Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1863: Muốn tự sát

Nói chung, ba thế lực lớn không quan tâm là Thần Hoàng, Thần Vương hay Thần Tướng đều kiềm chế nhau chặt chẽ. Kết quả ở giữa đống đổ nát chỉ còn lại Vu Nhai và Huyền Thiên Chân Thần. Ánh mắt hai người lạnh lùng tiếp xúc với nhau, không nhìn các loại hỗn chiến xung quanh.

- Vu Nhai, ngươi thật sự cho rằng Huyền Thiên Binh Trận bị hủy diệt như vậy là không còn sao?

Huyền Thiên Chân Thần là người nói đầu tiên.

- Đương nhiên không phải. Ngươi đừng quên ta cũng đã học qua binh trận. Ở đây vẫn có rất nhiều thứ có thể lợi dụng được. Ngươi muốn lại tạo thành một Huyền Thiên Binh Trận rất dễ. Lại nói, ở nơi xa hơn còn có Huyền Thiên Binh Trận hoàn chỉnh.

Vu Nhai lắc đầu nói.

- Nếu ngươi đã biết còn dám đứng ở trước mặt ta?

Huyền Thiên Chân Thần lạnh lùng nói.

- Ngươi hình như quên mất trước đó, khi ta thỉnh cầu đối với Độc Cô gia chủ, ta chỉ cầu hắn đánh đổ một chút binh trận của ngươi mà thôi, chứ không có thỉnh cầu nói phải đánh thành đống đổ nát. Ta cũng cố ý đi vòng qua phía trước chỗ Huyền Thiên Binh Trận của ngươi. Trước đó ta cũng cố ý ép ngươi hiện thân. Ngươi biết không? Ta rất sợ, sợ không thể giúp Luyện Khinh Vũ lấy lại thân thể, trước khi nơi khởi nguồn Nguyên Giới này sụp đổ.

Giọng nói Vu Nhai càng lúc càng lạnh. Hắn đi từng bước một về phía Huyền Thiên Chân Thần.

Huyền Thiên Chân Thần có phần sững sờ. Hồi tưởng lại chuyện lúc trước, sắc mặt hắn thoáng cái trở nên không dễ nhìn. Trước đó, thời điểm Vu Nhai điên cuồng chạy trốn mình vẫn rất đắc ý. Nhưng không nghĩ tất cả những điều này đều là do Vu Nhai cố ý. Sự sợ hãi của hắn đều là diễn cho mình xem.

Điều này hoàn toàn chính là đánh vào mặt Huyền Thiên Chân Thần. Trước đó hắn còn đắc ý và cười nhạo, hiện tại mặt đã tím lại.

- Nói như thế, hẳn ngươi có phương pháp đối đầu với Huyền Thiên Binh Trận của ta?


Huyền Thiên Chân Thần cũng không hổ danh là lão bất tử. Rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại. Quả thực hắn không cần gì phải phát điên cả. Ở trong mắt hắn, Vu Nhai trước mắt căn bản không thể đối phó được hắn. Điều hắn lo lắng duy nhất vẫn là Vu Nhai có khả năng nhận được lực lượng nào đó ở trung tâm của nơi khởi nguồn Nguyên Giới. Cho nên hắn vẫn rất thận trọng.

- Đương nhiên, phương pháp đối phó với Huyền Thiên Binh Trận của ngươi chính là Huyền Thiên Binh Trận...

Vu Nhai cúi đầu quát khẽ. Trong đống đổ nát, vô số binh khí chợt phát ra một tiếng động, trở nên hung bạo. Có vài cái vẫn hoàn chỉnh, nhưng phần lớn đều là kiếm gãy, đao gãy. Thậm chí cũng có không ít chỉ còn một mẩu cây gãy, lá gãy, đá vụn các loại, từ bốn phương tám hướng tập trung lại. Trong nháy mắt lại hợp thành một Huyền Thiên Binh Trận cực lớn!

- Vu Nhai, không biết ngươi có phải bị choáng váng rồi hay không?

Huyền Thiên Chân Thần có phần sững sờ. Hắn cảm nhận lực lượng của Huyền Thiên Binh Trận xung quanh, không nhịn được nói. Những người khác cũng chú ý tới cuộc chiến đấu giữa Vu Nhai cùng Huyền Thiên Chân Thần. Tất cả đều ngây ngẩn cả người. Bọn họ có cùng cảm nhận như Huyền Thiên Chân Thần. Dường như tiểu tử này bị ép tới mức ngớ ngẩn rồi. Nhưng thời điểm sự chú ý của mọi người đều bị hành vi ngu ngốc của Vu Nhai thu hút, Vu Nhai lại đột nhiên quát:

- Luân Chuyển Thần Ấn, thu!

Ngày trong lúc đó, tất cả binh khí, cành gãy, lá gãy các loại... Chính là những thứ mang theo thuộc tính Huyền Binh điên cuồng lao về phía Vu Nhai. Từng cái xông vào trong cơ thể Vu Nhai. Thoáng cái, thân thể Vu Nhai giống như biến thành một máy hút bụi, lại giống như động không đáy, hút mấy thứ này hút. Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đều trợn mắt há hốc mồm!

