Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1900: Thời gian vĩnh hằng

Sau đó, chỉ qua thêm hơn mười giây, Thôn Thiên Kiếm hét lớn:

- Vu Nhai, nào, lập tức chuẩn bị sẵn sàng...

Vu Nhai không có thời gian gật đầu. Trong nháy mắt toàn thân trở nên
căng thẳng. Sau đó, hắn cảm giác được, hướng đi của Thôn Thiên Kiếm phát sinh biến hóa vi diệu nào đó. Khí tức xung quanh lập tức có biến hóa.
Quả nhiên, xung quanh biến thành chân không, đối với nhân loại hoàn toàn không cách nào sinh tồn... Đương nhiên, cũng chính là Tử Vực Tinh Không mà người trong đại lục Thần Huyền nói tới...

Lúc này, Vu Nhai phải làm đúng như Thôn Thiên Kiếm Linh nói. Chờ thế đi
của Thôn Thiên Kiếm hết, hứn liền tiến vào trong tiểu thế giới Huyền
Binh Điển. Sau đó hắn để Huyền Binh Điển bay lơ lửng ở trong chân không. Chỉ như vậy hắn mới có thể sống sót. Nếu không, có trời mới biết Vu
Nhai có thể kiên trì cầm cự ở trong Tử Vực Tinh Không này bao lâu. Dù
sao khẳng định hắn không thể lâu hơn Thần Hoàng Hoa Nộ Hải này.

Đến lúc đó, hắn cũng chỉ có một con đường chết.

Nếu Thần Hoàng có thể kiên trì một chút ở trong Tử Vực Tinh Không, như
vậy Huyền Binh Điển nhẹ nhàng cách xa hơn, đến nơi Hoa Nộ Hải không có
cách nào động tới. Chỉ có như vậy hắn mới thật sự là an toàn...

Bởi vậy, Thôn Thiên Kiếm mới tiếp tục lao đi trong chân không. Tới thời
điểm nàng xác định được Hoa Nộ Hải không có cách nào đuổi theo, nàng mới dừng lại...

Đúng vậy. Nói cách khác, sau khi Vu Nhai tiến vào Tử Vực Tinh Không còn
phải kiên trì đến nơi Hoa Nộ Hải không dám đuổi tới. Nhưng trước khi tới được nơi an toàn, lại đối mặt với Hoa Nộ Hải, Huyền Binh Điển chỉ nhẹ
nhàng rời xa, sẽ phát sinh chuyện gì?

Có trời mới biết...

Nói chung, hiện tại Thôn Thiên Kiếm đang vội vàng lao nhanh đi...

- Vu Nhai, ngươi làm gì vậy?

Nhưng chuyện đột nhiên phát sinh, lại không giống như Thôn Thiên Kiếm
Linh tưởng tượng. A, hoặc nói là không diễn ra đúng như kế hoạch ban đầu của Vu Nhai. Vu Nhai đột nhiên dừng lại, mạnh mẽ kéo Thôn Thiên Kiếm
dừng lại. Bọn họ cứ như vậy, dừng lại ở sát bên ngoài của Tử Vực Tinh
Không. Sau đó hắn xoay người, nhìn chằm chằm vào Hoa Nộ Hải đang lao
tới...


Trong nháy mắt khi vừa xoay người, hắn thấy được ánh sao, thấy được ánh
trăng trên đại lục Thần Huyền, lại mơ hồ nhìn thấy được mặt đất và biển
xanh. Sau đó mới là Hoa Nộ Hải đang lao tới. Hắn cứ nhìn chằm chằm vào
Hoa Nộ Hải. Trong nháy mắt nụ cười chợt hiện lên trên gương mặt hắn.

- Thời gian đình trệ...

Trong phút chốc, Vu Nhai phát ra thời gian Thần Vương chi đạo.

- Vu Nhai, ngươi điên rồi sao? Nơi này là Tử Vực Tinh Không. Ngay cả nguyên tố thời gian cũng không có. Tuy rằng ngươi... Ách!

Thôn Thiên Kiếm Linh không nhịn được rống lên. Vu Nhai quá ngây thơ hay là quá lớn mật?

Nhưng nàng mới nói được phân nửa liền dừng lại. Bởi vì Vu Nhai đã thành
công. Hắn đã thành công tiến vào trong thời gian của hắn. Trong nháy mắt này, thế giới bên ngoài dừng lại...

- Làm sao có thể như vậy được? Vì sao thời gian thần đạo lại có tác dụng được?

Thôn Thiên Kiếm Linh ngơ ngác hỏi. Nàng là Binh Linh của Vu Nhai, nàng
tất nhiên sẽ theo Vu Nhai tiến vào trong thần đạo thời gian của hắn.
Thời gian tất nhiên đồng bộ với Vu Nhai. Nàng nói:

- Tuy rằng ngươi có thể sử dụng huyền khí vận dụng ra lực lượng thời
gian, nhưng ở nơi này hoàn toàn không có nguyên tố thậm chí là không có
không khí tồn tại, ngoài không gian không có quy tắc của đại lục Thần
Huyền, không có khả năng vận dụng mới đúng? Sao có thể làm như vậy được?

