Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1947: Thân thể Linh thịt

Ngươi cũng sẽ thích đúng không? Nếu như ta chỉ là linh thể, ngươi sẽ thích sao?

Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên chảy nước mắt nói. Đó là nước mắt thật
sự. Nhưng những giọt nước mắt này lại theo những đốm sáng bảy màu chậm
rãi biến mất...

Toàn thân Vu Nhai đang run rẩy. Hắn dường như ý thức được điều gì.

Hắn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa ở trên mặt Thôn Thiên Kiếm Linh. Đó là cảm xúc vô cùng lạnh lẽo. Giống như thời điểm lúc trước, ở trong hoàng cung của Huyền Binh Đế Đô, Thôn Thiên Kiếm Linh hôn môi hắn. Đúng vậy, đó là cảm giác tiếp xúc máu huyết. Khi đó hắn chắc hẳn là cảm giác được...

Nhưng những máu và thịt này theo đốm sáng bảy màu tiêu tan càng lúc càng mờ nhạt. Tuy rằng vẫn không biết rõ vì sao Thôn Thiên Kiếm Linh lại
không phải là Kiếm Linh, nhưng Vu Nhai vẫn nói:

- Đúng vậy, bất kể là gì, chỉ cần có trí tuệ, ở trong mắt ta đều là
người, đều sẽ thích. Không quan tâm nàng biến thành thế nào, đều là lão
bà của ta. Ngươi đừng mong thay đổi, cũng đừng mong rời đi. Cho nên nàng có thể dừng lại được không?

- Đã không dừng lại được nữa. Khi thân thể linh thịt bắt đầu tiêu tan,
sẽ không cách nào nghịch chuyển lại nữa. Ngươi yên tâm, ta sẽ không rời
đi. Ta vĩnh viễn là Thôn Thiên Kiếm Linh, Thôn Thiên Kiếm Linh thật
sự...

Thôn Thiên Kiếm Linh đột nhiên thoáng nở nụ cười.

- Thân thể Linh thịt, đó là gì?

- Ta cũng không biết. Ta chỉ biết đó là phương thức tồn tại đan xen giữa thịt máu cùng linh thể. Từ khi ta tiến vào Huyền Binh Điển trở thành
Binh Linh đến bây giờ, thân thể ta thật ra vẫn tồn tại, chỉ bị cải tạo
mà thôi... Thôn Thiên Kiếm cho ta truyền thừa cũng chỉ là những kỹ năng
kia và một tên gọi thân thể linh thịt mà thôi. Cụ thể thế nào ta cũng
không rõ ràng lắm. Đương nhiên, trong truyền thừa, còn có phương pháp
làm thế nào để tan đi thân thể linh thịt biến thành Kiếm Linh chân
chính. Cũng chính là loại phương pháp hiện tại này. Bên trong truyền
thừa Thôn Thiên Kiếm nói, chỉ có sau khi ta thật sự rời khỏi thân thể
linh thịt, mới có thể chân chính vượt qua lực lượng cực hạn của Thôn
Thiên Kiếm hiện nay...

Thôn Thiên Kiếm Linh giải thích.


- Tiến vào Thôn Thiên Kiếm? Truyền thừa Thôn Thiên Kiếm. Nàng... nàng vốn không phải là Thôn Thiên Kiếm Linh sao?

Vu Nhai bắt được sơ hở trong lời nói của Thôn Thiên Kiếm Linh. Đồng
thời, cảm giác trong tay hắn cũng càng lúc càng mờ nhạt. Thôn Thiên Kiếm Linh đã có khí tức linh thể thật sự.

- A? Ngươi thật sự muốn biết sao?

Lúc này Thôn Thiên Kiếm Linh mới ý thức được nàng vừa nói lộ ra. Nàng do dự một chút, sau đó vẫn hỏi.

Nàng đã hoàn toàn thích Vu Nhai. Cảm giác thích này hoàn toàn không
khống chế được. Nàng đã không có biện pháp thay đổi được nữa. Đặc biệt
là sau lần trước, khi ở Huyền Binh Đế Đô Vu Nhai đã hiểu nhầm nàng, khi
đó nàng thật sự rất thương tâm. Nàng biến thành Binh Linh, mặc dù là
thân thể linh thịt, nhưng nàng vẫn là Binh Linh, vẫn không giống với
nhân loại chân chính có thân thể máu thịt.

Nàng nhận hết buồn khổ. Nàng cuối cùng lại thích gia hỏa vô sỉ này, thậm chí nguyện ý vì hắn mà quan hệ tốt với Thủy Tinh. Nhưng kết quả nàng
lại bị Vu Nhai hiểu nhầm. Nàng thật sự rất thương tâm. Mặc dù sau đó Vu
Nhai đã vô số lần vô cùng vô lại lấy lòng nàng, nhưng nàng lại không hề
động dao động, không để ý tới Vu Nhai nữa. Cũng không biết là vì sự cao
ngạo trong tâm quấy phá hay cái gì, nói chung chính là không muốn nói...

Không. Có thể nàng chỉ là không muốn lại bị tổn thương nữa.