- Cái gì? Sao có thể như vậy được. Đáng chết, dừng lại cho ta...

Huyền Thiên Chân Thần cũng sợ ngây người. Nhưng rất nhanh hắn đã kịp phản ứng. Hắn hét to một tiếng, điên cuồng lấy lực lượng Chân Thần của hắn khống chế những thứ bị Vu Nhai lấy đi. Nếu quả thật để Vu Nhai hút đi những thứ hình thành Huyền Thiên Binh Trận, vậy hắn thật sự chạy không thoát.

Không. Huyền Thiên Binh Trận Chân Thần căn bản không đối phó được Vu Nhai cấp Thần Vương.

- Dừng lại! Dừng lại! Dừng lại...

Huyền Thiên Chân Thần điên cuồng kêu to. Hắn vẫn rất cường đại, điên cuồng cắt đứt khả năng hấp thu của Vu Nhai, đồng thời điên cuồng tập hợp thành một Huyền Thiên Binh Trận của hắn. Chỉ bởi vì bị Vu Nhai thu đi không ít đồ, Huyền Thiên Binh Trận so với kế hoạch trong suy nghĩ của hắn vẫn nhỏ hơn rất nhiều. Những thứ có thể sử dụng được trong các binh trận đổ nát xung quanh cơ bản đã dùng tới. Không có nhiều hơn.


- Vu Nhai...

Huyền Thiên Chân Thần thâm trầm nhìn chằm chằm vào Vu Nhai. Hắn căn bản không biết Vu Nhai làm thế nào lại làm được như vậy. Nhưng hắn cũng không suy nghĩ nhiều. Hiện tại hắn chỉ muốn bắt lấy Vu Nhai, bào da rút gân. Hắn muốn xem thử rốt cuộc tiểu tử này có bao nhiêu thứ mà ngay cả hắn cũng không biết. Bởi vậy, sau khi tạo ra Huyền Thiên Binh Trận, hắn liền trực tiếp ra tay. Huyền Thiên Binh Trận này thoạt nhìn có chút tệ hại, nhưng khi bạo phát ra lại có lực lượng có thể giết chết Thần Vương.

...

Lại từng đạo ánh sáng binh khí từ bốn phương tám hướng lao về phía Vu Nhai...

- Có phải ta thu đồ của ngươi cho nên ngươi rất phiền muộn hay không? Vậy ta trả lại cho ngươi là được...

Vu Nhai dường như không nhìn thấy binh khí ánh sáng xung quanh. Tất cả những thứ trước đó đã thu vào Huyền Binh Điển trong nháy mắt lại giống như gió bão lao ra. Sau đó, chúng lập tức hợp thành một binh trận nhỏ hơn nhiều so với binh trận do Huyền Thiên Chân Thần tạo ra, bao vây ngăn cản các ánh sáng binh khí đang lao tới.

Đương nhiên, cái gọi là ngăn cản, không có nghĩa là có thể hoàn toàn ngăn chặn được sự công kích của binh khí ánh sáng. Huyền Thiên Binh Trận nhỏ do Vu Nhai tạo ra vẫn bị cắt ra mấy lỗ lớn. Nhưng ngoài ra không hơn. Cũng không thể xông tới trước mặt Vu Nhai được.

- Cái gì, Huyền Thiên Binh Trận sao?

Thấy Huyền Thiên Binh Trận nhỏ này, Huyền Thiên Chân Thần không nhịn được ngây ngẩn cả người. Hắn gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Hắn chớp chớp mắt. Trong cảm giác của hắn chính là Vu Nhai lại ngu ngốc. Không ngờ ở trước mặt hắn chế tạo ra Huyền Thiên Binh Trận. Hơn nữa, Huyền Thiên Binh Trận này còn lấy bản thân Vu Nhai làm trung tâm. Đây không phải là muốn chết sao? Hoặc là hắn đang tự nói với chính mình, hắn muốn chết, muốn chết ở dưới Huyền Thiên Binh Trận dưới, muốn tự sát...

Được rồi, nếu hắn muốn tự sát, vậy thì thanh toàn cho hắn là được.

Huyền Thiên Chân Thần thật sự có cảm giác không biết nên khóc hay cười. Sau đó, hắn rất không khách khí khống chế Huyền Thiên Binh Trận nhỏ này...

- Ách, không thể như vậy chứ?

Vốn đang đờ đẫn và không hiểu đối với hành vi mang tính tự sát của Vu Nhai, Huyền Thiên Chân Thần đột nhiên kêu lên, hai mắt trợn trừng. Không ngờ Huyền Thiên Chân Thần lại không khống chế được Huyền Thiên Binh Trận loại nhỏ trước mắt này?

- Huyền Thiên Kiếm Sát...

Đúng lúc Huyền Thiên Chân Thần ngẩn người, Vu Nhai cúi đầu quát khẽ. Một đạo kiếm quang cực lớn do Huyền Thiên Binh Trận ngưng kết, chợt bắn tới.