Triệu Hoán Thần Binh

Chương 1244: Thầm sung sướng (hạ)

- A? Chuyện gì đây? Những phù văn ta khắc đã đi đâu?

Có chuyện gì? Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?

Vu Nhai vội tìm kiếm linh thần kiếm hỏi, nghe nó trả lời làm hắn trợn to mắt líu lưỡi, chóng mặt.

- A! Có vẻ tiểu tử này cũng mơ hồ, không biết phù văn hắn nắm giữ có tác dụng gì.

Không chỉ Vu Nhai choáng váng, kiếm linh thần kiếm cũng chóng mặt. Kiếm linh thần kiếm muốn hỏi tiểu tử này về phù văn, nhưng nhìn bộ dạng mờ mịt của Vu Nhai có giống như biết phù văn hắn khắc ra là cái gì sao?

Khóe môi kiếm linh thần kiếm co giật:

- Cái kia . . . Kiếm linh thần kiếm tiền bối, những phù văn của ta hơi lạ, ta học từ chủng tộc cổ xưa hình như còn xưa hơn Tinh Linh tộc. Ta không biết tác dụng cụ thể là gì, chỉ biết nó có thể tăng lực lượng huyền binh. Tất nhiên ta không có năng lực giúp tiền bối tăng tiến được, nếu có tạo ảnh hưởng gì cho tiền bối thì xin thứ lỗi cho.

Vu Nhai buồn bực, sao lúc trước hắn không nhớ đang trong tiểu thế giới binh linh của người ta? Khắc phù văn lung tung.

Vu Nhai vội tạo ra lý do sự tồn tại của phù văn, thầm nghĩ:

- Ha ha, chờ ngươi thật sự điều tra ta sẽ nói thấy trong Cổ Ma tộc. Không biết thần kiếm nhà ngươi có đủ cổ xưa không, tóm lại tìm cớ trước.

Không thể trách Vu Nhai, tiểu thế giới binh linh của kiếm linh thần kiếm quá to lớn, cho ảo giác không giới hạn, lớn hơn Thí Thần Ma Nhẫn rất nhiều. Trước kia Vu Nhai ít tiếp xúc đất đai mênh mông thế này nên quên mất.

Vu Nhai bổ sung thêm:

- Đương nhiên với sự cường đại của tiền bối chắc chắn không để phù văn của ta vào mắt, không biết ta có thể tiếp tục nghiên cứu phù văn tại đây không?

Vu Nhai không quên nịnh hót kiếm linh thần kiếm.

Thôn Thiên kiếm linh đã nói nàng muốn hết trăm thanh kiếm chỗ này, vậy Vu Nhai phải dựa vào phù văn Huyền Binh Điển mới làm được. Nếu phù văn có ảnh hưởng với kiếm linh thần kiếm, còn là ảnh hưởng xấu, người ta đuổi ngươi đi thì đừng mong lấy được mấy thanh kiếm này. Nên Vu Nhai mới giải thích, xin xỏ và thăm dò.


Kiếm linh thần kiếm lạnh nhạt nói:

- Tùy ngươi, nhưng là người Độc Cô gia, kiếm đạo mới là gốc.

Kiếm linh thần kiếm chửi thầm:

- Tổ cha nó, phù văn kia trực tiếp ảnh hưởng đến ta, thậm chí nâng cao lực lượng của ta!

Kiếm linh thần kiếm không nghi ngờ lời Vu Nhai nói, phù văn có thể giúp nó tiến bộ chắc chắn là loại phù văn cổ xưa hoặc siêu bí ẩn, xuất xứ gì cũng không lạ.

Góc phù văn này siêu cường đại, thiên phú phù văn của tiểu tử này cũng rất nghịch thiên. Kiếm linh thần kiếm càng vừa mắt Vu Nhai hơn, dù kiếm đạo của tiểu tử này đến cuối cùng vì hỗn tạp mà rối loạn thì nó vẫn sẽ giup hắn qua ải.

Vu Nhai vội cảm ơn:

- Đa tạ tiền bối.

Vu Nhai thầm thở phào, may mắn không tạo ảnh hưởng xấu gì cho người ta, nếu không mười cái mạng cũng không đủ dùng. Vu Nhai không ngờ kiếm linh thần kiếm đã xem hắn là thiên tài vạn năm có một, kiên quyết bảo vệ hắn kiếm đạo thành thánh.

Nếu Vu Nhai biết, với tính cách của hắn không nhân cơ hội được một tấc lại muốn tiến một thước mới lạ.

Vu Nhai lại tốn nhiều thời gian khắc phù văn nhị giác vào trăm thanh kiếm, biểu tình càng hưng phấn hơn. Vu Nhai cảm giác được liên kết mãnh liệt hơn, như thể hắn khắc thêm mấy góc phù văn là có thể thu kiếm dù Huyền Binh Điển tự phong ấn mình. Bây giờ Vu Nhai chưa biết phải làm sao nhưng hắn cảm giác có thể làm.

- Nghiên cứu phù văn tam giác, mở ra!