Cũng có lẽ bởi vì nàng có cảm giác mặc cảm khi làm Binh Linh. Đúng vậy,
Vu Nhai đã nói hắn không quan tâm có phải là Binh Linh hay không, nàng
lại càng tự ti. Nhưng cuối cùng dưới tình thế này, thân thể mất đi linh
thịt đã hoàn toàn bạo phát.

Đó là sự bạo phát sau một thời gian dài đè nén. Ai nói nữ nhân cao ngạo cường đại không cần chỗ dựa?

Thật ra thời điểm bị trận pháp Huyền Nguyên Chi Lực vây khốn, Thôn Thiên Kiếm Linh đã biết có thể dùng phương pháp này. Nhưng khi đó nàng không
có nói ra. Dù sao Vu Nhai vẫn có hi vọng. Nàng cũng không hy vọng mình
sẽ mất đi thân thể, mất đi hy vọng khôi phục lại thân người. Nhưng thời
điểm hoàn toàn không có hi vọng nào có thể dùng phương pháp khác ra
ngoài, vậy chỉ có thể dựa vào nàng. Lúc này nàng căn bản không có cách
nào áp chế được tâm tình của mình.


- Đương nhiên...

Vu Nhai nhìn nàng thật sâu, sau đó ôm chặt nàng vào trong lòng.

- Ta chính là tiểu tặc mà ngươi vẫn nguyền rủa...

Thôn Thiên Kiếm Linh khẽ nói, để mặc Vu Nhai ôm chặt. Cảm nhận cuối cùng nàng có thể cảm nhận được chính là hơi ấm. Sau đó, nàng cảm giác được
thân thể Vu Nhai cứng đờ. Nàng tiếp tục nói:

- Ta căn bản vốn không phải là Thôn Thiên Kiếm Linh gì cả, mà cũng là
một con người giống như ngươi vậy. Hoặc nói là người tu tiên trong
truyền thuyết của nhân loại bình thường trên địa cầu. Trước đây, Huyền
Binh Điển đúng là do người của môn phái chúng ta nhặt được, sau lại đánh rơi. Môn phái vẫn muốn tìm trở về, muốn nghiên cứu bí mật bên trong.
Cuối cùng bị ta tìm được...

- Tại sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được?

Vu Nhai thật sự không thể tin được những gì hắn vừa nghe được. Ban đầu,
hắn chỉ cho rằng Thôn Thiên Kiếm Linh sống ở trong Huyền Binh Điển, vốn
cho rằng Thôn Thiên Kiếm Linh nhìn hắn lớn lên. Nhưng không ngờ nàng
cũng là người địa cầu như hắn, còn là người tu tiên, còn là tiểu tặc
trộm cục gạch vẫn bị mình chửi bới kia...

Nàng truyền cho mình kiếm quyết và huyền thân bí quyết đều là bí mật trong sư môn của nàng...

- Chính là như vậy. Ngươi trở thành Vu Nhai, ta trở thành Thôn Thiên Kiếm Linh. Thân thể ta đã biến thành thân thể linh thịt.

Thôn Thiên Kiếm Linh thật ra cũng bị chân tướng này ép rất khổ cực. Hiện tại nói ra được, nàng cảm thấy thật sự thoải mái. Đặc biệt là nói cho
Vu Nhai nghe. Không biết vì sao, nàng cảm giác được Vu Nhai không thể
tưởng tượng nổi. Nàng đột nhiên có cảm giác thành tựu.

Hắc, cuối cùng cũng khiến gia hỏa đáng chết này kinh ngạc một phen.
Nhưng nàng lại có phần thương cảm. Cuối cùng thân thể mình sắp biến mất
còn nói những lời này, có phải đối với Vu Nhai quá tàn nhẫn hay không?
Vu Nhai nhất định sẽ rất thương tâm? Mặc dù hắn không thích mình, cũng
rất trọng tình trọng nghĩa. Mình làm vậy không phải là quá ích kỷ, rất
xấu rồi hay không?

Bất kể thế nào, nếu đã nói, cũng không có khả năng thu hồi lại được.

Vu Nhai cuối cùng có thể hiểu được vì sao Thôn Thiên Kiếm Linh lại khóc một mình. Vì sao lúc mới đầu nàng lại cao ngạo như vậy.

Đúng vậy, nàng một người tu tiên biến thành Binh Linh. Mình một người
bình thường lại có thể hóa thành người. Đương nhiên nàng phải bất mãn.

Nhưng thật sự quá khó để tiếp nhận. Kinh khủng nhất là, Thôn Thiên Kiếm Linh sắp trở thành Kiếm Linh thật sự.

Một người sống sờ sờ biến thành linh thể. Đây là hành vi tàn nhẫn vẫn bị đế quốc Huyền Binh nghiêm cấm, lúc này lại xuất hiện ở trước mặt hắn.
Đột nhiên, Vu Nhai đẩy Thôn Thiên Kiếm Linh ra, nắm chặt bả vai của
nàng, nhìn chằm chằm vào nàng nói: