Vu Nhai bị kích động nói:
- Vậy đi du lịch thử xem.
Lại qua mấy ngày, thế cục càng bình ổn. Hai tháng nay Bắc Đẩu hành tỉnh
bền chắc một lòng, thực lực tổng thể tăng gấp mấy lần. Cộng với nửa mảnh đất Lạc Thiên vương quốc biến thành Chuy Lĩnh hành tỉnh, nguyên Á Đặc
vương quốc thì không thể xem như chiến lược yếu địa, Bắc Đẩu hành tỉnh
không còn là tiền tuyến trận đấu, trở nên yên ổn hơn.
Việc nên sắp đặt Vu Nhai đã sắp xếp xong, Xích Sắc quân đoàn, Thí Thần
quân này nọ dù không có hắn vẫn sẽ vận chuyển theo kế hoạch.
Bởi vì chiến tranh kết thúc, lệnh triệu tập Độc Cô đã có hiệu lực. Độc
Cô Đoạn Ngược nhắc nhở Vu Nhai nên xuất phát, tuy gã rất bất mãn với hắn nhưng trung thực chấp hành nhiệm vụ của mình, bảo vệ Vu gia, thông báo
cho hắn biết.
- Yên tâm đi, hiện tại Huyền Binh đế quốc có truyền tống trận ngày càng nhiều, nếu gặp chuyện gì ta sẽ chạy về ngay.
Một buổi sáng nọ Vu Nhai một mình rời khỏi Bắc Đẩu hành tỉnh, hắn không
mang theo ai hăọc ma thú nào. Vu Nhai chỉ mang không gian giới chỉ rồi
lên đường, như kẻ du lịch từng bước đi hướng bắc. Trong Dao Quang thành
trừ những người quan trọng nhất với Vu Nhai ra không ai đưa tiễn, vì bọn họ không biết hôm nay hắn sẽ ra đi.
Vu Thiên Tuyết nhìn theo nhi tử rời xa, khẽ thở dài:
- Tiểu Nhai lại sắp đi Độc Cô gia.
Thủy Tinh mỉm cười nói:
- Bá mẫu yên tâm đi, chắc chắn Vu Nhai sẽ khỏe mạnh, khi trở về hắn sẽ càng mạnh hơn.
Vu Thiên Tuyết nắm tay Thủy Tinh, Dạ Tình, gật mạnh đầu:
- Ừm!
Dạ Tình rất muốn kiêu ngạo nói: Đây là nhi tử của ta, đứa con bị Độc Cô
Chiến Phong ruồng bỏ, là đứa trẻ từng bị vài người Độc Cô gia từ bỏ.
Mãi khi Vu Nhai biến thành đốm đen mọi người mới chậm rãi quay về.
Trong một góc Dao Quang thành, Liễu Mị Nhi bực tức nói:
- Chết tiệt, tên khốn kia đã đi chẳng lẽ chúng ta còn phải tiếp tục khắc phù văn cho Dao Quang thành của hắn sao?
Liễu Mị Nhi làm phù văn công cộng long phù công đã hai tháng trời, làm người ta tức điên.
Một người tập trung bày phù văn trận ở sau lưng Liễu Mị Nhi mở miệng nói:
- Thứ nên dạy Vu lão sư đã dạy, chúng ta học nhiều tri thức của hắn,
khắc tường thành phù văn cho hắn cũng không có gì. Hắn nói cũng đúng,
chỉ cần chúng ta vẽ phù văn trận, long văn trận đầy Dao Quang thành là
sẽ biến càng mạnh hơn.
Lời phù văn sư này nói không còn ra vẻ kênh kiệu.
Trong thời gian này bọn họ thỉnh thoảng đi theo Vu Nhai học long văn,
dính dáng đôi chút đến phù văn. Bọn họ rất phục Vu Nhai, không hay biết
hắn cũng hấp thu tri thức từ họ.
Một nữ phù văn sư nói:
- Đúng vậy! Liễu Mị Nhi, nếu không cố gắng thì ngươi sẽ thua chúng ta,
hay ngươi không cần lo? Chỉ cần dùng sắc đẹp dụ dỗ Vu lão sư là xong?
