Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1793: Đây là tâm trận?

Trong nháy mắt, bọn họ đã rời khỏi nơi đám dân thổ cư bao vây tấn công qua. Các cao thủ trong đám dân thổ cư kêu lên từng tiếng, điên cuồng đuổi theo phía sau. Bên trong quả nhiên còn có cấp Thần Vương. Thật sự quá kinh khủng. Thần Vương, ở đại lục Thần Huyền cũng là tồn tại cực ít. Nhưng ở chỗ này không ngờ có một...

Đương nhiên, dân thổ cư không có trí khôn. Cho dù Thần Tướng nhân loại muốn thoát khỏi tay Thần Vương này cũng sẽ không quá khó khăn. Nhưng nếu như muốn giết hắn, khả năng rất nhỏ. Bởi vì bọn họ có năng lực phục sinh khủng khiếp.

Thời gian trôi qua không bao lâu, mọi người đã thoát khỏi khu vực của dân thổ cư, lại tiến vào một thảo nguyên xanh, giống như từ trong rừng rậm cổ sau khi rời đi tiến vào thảo nguyên. Vừa đến thảo nguyên, trưởng công chúa đã bảo mọi người dừng lại. Cùng lúc đó, đám dân thổ cư ở trong Ao đầm rừng sương kêu lớn, nhưng không dám bước ra khỏ rừng sương nửa bước.

Đúng vậy, tình huống bên này đã xác nhận những lời trưởng công chúa nói trước đó không phải là nói dối.

Những người ở đây đều là cao thủ siêu cấp. Mặc dù bị truy sát như thế, nhưng không có nửa điểm khẩn trương. Trên mặt chỉ có sự nghi ngờ nồng đậm.

Tại sao lại như vậy? Thế giới này rốt cuộc là thế nào?

Những người đã từng tiến vào thế giới Lữ Giả đều cảm thấy ở đây còn quỷ dị lại thần kỳ hơn nhiều so với ở thế giới Lữ Giả. Thậm chí còn quỷ dị hơn cả dải đất phía ngoài của thế giới Lữ Giả.

Chí ít, bọn họ còn biết nguyên nhân vì phía ngoài thế giới Lữ Giả là không gian hỗn loạn. Chí ít, bọn họ đều biết quái thú nơi đó là do lực lượng của thế giới Lữ Giả diễn sinh ra. Nhưng ở đây, bọn họ căn bản cái gì cũng không hiểu.

- Mọi người không nên lộn xộn. Trong thảo nguyên cũng tràn ngập nguy cơ.

Thời điểm mọi người ở đây bị gió thổi trở nên hỗn loạn, trưởng công chúa đột nhiên lại nhắc nhở. Sau đó mọi người theo bản năng nhìn lại về hướng thảo nguyên.

Thảo nguyên mênh mông bát ngát, ngoại trừ bị gió thổi, cỏ nhẹ nhàng lay động ra, không có gì cả. A, cùng lắm có vài loại cây cỏ mọc hơi cao một chút, có vài loại cỏ lại mọc hơi thấp một chút... Không có động vật. Trên thảo nguyên không có tồn tại chắc hẳn phải có như dê bò, cũng chỉ là cây cỏ.

- Trưởng công chúa, ở đây lại có nguy hiểm gì?


Hô Diên gia chủ hỏi.

- Các ngươi lại nhìn kỹ một chút đi.

Mọi người có phần sững sờ, chỉ có thể làm theo ý của trưởng công chúa, cẩn thận quan sát thảo nguyên này. Vu Nhai cũng vậy. Chỉ có điều hắn vẫn để ý, chính là để Binh Linh phát hiện xem xung quanh có gì không ổn, lập tức cảnh báo cho hắn.

Cứ như vậy, mọi người yên lặng quan sát thảo nguyên này, giống như một đám người ngu ngốc đứng một chỗ.

Nhưng vào lúc này, có người chợt biến sắc, trở nên mê man, lại dần dần lộ vẻ thống khổ. Biểu tình mỗi người khác nhau, nhưng đều không phải là biểu tình dễ chịu gì. Mê man, thống khổ, cắn răng. Đương nhiên còn có cả kinh ngạc.

Người kinh ngạc cũng giống như Vu Nhai. Hắn chính là người kinh ngạc nhất...

- Không phải chứ? Đây là tâm trận, tâm trận của Lạc Thiên Nguyên Giới?

Khi Vu Nhai lấy lại bình tĩnh nhìn về phía thảo nguyên, hắn phát hiện cây cỏ trên thảo nguyên đã biến đổi, trở thành từng thanh kiếm. Hoặc nói là mỗi cái đều là một kiếm tâm. Vô số kiếm tâm tổ hợp lại cùng một chỗ, hợp thành một tâm trận khủng khiếp. Chỉ có điều, kiếm đạo chi tâm đã tới mức độ hoàn mỹ như Vu Nhai căn bản sẽ không bị tâm trận này ảnh hưởng. Nhưng hắn kinh ngạc. Tại sao trong thế giới này còn có tâm trận tồn tại?

- a...

Đúng vào lúc này, trưởng công chúa đột nhiên quát nhẹ một tiếng, khiến tất cả mọi người tỉnh lại. Vu Nhai nhanh chóng tỉnh lại, nhìn về phía mọi người trong đội ngũ. Chỉ thấy sắc mặt mỗi người tái nhợt, thậm chí ngay cả Hô Diên gia chủ thực lực cường đại sắc mặt cũng biến thành kinh ngạc không hiểu.

- Tất cả mọi người thấy cái gì?

- Ta thấy từng cọng cỏ nhỏ hóa thành thương, sau đó sinh ra một huyễn ảnh. Huyễn ảnh kia mang theo một cây thương, dường như muốn đâm thủng tim ta, lại dường như muốn cắn nuốt thương thần đạo.


Một Thần Binh Sư về thương trong lòng vẫn còn sợ hãi nói,

- Ta thấy không phải là thương, mà là búa.

Lý Thân Phách cũng khẽ nói.

Thương và búa?

Trong mắt Vu Nhai lóe lên tinh quang. Hình như có chút khác so với tâm trận của Lạc Thiên Nguyên Giới. Tâm trận của Lạc Thiên Nguyên Giới đều là do kiếm tâm tạo thành. Hình như cũng không cái gì các loại khác như thương tâm, búa tâm, đao tâm.

- Không sai, chỉ cần ngươi là Huyền Binh Giả dạng gì, ngươi sẽ thấy thảo nguyên hóa thành huyễn ảnh tương tự với Huyền Binh của ngươi. Những huyễn ảnh Huyền Binh sẽ công kích Huyền Binh chi đạo của các ngươi. Đây là điểm nguy hiểm của thảo nguyên này. Hiện tại chúng ta còn đang ở sát phía ngoài, còn có thể khống chế được. Nhưng khi chúng ta đi qua, ắt sẽ lại bị công kích. Đến lúc đó nếu như không thể chống đỡ nổi, như vậy Huyền Binh chi đạo của các ngươi sẽ bị hủy diệt, biến thành người bình thường.

Trưởng công chúa khẽ nói. Biểu tình trên mặt mọi người đều trở nên chấn động.

Trong mắt Vu Nhai lại lóe lên tinh quang. Tâm trận của Lạc Thiên Nguyên Giới mặc dù không xông qua được, cũng sẽ không khiến kiếm đạo bị tan vỡ. Cùng lắm chính là ngất đi do chịu sự thống khổ mà thôi. Nhưng ở đây không ngờ sẽ khiến Huyền Binh chi đạo của người ta bị tan vỡ?

Không đúng, tâm trận Lạc Thiên là để cho người cảm ngộ kiếm đạo chi tâm có thể xông. Nếu như không cảm ngộ kiếm đạo chi tâm? Vậy n thật ra không biết được. Sợ rằng hiệu quả cũng giống như trên thảo nguyên này.

- Bây giờ muốn rời khỏi vẫn còn kịp. Đặc biệt là những người thực lực còn chưa đạt được Thần Binh Sư.

Ánh mắt Trưởng công chúa quét qua mọi người, nhưng câu này trên cơ bản chính là những lời vô nghĩa. Phía sau không có người nào rời đi. Mặc dù thực lực thật sự không đạt được Thần Binh Sư cũng không có khả năng rời đi. Có thể tới nơi này đều là nhân vật lớn có máu mũi, ai lại nguyện ý xấu mặt trở lại như vậy.

- Nếu không ai rời khỏi, vậy lại tiếp tục xuất phát. Kế tiếp các ngươi sẽ tiến vào trong thảo nguyên. Cho dù muốn rời khỏi cũng không thể làm được nữa. Sau khi đi vào, vẫn phải tiếp nhận thử thách của thảo nguyên. Trưởng công chúa lại nói câu.

Sắc mặt mọi người tất nhiên vẫn thẳng kiên định, đã biểu lộ quyết tâm của bọn họ. Trưởng công chúa cũng không nói gì nữa. Nàng cũng không lo lắng đến lúc đó có người chịu không nổi thử thách sẽ xong đời. Huyền Binh Đại Đế phái người đi đối phó với Vu Nhai, đều là người có thể đặc biệt dễ dàng thông qua thử thách. Nhưng nàng lại nhìn về phía Luyện Khinh Vũ. Thật ra nàng có thể để cao thủ bỏ tiểu tử này vào trong tiểu thế giới Binh Linh để xuyên qua.

- Không cần lo lắng. Ta không có vấn đề gì. Không có nguy hiểm.

Luyện Khinh Vũ mỉm cười, vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu.

Trưởng công chúa gật đầu. Hiện tại Luyện Khinh Vũ khiến người ta có cảm giác rất đáng sợ, nhưng huyền khí của hắn vẫn rất yếu. Chí ít theo nàng thì đặc biệt yếu.