Vu Nhai không chút do dự, không cần rầu vì thức ăn, có ở trong nghịch kiếm thần bí địa bao lâu cũng chẳng sao. Phù văn tam giác giống cái thứ hai, khi nghiên cứu không quá khó khăn. Có lẽ vì Vu Nhai tiến bộ phù văn Huyền Binh Điển, cũng có thể là tiến bộ phù văn khác, tiến bộ cảm ngộ địa diễn rất nhiều.

Phù văn nhất giác là khó khăn nhất, cái gọi là mọi chuyện khởi đầu luôn khó khăn, đã vào cửa thì sẽ dễ thở hơn.

Vu Nhai không ngừng khắc phù văn trên mảnh đất đỏ. Mười ngày qua đi, toàn bộ mặt đất đỏ đã rậm rạp phù văn, từ đơn giản đến rậm rạp. Ngày thứ mười ba, phù văn tam giác rốt cuộc thành công.


Ý thức Vu Nhai lại vào Huyền Binh Điển, trong tiểu thế giới binh linh lại xảy ra biến đổi. Các loại tự quyết tiến bộ rất nhiều, tiếc rằng không có tự quyết mới xuất hiện. Thôn Thiên kiếm linh không nói câu nào.

Khi Vu Nhai đi ra, phù văn trên đất đỏ lại biến mất, đi công kích kiếm linh thần kiếm.

Khi Vu Nhai xin lỗi, kiếm linh thần kiếm lạnh nhạt nói:

- Không sao, ngươi cứ tiếp tục đi.

Bộ dáng kiếm linh thần kiếm cao thâm khó dò làm Vu Nhai cảm ơn rối rít, lòng thầm nghĩ kiếm linh thần kiếm tốt thật, có lẽ lúc trước hắn không nên đề phòng gắt gao như vậy.

Vu Nhai đâu biết phù văn tam giác khiến kiếm linh thần kiếm thầm sung sướng.

Lực lượng của kiếm linh thần kiếm lại tiến bộ một chút, mười mấy ngày qua nó phát hiện phù văn của mình trừ tiến bộ ra không bị ảnh hưởng gì. Những phù văn này chỉ có lợi không hại, kiếm linh thần kiếm không cho Vu Nhai tiếp tục nghiên cứu phù văn mới là lạ.

Vu Nhai không suy nghĩ nhiều, người ta đã cho hắn nghiên cứu thì cứ tiếp tục.

Vu Nhai khắc phù văn tam giác vào trăm thanh huyền kiếm, tiếp tục nghiên cứu phù văn tứ giác. Trong mắt kiếm linh thần kiếm thì Vu Nhai khắc nhiều phù văn tam giác cho nhiều thanh kiếm không chỉ vì Độc Cô gia còn để quen tay hơn.

Nhưng tại sao Vu Nhai để mặc hai mươi oan hồn?

Kiếm linh thần kiếm ngẫm nghĩ, cười ung dung, mở miệng nói:

- Tiểu tử, hãy siêu độ luôn số oan hồn còn lại đi. Đừng lo sẽ vào thử thách giai đoạn hai, chỉ cần ngươi không muốn thì ta sẽ không cưỡng ép ngươi.

Vu Nhai sửng sốt sau đó cảm động, kiếm linh thần kiếm đúng là tốt bụng.

Lúc trước Vu Nhai lo lắng siêu độ nhiều oan hồn có khi nào kiếm linh thần kiếm giận quá đuổi cổ không? Vu Nhai suy nghĩ rất nhiều từ ngữ chuẩn bị phản bác, ở lì trong nghịch kiếm thần bí địa. Kết quả kiếm linh thần kiếm còn khích lệ Vu Nhai siêu độ oan hồn.

Kiếm linh thần kiếm nhìn thấu Vu Nhai thắc mắc, thản nhiên nói:

- Dù sao bọn họ đều là tử tôn của Độc Cô gia.

Thắc mắc giải mở, Vu Nhai càng có hảo cảm với kiếm linh thần kiếm. Lúc trước Vu Nhai cho rằng kiếm linh thần kiếm cố ý tạo ra oan hồn, bây giờ xem ra vì thiên tài kiêu ngạo, môi trường xung quanh ảnh hưởng. Thì ra hắn đã làm một điều tốt.

Kiếm linh thần kiếm không phải ác linh vì đạt mục không từ thủ đoạn.

Vu Nhai lại bắt đầu nhận oan hồn, lúc trước có nói nhờ hắn siêu độ, oan hồn khao khát rời khỏi chỗ quỷ quái này nên không cần hắn chiến đấu chúng nó tự động dán lại. Sau đó lại là cảm ngộ mệnh luân của oan hồn, kiếm linh, chiến đấu mở gút mệnh hồng biến ngôi sao. Đối với Vu Nhai thì các mặt cảm ngộ lại sâu sắc hơn mấy phần.

Cái gọi là các mặt không bao gồm địa diễn. Khi Vu Nhai hoàn thành phù văn tứ giác, bắt đầu ngũ giác chợt phát hiện có lẽ vì cảm ngộ mặt địa diễn chưa đủ nên hắn rơi vào bình cảnh nghiên cứu phù văn.