Mọi người gật gù, một số người mong chờ được chọn, đặc biệt là mỹ nữ trong hạch tâm hội viên chọn trúng họ.
Làm đồng đội với hạch tâm hội viên sẽ có ưu thế lớn. Đầu tiên thực lực
của hạch tâm hội viên cường đại, tiếp theo bọn họ vào đầu tiên, cuối
cùng không chừng được biết tình báo đặc biệt, tóm lại sẽ không chịu
thiệt.
- Ta chọn nàng . . .
Ba mươi mấy đệ tử trung tâm chọn lựa, người được chọn toàn nằm trong
phương trận thứ nhất. Độc Cô Cửu Huyền được một nữ hạch tâm hội viên
chọn trúng, hình như nàng không thích tổ đội với nam nhân nên chấm Độc
Cô Cửu Huyền ngay.
Độc Cô Cửu Tà, Độc Cô Cửu Diệp không được hạch tâm hội viên chọn, bởi vì bọn họ là người Độc Cô gia.
Hạch tâm hội viên không muốn bị người được chọn khách thành chủ.
Dương Tiên Nặc được một nữ hạch tâm hội viên chọn trúng, gã liếc hướng Vu Nhai, cảm giác ưu việt dâng trào.
Dương Tiên Nặc thầm nghĩ:
- Ta không chỉ được chọn mà còn là nữ nhân chọn, tuy nàng này hơi xấu chíu!
Dương Tiên Nặc rất muốn nói:
- Dù ngươi là kim bào Độc Cô gia thì sao? Chỉ là rác rưởi, tiềm lực bị ép cạn.
Trong khi Dương Tiên Nặc hĩnh mũi nhìn đời chợt nghe ba giọng nữ dễ nghe vang lên.
- Ta chọn hắn!
- Ta chọn hắn!
- Ta chọn hắn!
Ba giọng nói khác nhau, một như ma nữ, một như hồn ma, một lạnh băng. Nữ nhân nghe ba thanh âm này cũng không chịu nổi huống gì nam nhân? Mọi
người cùng nhìn sang, thì ra là ba hạch tâm hội viên xinh đẹp nhất lúc
trước bị mọi người bàn tán. Bọn họ đã chọn đồng đội, người đó là ai?
- Ủa? Các nàng chọn cùng một người?
Ánh mắt mọi người nhìn theo hướng ba nữ hạch tâm hội viên chỉ, không
phải phương trận thứ nhất, không phải phương trận thứ hai, Lạc Thiên
tiền bối phương trận thứ ba mà là phương trận cuối cùng, trong đó có một nam nhân không bắt mắt nhất.
Khi thấy nam nhân này, Dương Tiên Nặc đắc ý bỗng chốc như bị sét đánh suýt hộc máu.
Không chỉ Dương Tiên Nặc, hai ma pháp sư đứng bên cạnh lúc trước chê Vu
Nhai là cóc đều ngây người. Hai nữ nhân khác thì thôi, không chừng có
quan hệ mập mờ gì với Vu Nhai, nhưng tại sao công chúa Nguyệt Lâm Sa
cũng chọn nam nhân yếu đuối này?
Tại sao?
Đây là câu hỏi trong lòng nhiều người. Vu Nhai cười cưng ngắc, hắn biết
tại sao. Khi hội trưởng Lữ Giả nêu ra ý tưởng hai người một đội là Vu
Nhai biết ngay không ổn, hắn chưa kịp nghĩ cách gì đã bi kịch.
Tóm lại bây giờ Vu Nhai là tiêu điểm.
Hội trưởng Lữ Giả kinh ngạc hỏi:
- A? Các ngươi đều chọn hắn?
Hội trưởng Lữ Giả nhìn Vu Nhai, gã còn nhớ tiểu tử này, là người thậm chí láy lộn ngọc bài lữ hành.
Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ, công chúa Nguyệt Lâm Sa đồng thanh kêu lên:
- Đúng vậy!
- Cái này . . . Các ngươi cùng chọn hắn thì khó đây.
Lần đầu tiên hội trưởng Lữ Giả gặp tình huống này, trong phút chốc không biết nên giải quyết thế nào. Hội trưởng Lữ Giả liếc sư phụ ba nữ nhân
đứng đằng sau. Mặt sư phụ Vu Tiểu Dạ xanh mét, sư phụ của Thủy Tinh cười gượng, sư phụ công chúa Nguyệt Lâm Sa thì hờ hững.
Băng bà bà khuyên nhủ:
- Tiểu Dạ, thôi đi, nếu đã có người chọn hắn thì ngươi hãy tìm người khác.
Vu Tiểu Dạ bướng bỉnh nói:
- Hắn là biểu ca của ta, tại sao ta phải nhường cho người khác?
Vào lúc này sao Vu Tiểu Dạ có thể từ bỏ cơ hội sớm chiều ở chung với
biểu ca? Vu Tiểu Dạ đã không còn là nàng trước kia, bây giờ nàng quyết
tâm tranh thủ. Những ngày không bên cạnh biểu ca, không có chút tin tức
làm Vu Tiểu Dạ rất khó chịu.
Mọi người ngân dài:
- Ô.
Thì ra là biểu ca, hèn gì nàng chọn hắn. Có lẽ trong nhà muốn nàng dẫn
dắt biểu ca này, không có gì đáng trách. Bọn họ đang tự an ủi mình,
những người có mặt có ai không phải cáo già? Sao không nhìn ra ý của vị
biểu muội này? Nhưng bọn họ thà tin tưởng đây là tình biểu huynh muội để còn có không gian mộng mơ.
- Tinh Tinh, nếu hắn là biểu ca của đồ nhi Băng bà bà thì ngươi nhường cho nàng đi.
- Nhưng hắn là vị hôn phu của ta! Tiểu Dạ biểu muội, ta thấy nàng hãy nhường cho tẩu tử đi.
Thủy Tinh biết Vu Tiểu Dạ là hạch tâm hội viên của công hội lữ giả, cũng biết nàng có ý với Vu Nhai. Thủy Tinh chửi thầm trong bụng nhưng không
biết làm sao, cho dù Vu Tiểu Dạ sẽ gả vào nhà thì nàng sẽ không đẻ mọi
chuyện diễn ra suôn sẻ. Nàng là vợ cả, chuyện quan trọng như vậy bị Vu
Tiểu Dạ giành trước làm sao được?
Đến lúc đó mấy nữ nhân trong nhà ai cũng làm phản thì sao?
Thủy Tinh có chút tức giận, không phải với Vu Tiểu Dạ mà là Nguyệt Lâm
Sa. Vu Nhai lăng nhăng chết tiệt quả nhiên gian díu với công chúa Ma
Pháp đế quốc, rất đáng đánh.
Tính cách Thủy Tinh hiền hòa nhưng lúc này nàng không thể nhường, đây là sự ích kỷ trong tình yêu.
- A!
Lần này tiếng a khác với ô, mọi người bị hù đứng tim. Là vị hôn phu,
tiểu tử này là vị hôn phu của mỹ nữ kia? Quá đáng. Được rồi, vị hôn phu
cũng không lạ lùng, tuy ở trong phương trận nhưng thực lực không yếu, có mặt tại đây toàn là thiên tài, trong nhà người ta chưa biết tiềm lực
của hắn bị ép cạn.
- Xin lỗi Tinh tỷ tỷ, ta và biểu ca đã lâu không gặp, ngươi hãy nhường cho ta đi.
Vu Tiểu Dạ sẽ không nhường, còn gọi là Tinh tỷ tỷ, nàng nhấn mạnh ba chữ đó kiên quyết không gọi tẩu tử, người sáng suốt đều nghe ra.
Thủy Tinh không biết xấu hổ nói:
- Cái này . . . Đã mấy tháng rồi tẩu tử chưa gặp hắn, rất nhớ hắn.
Vu Tiểu Dạ lại nhấn mạnh ba chữ:
- Từ lần thánh hội Huyền Thần điện thì chúng ta đã tách ra, Tinh tỷ tỷ hãy nhường chút đi!
Khóe môi Vu Nhai co giật, ngơ ngácn hìn hai nữ nhân tranh chấp. Giành
một nam nhân trước mặt bao người, Vu Nhai không biết nên nói cái gì. Khi nữ nhân điên lên đúng là đáng sợ, không e dè trong trường hợp nào.
Băng bà bà mặt nổi gân xanh, rất muốn đập bẹp Vu Nhai. Minh bà bà cũng
nóng nảy, quá mất mặt. Đệ tử của bọn họ vì một nam nhân yếu đến tội, hầu như không có tiềm lực mà tranh giành tình nhân. Hai sư phụ lại không nỡ làm gì hai đệ tử có tiềm lực lớn, đành trút lên người Vu Nhai.
Hai sư phụ chỉ thầm tưởng tượng, vừa rồi bọn họ đã khuyên nhủ nói tiềm
lực của Vu Nhai quá kém, không xứng với Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ.
Nhưng Thủy Tinh, Vu Tiểu Dạ kiên quyết, bướng bỉnh làm hai sư phụ bất đắc dĩ.
Hai sư phụ hiểu rõ tính cách của đồ đệ mình, nếu bọn họ giết Vu Nhai thì Vu Tiểu Dạ, Thủy Tinh sẽ nổi điên.
Băng bà bà hiểu rõ Vu Tiểu Dạ nhất, tiểu nha đầu bướng như con lừa. Bình thường Vu Tiểu Dạ ngoan ngoãn, nhưng khi đụng vào thứ của nàng là sẽ
bất chấp tất cả, dám thà làm ngọc nát không chịu làm ngói lành.
Băng bà bà thầm nghĩ:
- Xem ra phải khiến họ Vu không có tiềm lực này biết khó rút lui, tự hiểu hắn không xứng với hai cô nương mới được.