- Ai nói không có khả năng? Hắc, thời gian là tồn tại vĩnh hằng. Nất kể
là ở chỗ nào, ở đây có thể không vận dụng được lực lượng của các nguyên
tố khác, nhưng thời gian lại nhất định có thể sử dụng được. Nàng tốt
nhất nên nhớ lại kiến thức của thế giới trước khi chúng ta.

Vu Nhai thoáng nở nụ cười. Đúng vậy, hắn đột nhiên lại xuất hiện linh
quang. Thời gian là vĩnh hằng, khẳng định có thể dùng được. Thật vậy.
Nếu để cho Huyền Binh Điển rời khỏi đại lục Thần Huyền quá xa, nói không chừng cũng không thể quay về được. Điều này thật sự quá mạo hiểm. Hiện
tại hắn vận dụng thần đạo thời gian cũng rất mạo hiểm. Nhưng chí ít hắn
cảm thấy là an toàn. Chí ít khoảng cách với tầng khí quyển rất gần...


Đúng vậy, tuy rằng Huyền Binh Điển bay xa, có lẽ chỉ có Thôn Thiên Kiếm
còn có thể huy động trở lại. Nhưng ở ngoài không gian hoặc nói là Tử Vực Tinh Không, có trời mới biết sẽ phát sinh chuyện gì. Nơi này đối với
thế giới kiếp trước kia mà nói cũng đặc biệt thần bí khó lường.

- Nhưng Thần Hoàng có thể loại bỏ thần đạo thời gian.

Thôn Thiên Kiếm Linh trực tiếp quên đi nhắc nhở không thích hợp lúc trước.

- Không. Chúng ta ở Tử Vực Tinh Không. Hắn không phá được. Bởi vì hắn
không thể dùng được các lực lượng nguyên tố khác. Bên ngoài đối với thời gian của chúng ta ở đây lại là dừng không tiến lên. Trừ khi thần đạo
thời gian của hắn có thể vượt qua ta. Nhưng từ cuộc chiến đấu trước đó,
có thể thấy thời gian chi đạo của hắn cũng không mạnh mẽ. Mạnh mẽ chỉ là lực lượng đặc biệt của Thần Hoàng mà thôi.

Vu Nhai nói.

Đúng vậy, hơn nửa năm trước Vu Nhai ở Huyền Binh Đế Đô đấu thần đạo thời gian với Đông Phương Thần Thông và trưởng công chúa, Thần Hoàng có thể
trực tiếp đuổi kịp cũng như loại trừ. Nếu như không phải có Độc Cô Chiến Huyền, sợ rằng lúc đó hắn đã chết ở dưới công kích của Thần Hoàng.

Nhưng nơi này là ở ngoài không gian. Nếu không có thần đạo thời gian
vượt qua hắn, Thần Hoàng lại dựa vào cái gì để công kích hắn?

Thần Hoàng bắt người vận dụng thần đạo thời gian, chính là bắt trong
nháy mắt khi bọn họ vận dụng thần đạo thời gian, sau đó sẽ lấy ý thức
hoặc là tinh lực lượng của thần nhảy vào trong thời gian của người vận
dụng thời gian, tiếp đó giết chết. Nhưng chiêu này lại không thể sử dụng được trong Tử Vực Tinh Không. Bởi vì nơi này là ngoài không gian, gần
như không có bất kỳ khí thể nào tồn tại. Muốn truyền lực lượng tinh thần ra ngoài, lại rất khó khăn.

Lại nói, thời gian Thần Vương chi đạo của Vu Nhai đã đạt đến gần Thần
Vương đỉnh phong. Hắn lại rèn luyện trong không gian của gia hỏa Nguyệt
Rèn, mặc dù không phải ở trong Tử Vực Tinh Không, sợ rằng Thần Hoàng
muốn tiến vào bên trong thời gian của hắn cũng không phải quá dễ dàng.

- Quả nhiên ngừng...

Thôn Thiên Kiếm Linh trợn trừng mắt nhìn về phía Hoa Nộ Hải phía dưới.

Lúc này, chỉ có trong phạm vi thời gian của bọn họ mới có thể cử động được. Thế giới bên ngoài đều dừng lại.

Thôn Thiên Kiếm Linh không nhịn được lại nhìn về phía Vu Nhai. Không
biết vì sao, ánh mắt của nàng đột nhiên trở nên phức tạp. Không ngờ
trong nháy mắt tiểu tử này lại suy nghĩ được nhiều như vậy. Không ngờ
hắn bình tĩnh như vậy, mạo hiểm như vậy, lại thành công. Nàng lại nặng
nề thở dài, ánh mắt trở nên bội phục. Sau đó nàng lại cảm thán sự lựa
chọn chính xác của Huyền Binh Điển.

Cũng chính là trước đây nó lựa chọn Vu Nhai làm chủ nhân, mà không phải là nàng!

Vu Nhai cũng không chú ý tới biểu hiện của Thôn Thiên Kiếm Linh. Mà lúc
này hắn đột nhiên lại ngây người. Hắn vừa nhìn về phía không trung đầy
sao.