử, có thể khiến cho nhiều Hoàng Binh Sư chúng ta ra tay như vậy, ngươi cũng đủ để kiêu ngạo rồi!

Vu Nhai không hề động đậy. Hắn đặt búa phản nghịch ở trước người, hai tay nhẹ nhàng nâng cán búa, cố gắng khôi phục huyền khí. Dược lực đã càng lúc càng không đủ. Cũng không biết Mượn kiếm huynh đi cầu viện binh ra sao. Nếu tiếp tục như vậy nữa, mình sợ rằng sẽ không chịu nổi.

Hắn biết, cho dù hắn lợi dụng ám ảnh chặn giết, ngày hôm nay muốn đi ra ngoài cũng muôn vàn khó khăn. Bị nhiều Hoàng Binh Sư như vậy bao vây, hơn nữa còn không phải là Hoàng Binh Sư khinh địch, trốn thế nào đây? Thương thế trên người bây giờ quả thực rất nặng, chỉ là cố gắng chống đỡ mà thôi.

- Tính, cứ xuất thủ một lần, sau đó trốn thử xem!

Vu Nhai cúi đầu tự nói với mình.

Cùng lúc đó, Hoàng Binh Sư của Lạc gia cuối cùng đã ra tay. Vu Nhai lại vung búa đập ra. Nhưng đối phương sớm có sự chuẩn bị. Ngoại trừ một người bị đánh bay ra ngoài, những người khác đều nhào tới. Vu Nhai biết lúc này không trốn, sợ rằng thật sự không có cơ hội nữa.

Một búa vừa nãy đã hoàn toàn rút hết lực lượng, vừa lúc đột phá vòng vây!

Dẫn mọi người Hoàng Binh Sư đều tới bên người, sau đó tìm đúng một phương hướng chính xác để đột phá. Đây là kế hoạch của Vu Nhai.

Đáng tiếc, hắn vẫn đánh giá thấp lực lượng của Hoàng Binh Sư, cũng đánh giá quá cao thương thế của bản thân hắn. Hắn chỉ đột phá được vài bước đã lại bị bao vây.

Mẹ nó, lẽ nào ngày hôm nay hắn thật sự phải chết ở chỗ này sao?

Ầm...


Ngay thời điểm Vu Nhai chuẩn bị liều cái mạng của mình, đột nhiên, phía xa có một đường ánh sáng màu trắng rơi xuống, giống như ánh sáng bình minh trong đêm tối đẫm máu này. Một Hoàng Binh Sư không kịp đề phòng, bị đánh ra.

Không người nào để ý hắn. Những người khác tiếp tục bao vây về phía Vu Nhai.

- Đám người xấu các ngươi đừng hòng thương tổn được tới tên lường gạt. Hỗn thuẫn của Tiểu Mỹ!

Giọng nói thanh thúy vang vọng ở trên không trung. Một tấm lá chắn cực lớn dựng thẳng ở trước người Vu Nhai, cản công kích lại.

Ách, hỗn thuẫn của Tiểu Mỹ? Hỗn độn? Mì vằn thắn sao? Tiểu gia hỏa này tham ăn sao?

- Hừ, Lạc gia, một Lạc gia thật giỏi. Bắt trói mẫu thân người ta, còn có mặt mũi ra tay!

Giọng của Dạ Tình có chút âm u lạnh lẽo, mang theo hai cái trùy hoa lệ hạ xuống đất, ngăn cản một Hoàng Binh Sư. Lấy tinh binh siêu cấp tiểu đoàn Tinh Binh thực lực Linh Binh Sư bát đoạn, đối phó với Hoàng Binh Sư nhất đoạn cũng không phải là chuyện không thể làm được.

- Lạc gia, không trách được không nhập lưu, ti tiện!

Không biết từ lúc nào, Lữ Nham đã xuất hiện ở bên cạnh Vu Nhai. Ở bên cạnh hắn còn có Răng Lớn, Huyết Lệnh và Tiễn Linh. Bọn họ hai công hai thủ, cũng ngăn cản một Hoàng Binh Sư. Lữ Nham tiến bộ thế nào không cần phải nói. Thực lực Răng Lớn và Huyết Lệnh cũng tăng lên rất nhiều. Đừng quên, Thủy Tinh đã phục chế lại phương pháp điều chế Huyền Lăng Đan. Trong tám tháng qua, bọn họ tám uống thuốc lại thêm huấn luyện với cường độ cực lớn, muốn không tiến bộ cũng khó khăn.

- Họ Vu kia, không cần nợ chúng ta ân tình, chỉ phải nói cho ta biết bộ dạng U Hoang thế nào là được!

Vũ Qua rất dễ dàng ngăn cản một Hoàng Binh Sư lại, thản nhiên nói. Hiển nhiên, hắn đã biết về sự tồn tại của U Hoang, cũng biết Vu Nhai là người duy nhất từng nhìn thấy diện mạo thực sự của U Hoang. Hắn đang chuẩn bị tìm gia hỏa đã cướp mất Dạ Tình này để khiêu chiến.

- Vu Nhai, ngươi không sao chứ? Ta chữa thương cho ngươi!

Thủy Tinh sau khi công kích xong, lập tức rơi xuống bên cạnh Vu Nhai, khẩn trương nói.

- Các ngươi sao lại...

Vu Nhai thật sự chưa từng nghĩ bọn họ sẽ chạy tới nhanh như vậy. Tuy rằng trong lòng hắn có hy vọng, nhưng cũng không dám hy vọng xa vời. Có thể trong lòng còn cảm thấy khác thường do có thân phận người xuyên qua thân phận, nhưng lúc này dường như hắn đã tỉnh táo lại trong giây lát. Hắn ý thức được. hắn thật không phải là người xuyên qua cô độc.


- Bớt nói nhảm đi. Ta và Tiểu Mỹ thiếu ngươi một mạng!

Dạ Tình đảo mắt. Nàng nhìn Vu Nhai thế nào cũng thấy khó chịu. Gia hỏa này lúc đối mặt vớiLý Đông Phách có thể không chút do dự xuất thủ cứu mình. Trước mặt chỉ là Lạc gia, mình lẽ nào lại không dám ra tay?

- Chúng ta là chiến hữu!

Lữ Nham thản nhiên nói:

- Ta không có thói quen nhìn chiến hữu đi tìm cái chết.

- Từ sau khi sống sót dưới móng vuốt của Thiên Hạt Thứu, cái mạng này của chúng ta cũng là của ngươi, tổ trưởng Vu Nhai!

Huyết Lệnh mỉm cười nói. Răng Lớn ở bên cạnh hắn liều mạng gật đầu. Ánh mắt Tiễn Linh chớp hiện, hình như không biết nên nói cái gì cho phải.

Vũ Qua nhún vai không nói gì, chỉ nhìn Dạ Tình. Không cần phải nói cũng biết tại sao hắn lại đến đây.

- Được được được, được lắm. Đúng thật là tình thâm ý nặng. Tiểu đoàn Tinh Binh đúng không? Nếu các ngươi đều tới, vậy tất cả cũng đưng mong rời đi!

Lạc nhị thúc cũng không muốn phát sinh loại biến cố như vậy. Mặc dù biết trước mắt đều là tinh binh, nhưng hắn đã không có đường lui nữa. Hắn vẫn phải giữ thể diện cho Lạc gia. Hắn cũng không thể nhịn được nữa.

Hoàng Binh Sư ngũ đoạn, không quan tâm là tinh binh gì đều có thể quét ngang.

- Dừng tay!

Ngay thời điểm Lạc nhị thúc chuẩn bị xuất thủ, trong không trung truyền đến một tiếng kêu khẽ. Cuối cùng Tiểu Thúy đã trở về. Dương lão sư từ trên trời hạ xuống. Chỉ có Dương lão sư. Mượn kiếm huynh đã không thấy bóng dáng. Đương nhiên, Vu Thiên Tuyết cũng không có khả năng tới đây. Dương lão sư chắc chắn sẽ không để cho nàng theo tới. Chỉ thấy Dương lão sư hạ xuống trước mặt Lạc nhị thúc. Nàng không lấy Huyền Binh bản mạng ra, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hắn!

- Ngươi là ai?

- Đạo sư học viện Bắc Đấu, Dương Như Tiêm!

Dương lão sư nói ra tên họ của nàng. Cuối cùng Vu Nhai cũng biết được tên của Dương lão sư.

- Họ Dương sao?

Lạc nhị thúc có phần sững sờ. Các họ Dương, Độc Cô và Quan đều giống nhau, đều tương đối mẫn cảm. Sẽ cho người liên tưởng đến tồn tại siêu cấp đầu sỏ. Chỉ có điều trong thiên hạ vẫn có rất nhiều họ Dương. Lạc nhị thúc đang vắt óc suy nghĩ, lại nói:

- Từ lúc nào học viện Bắc Đấu lại tới quản chuyện của Lạc gia ta vậy?

- Hãy bớt nói lời vô nghĩa đi. Sự tình hôm nay ta đã rõ ràng. Là Lạc gia các ngươi bắt cóc mẫu thân của Vu Nhai trước, mới khiến Vu Nhai tới cứu. Tất cả đều là do lỗi của các ngươi.