Triệu Hoán Thần Binh

Chương 158: Lẻn vào quốc khố

Đến lúc đó, cho dù mình có Khu Phong Thứu, chỉ sợ cũng phải có một hồi chiến đấu kịch liệt. Hắn tuyệt đối không thể để cho Vu Tiểu Dạ bị cuốn vào.

- Tiểu Dạ, hóa ra con ở đây!

Dương lão sư đột nhiên xuất hiện. Nàng toàn thân mặc trang phục đạo sư, trên người còn có nhuyễn giáp màu vàng, tóc cột đuôi ngựa, tư thế oai hùng hiên ngang, đồng thời lại có chứa vài phần nữ nhân trưởng thành. Đáng tiếc Vu Nhai đối với nàng lại không có thiện cảm gì.

Không có hắn, trước đó không ngờ nàng lại đứng ở một bên nhìn Vu Tiểu Dạ chịu sự khi dễ. Hắn không quan tâm lý do là gì, cũng không thể tổn thương người thân của hắn.

Lúc trước, trong trận chiến đấu vào buổi khai giảng của học viện Bắc Đấu, nàng ngăn cản Tiểu Dạ lao vào trong sân, hắn không có cảm giác gì khác lạ, thậm chí còn có chút cảm ơn nàng. Nhưng sử dụng phương pháp của hắn đối với Vu Tiểu Dạ là không được. Cho dù lúc đó nàng đánh Tiểu Dạ ngất xỉu mang đi cũng được. Không ngờ nàng lại để Tiểu Dạ ở trên lôi đài chịu tội những mười năm phút.

Vu Nhai khẽ hừ một tiếng, nói:

- Muội và lão sư đi thôi, ta lại đi loạn một lát.

Dương lão sư có phần sững sờ, không biết tại sao thành viên của tiểu đội Ẩn Nguyên này lại tỏ ra thù địch đối với nàng như vậy. Theo lý thuyết mỗi tên sắc lang đối với mình sẽ không có địch ý mới đúng. Đúng là quá kỳ quái.

Dương lão sư rất phiền muộn. Nhìn bộ dạng Vu Tiểu Dạ, hình như nàng trò chuyện với hắn không tồi. Lẽ nào tên sắc lang của tiểu đội Ẩn Nguyên này lại muốn biểu hiện một chút ở trước mặt Vu Tiểu Dạ sao?

Nàng lắc đầu. Tiểu đội Ẩn Nguyên làm gì, không liên quan tới nàng. Nàng chỉ cần để ý tới học sinh của nàng là được.

Nàng gật đầu, đang nghĩ tới chuyện lôi kéo Vu Tiểu Dạ rời khỏi đó. Rõ ràng Vu Tiểu Dạ có chút lưu luyến không muốn rời đi. Chỉ có điều dưới ánh mắt thúc giục của Vu Nhai nàng đành phải rời đi.

Biểu ca còn có nhiệm vụ. Nàng vẫn chỉ có thể giả vờ như không biết. Vu Tiểu Dạ cảm thấy rất buồn rầu. Thật vất vả mới được gặp lại.


Vu Nhai nhìn Vu Tiểu Dạ dần dần đi xa. Hắn khẽ thở dài. Bất chợt hắn nắm chặt nắm đấm. Nắm đấm chính là lực lượng. Hắn cần phải có lực lượng để bảo vệ người thân. Hắn xoay người lại bắt đầu đi loạn. Người theo dõi hắn, tinh thần đại chấn, vội vàng đuổi theo.

Vu Nhai mỉm cười. Cũng không biết hắn đi loạn trong bao lâu, cuối cùng tiến vào một gian WC. Được rồi, hắn lại quá mót!

Lẽ nào hắn chỉ quá mót. Bên trong truyền đến tiếng hít thở, rất rõ ràng.

Cao thủ đế quốc Ma Pháp ở bên ngoài cảm thấy nghi ngờ. Chỉ có điều đợi tới bảy tám phút hắn mới cảm giác không ổn, thật nhanh liền đi vào...

Bên trong chỉ có một người, cũng không phải là Vu Nhai!

Một người mặc cung trang ngã trên mặt đất.

Trong lòng hắn thầm cả kinh. Hắn biết tiểu tử này sớm có bố trí. Chỉ sợ hắn căn bản không ở trong nhà cầu nửa giây. Chạy mất. Không ngờ lại chạy mất như thế.

Cao thủ đế quốc Ma Pháp cảm thấy toàn thân ớn lạnh. Suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là phải lập tức trở về báo cho Tạp Đức thiếu gia biết. Ngoài ra còn có một người chỉ huy thần bí mới xuất hiện nữa. Nhưng vào lúc này, người nằm trên mặt đất đột nhiên rên rỉ một tiếng.

- A, tại sao lại là một giọng nữ?

- Ngươi là ai? Phi lễ. Cứu mạng a đại vương!

Người nằm trên mặt đất hóa ra là nữ nhân, hơn nữa ra quần mới kéo được một nửa. Người đó chợt thét lên, âm thanh xuyên qua không trung, khiến mọi người xung quanh chấn động...

