Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1894: Không người tranh cướp

Tiếng nói vừa dứt, Độc Cô Khúc Phong liền trực tiếp xông về phía Hoàng Phủ Huyết Binh, đồng thời trong miệng vẫn cười ha ha nói:

- Hoàng Phủ Huyết Binh, nơi này có quá nhiều người, vướng chân vướng tay. Chúng ta hãy tìm một nơi ít người rồi lại chiến.

- Như ngươi mong muốn...

Một đạo kiếm quang hắc ám, một đạo kiếm quang đẫm máu lướt đi, sau đó biến mất ở phía chân trời.

Cục diện thoáng cái trở nên yên tĩnh. Ánh mắt của mọi người chậm rãi từ nơi hai đạo kiếm quang biến mất trở về, lại nhìn về phía Vu Nhai.

Trên mặt Hoa Nộ Hải từ từ nở nụ cười nói:

- Vu Nhai, xem ra ngươi cuối cùng vẫn phải chết ở trên tay của ta.

Bây giờ tâm tình Hoa Nộ Hải đặc biệt tốt. Mẹ nó, vừa rồi thiếu chút nữa thì thật sự bị Hoàng Phủ Huyết Binh cướp mất con mồi. Mặt mũi à mặt mũi. Hiện tại đã không có người nào tranh cướp với hắn nữa, tâm tình hắn có thể không tốt được sao?

Nhưng đúng vào lúc này, vị Thần Vương lúc trước đã nói chuyện với hắn lại nói:

- Động thủ, giết chết tên nghịch tặc Vu Nhai này, trước khi Thần Hoàng của Độc Cô gia đến...

- Các ngươi làm gì vậy?

Tâm tình Hoa Nộ Hải lại buồn bực. Vẫn còn có người dám tranh cướp với hắn sao?


- Hoa Thần Hoàng đại nhân, vừa rồi ngài cũng nghe được Độc Cô Khúc Phong nói rồi.Ccao thủ Độc Cô gia rất nhanh sẽ chạy tới đây. Nếu như không nhanh chóng giết chết Vu Nhai, đến lúc đó có chuyện gì xảy ra, sẽ không có cách nào giao phó với đại đế. Xin lỗi, ra tay...

Thần Vương này đối với Hoàng Phủ Huyết Binh có thể sẽ có chút sợ hãi. Nhưng đối với Hoa Nộ Hải hắn lại hoàn toàn không lưu ý. Sợ rằng vẫn bởi vì thân phận của Hoa Nộ Hải. Lại nói, hắn chỉ chấp hành mệnh lệnh của Huyền Binh Đại Đế. Ngươi tức giận đến lúc đó cứ việc tìm Huyền Binh Đại Đế đi. Còn có, vị Thần Vương này cũng có họ kép Hoàng Phủ, là hoàng tộc. Hắn làm sao có thể sợ Hoa Nộ Hải sẽ trả thù được?

- Đáng chết... Nổ cho ta!

Hoa Nộ Hải hoàn toàn nổi giận. Mỗi lần xuất thủ hắn gần như phát huy ra tất cả lực lượng Thần Hoàng, nắm đấm giống như núi lớn, nặng nề đánh vào phía trên Binh Điển Thần Trận của Vu Nhai. Nhìn bộ dáng hắn dường như muốn giết chết Vu Nhai trước mấy Thần Vương này.

- Thủy Tinh, Tiểu Hắc, hai người ngăn cản các cao thủ xung quanh. Yên tâm, ta đã nghĩ được biện pháp chạy thoát. Chỉ cần lập tức ngăn cản được.

Vu Nhai cúi đầu nói. Bởi vì Độc Cô Khúc Phong xuất hiện khiến trong đầu Vu Nhai chợt tỉnh táo. Đạo linh quang trước đó thoáng cái đã bị hắn bắt được. Hắn chỉ cần phải tìm đúng cơ hội mà thôi. Bởi vậy bọn họ phải ngăn cản đợt công kích ban đầu.

Đúng như lời Độc Cô Khúc Phong nói, muốn chờ tới lúc Độc Cô gia chủ tới, gần như là không có khả năng. Một Thần Hoàng đã quá sức, huống chi xung quanh còn có nhiều cao thủ đế quốc Huyền Binh như vậy. Hắn chỉ có thể nghĩ biện pháp rời khỏi chiến trường.

Toàn bộ lực lượng Thần Hoàng của Hoa Nộ Hải đã đánh tan Binh Điển Thần Trận của Vu Nhai.

Trong nháy mắt, đám người Vu Nhai lại hiện ra ở trước mặt kẻ địch. Bởi vì lần này có sự chuẩn bị trước, các Thần Vương không giống lần trước, bị Huyền Binh phân tán bốn phía làm cho chật vật nữa. Bọn họ điên cuồng tránh né Huyền Binh đang chuyển động hỗn loạn, sau đó xông về phía đám người Vu Nhai...

- Thủy Tinh, Tiểu Hắc, không cần lo lắng cho ta. Ra tay...

Trong nháy mắt khi Huyền Binh phân tán bốn phía Vu Nhai quát lớn.

