Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1850: Đối mặt với Thần Hoàng

Trời ạ, không ngờ Tô Thần Hoàng biến thành chó rơi xuống nước.

- Nhìn kia. Vu Nhai đang làm cái gì vậy?

Đúng vào lúc này, Lý Thế Đạc vẫn luôn rất bình tĩnh không ngờ kinh ngạc kêu lên. Lữ gia chủ cũng vội vàng ngẩng đầu lên. Sau đó hắn liền trực tiếp ngây người. Hắn biết Lý Thế Đạc nói Vu Nhai đang làm cái gì. Không phải hắn không biết, mà là không dám tin tưởng.

- Địa thế. Vu Nhai chuẩn bị sử dụng địa thế để công kích. Vu Nhai đã thành công cảm ngộ địa thế nơi thần bí này rồi sao?

Trưởng lão Lữ An cũng mở to hai mắt nhìn. Tuy rằng hắn bị trọng thương, nhưng kiến thức không mất đi. Không ngờ Vu Nhai dẫn động địa thế của nơi thần bí. Ai cũng biết địa thế ở đây bình thường không có gì lạ, không có cách nào sử dụng địa thế để chiến đấu.

Ầm ầm ầm...

Địa thế bắt đầu điên cuồng chấn động. Mặt đất trong rừng trúc giống như sóng biển cuốn đi tất cả. Tuy rằng cảm ngộ địa thế của Vu Nhai đối với nơi khởi nguồn Nguyên Giới vân chưa phải là quá sâu khắc, còn chưa nghiên cứu thấu đáo. Nhưng trên mặt đất này đã trở nên không ổn định. Hơn nữa lúc vừa tiến vào, hắn cũng đã cảm ngộ, bởi vậy mới có thể dẫn động. Tuy rằng khả năng dẫn động còn chưa đủ mạnh.

Đúng vậy, nếu như chỉ có địa thế, Vu Nhai đương nhiên vẫn không làm gì được Tô Thần Hoàng. Nhưng hiện tại hắn đã có sức chiến đấu nửa Thần Hoàng, còn có toàn bộ binh trận rừng trúc phối hợp, Tô Thần Hoàng chết chắc rồi.

- Sao có thể như vậy được? Sao có thể như vậy được? Tại sao lại như vậy...

Giọng nói hoảng sợ của Tô Thần Hoàng theo Vu Nhai dẫn động địa thế truyền ra. Chỉ trong nháy mắt, Tô Thần Hoàng đã bị Vu Nhai chế tạo ra một tuyệt địa nhỏ đẩy ra ngoài. Sau đó, Vu Nhai căn bản không nói lời vô nghĩa. Vô số kiếm trúc giống như gió bão lao ra ngoài. Cả người cũng kiếm trúc bay ra. Thôn Thiên Kiếm lên mang theo kiếm ý cường đại nhất...

- Họ Vu, ngươi không... khụ, chết!

Tô Thần Hoàng bị tuyệt địa địa thế nhỏ áp chế, bị rừng trúc áp chế, trước còn bị thương, làm sao có thể ngăn cản được một đòn trí mạng của Vu Nhai. Hắn còn chưa mắng hết lời, trong mắt của hắn đã thấy một màu trắng bạc bao trùm. Chữ chết cuối cùng dường như chính hắn đang tiễn đưa mình. Thi thể hắn bị gắn ở trên một đỉnh núi nhỏ trong địa thế tuyệt địa. Hắn chết không nhắm mắt.


Đúng vậy, hiện tại trong tuyệt địa giữa rừng trúc đã xuất hiện thêm một chỗ rất nhỏ, giống như một dãy núi.

- Ực...

Lữ gia chủ theo bản năng nuốt nước miếng một cái.

Tô Thần Hoàng chết, một nửa Thần Hoàng chết như thế. Nếu như không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ gần như không dám tin tưởng vào mắt mình. Hóa ra đám người Lý Thế Đạc không phải đang tự yy. Hóa ra Vu Nhai thật sự trở nên cường đại.

Toàn bộ rừng trúc thoáng cái trở nên yên tĩnh. Thần Tướng Hai bị lá trúc cắt, từ lâu chỉ còn lại có khung xương nhuốm máu.

Vu Nhai đứng ở phía dưới ngọn núi nhỏ. Không biết từ lúc nào, kiếm trúc xung quanh đã biến mất. Rừng trúc dường như lại khôi phục thành rừng trúc ban đầu. Vu Nhai không hề cử động, chỉ thản nhiên nhìn lên trên không trung. Nhìn theo ánh mắt Vu Nhai, đám người Lữ gia và Lý gia cũng không nhìn ra có gì khác biệt. Bầu trời vẫn xanh thẳm như vậy...

- Lại gặp mặt, lão Thần Hoàng đế quốc Huyền Binh. Thật không nghĩ tới nửa năm trôi qua các ngươi còn chưa chết. Huyền Thiên Chân Thần đâu? Sao hắn không tự mình đến đây vậy?

Vu Nhai đột nhiên lên tiếng. Hắn vừa mở miệng tự nhiên lại khiến đám người Lữ gia và Lý gia đều sợ gần chết.