A, tường WC rung lên.


- Nguy rồi, đáng chết, bị hắn hãm hại!

Cao thủ đế quốc Ma Pháp cũng là cao thủ chuyên nghiệp. Thoáng cái hắn đã đoán được điều gì. Vừa rồi, trong lúc khẩn trương ai sẽ để ý đây là nhà vệ sinh nam hay là nhà vệ sinh nữ. Ở thế giới này, nhà vệ sinh nam nữ không có dấu hiệu rõ ràng như ở kiếp trước của Vu Nhai. Huống hồ, nhà vệ sinh nam hay nữ cũng chẳng phân biệt rõ ràng, chỉ có một gian mà thôi. Chắc hẳn chỉ có người trong vương cung mới biết rõ được.

Hiện tại hắn cũng không quản được nhiều như vậy. Hắn trực tiếp đánh ngất nữ nhân đang thét chói tai này, sau đó liền xông ra ngoài. Đúng vào lúc này, một bóng đen lao tới. Đó chính là người chỉ huy ma pháp sư thần bí luôn chú ý tới Vu Nhai.

- Đã xảy ra chuyện gì?

- Đại nhân, ta, ta bị trúng bẫy. Người kia quá giảo hoạt, đã mất dấu hắn gần mười phút!

- Đồ vô dụng!

Dưới ma pháp bào truyền đến giọng nữ đầy lạnh lùng, sau đó lắc người một cái. Một trận gió phất qua, người đã hoàn toàn biến mất. Cao thủ của đế quốc Ma Pháp thoáng ngẩn người một lát, sau đó chợt nghe thấy tiếng binh sĩ chạy tới bao vây. Sắc mặt hắn nhăn nhó. Hắn biết hắn đã gặp phải xui xẻo.

Quả nhiên, rất nhanh hắn liền hiểu được. Bất tri bất giác hắn bị tên hỗn đản đáng chết kia dẫn vào hậu cung. Ở đây chỉ có nữ nhân. WC đương nhiên không cần phân biệt nam hay nữ. Nơi này không dành cho người ngoài. Cho dù là mọi người trong đế quốc Ma Pháp hoặc đế quốc Huyền Binh đều phải tuân thủ. Bọn họ cũng không thể nào biết rồi còn tới nhìn trộm hậu cung của vương quốc Lạc Thiên người ta. Có trời mới biết gia hỏa kia tại sao lại âm hiểm, vô sỉ như vậy.

Cuối cùng, còn phát hiện ra có mấy hộ vệ bị đánh ngất xỉu.

Cao thủ của đế quốc Ma Pháp á khẩu không trả lời được. Đế quốc Huyền Binh làm sao có thể buông tha cơ hội lần này. Bọn họ không quan tâm trong đó có bao nhiêu mờ ám, đều mạnh mẽ đả kích, nói học sinh đế quốc Ma Pháp là đồ vô sỉ.

Học sinh của đế quốc Ma Pháp căn bản không biết bên trong có nhiệm vụ bí mật gì. Mỗi người đều không ngóc đầu lên được. Bọn họ luôn xem mình là quý tộc, nhưng trong đám quý tộc cao quý của bọn họ lại xuất hiện một kẻ bại hoại như thế, thật là buồn nôn, quá mất mặt.

Khóe miệng Dương lão sư giật giật vài cái. Từ khi nào trong tiểu đội Ẩn Nguyên lại xuất hiện một cực phẩm như vậy?

Vu Nhai đã lẻn về phía quốc khố của vương quốc Lạc Thiên. Tất cả mọi chuyện trước đó quả thực đều do hắn bố trí khi rời đi lúc trước, cũng chính là lúc Tiểu Dạ bị buộc phải lên lôi đài. Khi đó không ai nghi ngờ, hắn có thể ung dung tiến vào. Sau khi trở về hắn liền chuẩn bị để lộ thân phận. Chỉ có để lộ thân phận mới có thể làm cho hắn không cần cùng hành động với đám người Dạ Tình và Tiểu Mỹ. Như vậy hắn mới có thể lẻn vào quốc khố. Hắc hắc...

Ai biết Vu Tiểu Dạ lại gặp chuyện không may, cũng khiến hắn bớt đi công đoạn chế tạo phương thức để lộ thân phận chính mình.

Quốc khố của một quốc gia lớn tới mức nào, tất nhiên không cần phải nói. Món vật phẩm nhiệm vụ kia rốt cuộc để ở nơi nào? Trước đó vương quốc Lạc Thiên cũng không có nói rõ. Nếu đã quyết định hai đại đế quốc đều không bị tội, vậy ai cũng không nói ra.

Vu Nhai đối với vật phẩm nhiệm vụ kia lại hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Cũng chưa nói hắn còn không biết bộ dạng của món đồ kia dài ngắn thế nào. Hắn tới là để trộm bảo. Hắn mang mặt nạ màu đen, thân mặc trang phục màu đen, tay cầm U Hoang Kiếm.