Thủy Tinh và Tiểu Hắc cắn răng, lại giống như canh giữ ở xung quanh Vu Nhai, nghênh đón các cao thủ đế quốc lao đến. Đúng vào lúc này, đòn thứ hai của Hoa Nộ Hải lại tới. Không ngờ lại là trảo. Mí mắt Vu Nhai giật giật vài cái, hình như cảm thấy lão gia hỏa này ra trảo rất không hợp ý của hắn. Chỉ có điều hắn đã sớm có sự chuẩn bị. Có lẽ bởi vì tâm tính của hắn có biến hóa, khi tỉnh táo lại, hắn càng cường đại hơn trước, sức phán đoán cũng đáng sợ hơn trước. Hắn cũng càng tự tin hơn. Một tấm lá chắn cực lớn chắn ở trước người hắn, đã ngăn cản lực lượng một trảo đánh tới. Không ngờ đó chính là lá chắn đại địa.


Ầm...

Mặc dù chỉ là trảo mà không phải là quyền, nhưng Vu Nhai vẫn bị đập ngang bay ra ngoài. Mặc dù là như vậy, mặc dù trong miệng đã tràn máu tươi ra ngoài, Vu Nhai vẫn quát:

Thủy Tinh, Tiểu Hắc, theo sát ta...

Tiểu Hắc muốn trốn khỏi Thần Vương thật sự quá dễ dàng. Nó dẫn theo Thủy Tinh cắt qua không gian lại xuất hiện ở bên cạnh Vu Nhai. Các cao thủ đế quốc làm sao có thể buông tha. Bọn họ lại truy sát theo.

Hoa Nộ Hải quá tức giận. Không ngờ đã đánh ra đòn thứ hai vẫn không giải quyết được tên nhãi Vu Nhai này. Hắn cũng không quan tâm Vu Nhai bay đi bao xa, lại một trảo đánh ra. Cùng lúc đó, Huyền Binh của Vu Nhai ở gần đó lại bắt đầu tổ đóng lại.

Hừ, nếu để cho Vu Nhai tổ hợp được binh trận này, hắn sẽ lại gặp phải cảnh tượng giống như trước đó. Hoa Nộ Hải cũng không muốn phải đau đầu như vậy.

Sau khi một trảo bị đánh tan, Hoa Nộ Hải liền quyết định cận chiến, tốc chiến tốc thắng. Hắn không muốn lại bị vô số Huyền Binh ngăn cản nữa. Mặc dù những Huyền Binh đó trở về vị trí cũ, mặc dù một đòn này hắn vẫn không thể đắc thủ, hắn vẫn có thể giết chết Vu Nhai...

Sau khi trảo thứ hai xuất hiện, đại ấn kia lại xuất hiện, lại ngăn cản hắn. Sau đó Vu Nhai lại đập mạnh, bay ngược trở về.

Đúng vậy, Vu Nhai lấy chính Lục Thiên Thần Ấn làm tấm lá chắn. Lục Thiên Thần Ấn bị đập, hắn tất nhiên cũng sẽ bị bay ngược.

Cùng lúc đó, Tiểu Hắc đã dẫn theo Thủy Tinh trở lại bên cạnh hắn.

Hiện tại cục diện chính là vô số Huyền Binh bay loạn. Đồng thời, bất luận là Hoa Nộ Hải, Thủy Tinh và Tiểu Hắc hoặc là những cao thủ đế quốc Huyền Binh, đều lấy Vu Nhai làm trung tâm chiến đấu. Vu Nhai là trung tâm của cả chiến trường.

- Tiểu tử, lần này xem ngươi còn lấy cái gì ngăn cản được ta.

Chỉ trong chớp mắt, Hoa Nộ Hải đã vọt tới trước người Vu Nhai. Bây ra hắn ra tay toàn lực. Một Thần Hoàng ra tay toàn lực, có người nào thực lực thấp hơn Thần Hoàng có thể ngăn cản được? Hiện tại cho dù Vu Nhai có đại ấn làm tấm lá chắn gì đó cũng không có tác dụng. Chỉ cần tốc độ của hắn không theo kịp tốc độ của Thần Hoàng, chỉ cần hắn thật sự bị Thần Hoàng tới gần người, hắn sẽ bị Thần Hoàng bắt được sơ hở, sẽ bị trực tiếp giết chết.

Tình cảnh hiện tại chính là như vậy. Vu Nhai đã không theo kịp động tác của Hoa Nộ Hải...

Sau khi tiến sát lại gần người, trảo thủ của Hoa Nộ Hải cũng không cần mở lớn. Hắn đã tìm được sơ hở trong phòng ngự. Hắn trực tiếp hướng tới nắm cổ Vu Nhai. Nhìn động tác của hắn dường như thong thả, nhưng trong trận không ai có thể trốn thoát. Trên mặt Hoa Nộ Hải đã lộ ra nụ cười thắng lợi. Không phải hắn cảm thấy vinh quang vì đã giết chết Vu Nhai, mà hắn sẽ không bị người khác giành giết chết con mồi của hắn trước.

Nói khó nghe một chút, Hoa Nộ Hải đối phó với người dưới Thần Hoàng, cũng chỉ còn lại chút hứng thù giành giết được trước này.