Một thân ảnh chậm rãi từ trong hư không xuất hiện. Đó là Thần Vũ Thần Hoàng, tổ gia gia Huyền Binh.

- Ngươi nắm giữ nơi thần bí?

Thần Vũ Thần Hoàng không hề động tay, giọng nói lạnh như băng, biểu tình trên mặt cũng không có gì biến hóa. Chỉ có bản thân hắn biết hiện tại hắn có bao nhiêu khiếp sợ. Vu Nhai cuối cùng đã xuất hiện, Vu Nhai lại có thể dẫn động địa thế. Vu Nhai không ngờ giết chết Tô Thần Hoàng.

Trước đó, khi nhận được thông báo từ Huyền Thiên Chân Thần, hắn vẫn không nhanh không chậm đi tới đây. Hắn tin tưởng có Tô Thần Hoàng ở đó, Vu Nhai chạy không thoát. Mặc dù Huyền Thiên Chân Thần nói Vu Nhai đã nắm giữ bộ phận Huyền Thiên Binh Trận, hắn cũng nghĩ là không quan trọng. Dù sao khống chế trận pháp cũng phải xem thực lực thế nào. Huyền Thiên Chân Thần cũng nói, Vu Nhai nhận truyền thừa từ phân thân của hắn. Phân thân Luyện Khinh Vũ của hắn chỉ nắm giữ một góc của Huyền Thiên Binh Trận.


Nhưng Vu Nhai thật sự nghịch thiên. Hắn không chỉ giết chết Tô Thần Hoàng, còn dẫn động được địa thế của nơi thần bí.

Nhiều năm qua, trái tim không hề sợ hãi, lúc này không ngờ lại run rẩy. Nếu như Vu Nhai thật sự nắm giữ nơi thần bí, như vậy đế quốc Huyền Binh sợ rằng sẽ có nguy cơ bại vong. Đồng thời hắn cũng sợ, hắn cũng sợ chết. Không chừng Vu Nhai sẽ lợi dụng nơi thần bí để giết chết hắn.

- Nếu như ngươi bây giờ không động thủ, sợ rằng Thần Hoàng của Độc Cô gia rất nhanh sẽ chạy tới.

Vu Nhai mỉm cười, nhìn chằm chằm vào Thần Vũ Thần Hoàng nói.

Nếu này lão gia hỏa này cho rằng mình nắm giữ nơi khởi nguồn Nguyên Giới, vậy cứ để cho hắn nghĩ như thế đi. Vu Nhai mặc dù có nắm chắc khi đối mặt với Thần Vũ Thần Hoàng sẽ bảo vệ tính mạng một thời gian, nhưng có thể không đánh lại càng tốt hơn.

Thái độ Vu Nhai như vậy lại càng khiến Thần Vũ Thần Hoàng thêm nghi ngờ. Hắn lại càng không dám tùy tiện động thủ. Nếu như có thể kéo dân Cổ Duệ tới động thủ trước, vậy sẽ tốt hơn. Nhưng hắn đường đường là Thần Hoàng đối mặt với một nam hài không ngờ lại không dám đối thủ. Mặt mũi ơi mặt mũi!

- Thật sự không dám động thủ sao? Sợ Huyền Thiên Binh Trận của ta sao? Nếu không ngươi gọi Huyền Thiên Chân Thần tới đây đi?

Vu Nhai lại trêu chọc nói.

Trên mặt Vu Nhai mang theo mỉm cười, giống như đối diện với Thần Vũ Thần Hoàng. Trong mắt hắn lóe lên sự tự tin và khiêu khích. Dường như hắn đang nói cho Thần Vũ Thần Hoàng biết, hôm nay ta đã không cần e ngại ngươi.

Ánh mắt này khiến Thần Vũ Thần Hoàng càng kiêng kỵ. Hắn lo lắng Vu Nhai quá cường đại. Thời điểm người bình thường nhìn thấy Thần Hoàng, có người nào không run rẩy? Mặc dù không phải trong lòng run rẩy, khi cảm nhận được áp lực Thần Hoàng của hắn cũng sẽ bị ép tới run rẩy.

Thậm chí sau khi Vu Nhai giết chết Tô Thần Hoàng, trên người cũng không nhìn ra có thương tổn gì. Chủ yếu nhất vẫn bởi vì Vu Nhai không ngờ có thể dẫn động địa thế. Không chỉ vậy, có thể trên phương diện địa thế Vu Nhai rất mạnh, hắn còn quan sát được toàn cảnh nơi thần bí, hắn lại có thể thật sự nắm giữ nơi thần bí.

Có lẽ là càng già càng sợ chết, Thần Vũ Thần Hoàng đối với khiêu khích của Vu Nhai không ngờ lại không hề có hành động gì, chỉ kinh ngạc nghi ngờ không thôi nhìn hắn, cũng không nói gì.

Nói cái lông. Hiện tại mở miệng nói chuyện, đối với một Thần Hoàng mà nói, thật quá mất mặt!

- Nếu vị Thần Hoàng đại nhân này không ra tay, vậy ta có thể làm chuyện của ta trước.

Mỉm cười, Vu Nhai không tiếp tục để ý tới Thần Vũ Thần Hoàng, mà đi về phía đám người Lữ Nham và Lý Thân Phách.