Lời nói đại biểu tiếng lòng của nữ phù văn sư, tiếc rằng mặt mũi nàng không đẹp.
Liễu Mị Nhi như mèo bị đạp đuôi, tức giận quát:
- Nhảm nhí!
Một phù văn sư trẻ bình tĩnh nói:
- Tiếp tục đi.
Trừ Liễu Mị Nhi ra những người khác không hề bất mãn Vu Nhai. Các phù
văn sư là người điên, bình thường bọn họ rất kiêu ngạo nhưng khi gặp
người mạnh hơn mình thì sẽ khiêm tốn học tập.
Bọn họ cảm giác có lẽ không lâu sau ở một vài lĩnh vực họ sẽ vượt qua
lão sư của mình. Có ngày bọn họ sẽ toàn diện vượt qua lão sư hiện tại,
sau khi được Vu Nhai chỉ điểm khiến họ cực kỳ tự tin.
Lão sư của bọn họ không phải Vu Nhai mà giống như Liễu đại sư của Liễu Mị Nhi.
Liễu Mị Nhi bất đắc dĩ tiếp tục công việc, ít nhất không thể thua người khác, không, nàng phải vượt qua tên khốn kia.
Trong khi Vu Nhai đi du lịch thì phương bắc xa xôi, trong hầm băng thuọc về Thương Vực hành tỉnh, một lão bà bà chống gậy nói với một thiếu nữ:
- Tiểu Dạ, băng đạo của ngươi đã cảm ngộ thành thánh, để trao đổi đây là tình báo ngươi muốn.
Thiếu nữ vóc dáng nhỏ xinh, khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp. Ánh lửa trong hầm băng phản chiếu khuôn mặt thiếu nữ toát ra vẻ bí ẩn, trong cương cườn
có sự bướng bỉnh, đó là Vu Tiểu Dạ vốn nên ở trong Dương gia Kiếm vực
hành tỉnh.
Vu Tiểu Dạ vội giật lấy trang giấy trong tay lão bà bà, cẩn thận đọc từng chữ.
Biểu tình cương cường, bướng bỉnh bị hòa tan, Vu Tiểu Dạ rơi lệ.
Vu Tiểu Dạ ngẩng đầu nói:
- Băng bà bà, ta muốn đi du lịch trước thời gian.
Băng bà bà âm trầm hỏi:
- Ngươi muốn đi tìm biểu ca của mình?
- Không, ta biết biểu ca vẫn đang không ngừng biến mạnh, nếu ta muốn
đuổi theo bước chân của hắn thì phải mạnh hơn nữa. Lúc trước Băng bà bà
nói lữ hành có ích cho ta tiến bộ, nên ta muốn đi ngay.
Vu Tiểu Dạ kiên quyết nói:
- Đương nhiên ta cũng muốn gặp biểu ca, sẽ là ở trong công hội lữ giả.
Băng bà bà nói biểu ca của ta sớm được một vị chấp sự trong công hội lữ
giả nhìn trúng đúng không?
- Bây giờ còn thời gian, không cần nóng lòng . . .
Vu Tiểu Dạ bướng ỉnh nói:
- Nhưng ta cảm thấy ta đã không học được điều gì tại đây nữa, ta cảm ngộ thành thánh ba loại lực lượng băng, tuyết, kiếm rồi. Ta nghĩ nếu không
rời khỏi đây thì rất khó hiểu được lực lượng khác.
Băng bà bà lặng im, qua một lúc mở miệng nói:
- Được rồi, ngươi hãy cầm thứ này đi đi. Mỗi một tòa thành thị đều có
phân hội của công hội lữ giả, đến đó đăng ký một chuyến. Chờ khi đến lúc sẽ có người hướng dẫn ngươi.
- Đa tạ Băng bà bà.
Vu Tiểu Dạ cầm một khối ngọc bài kỳ lạ trắng trơn, kiên quyết bước ra
khỏi hầm băng đi hướng nam, chẳng chút lưu uyến. Băng bà bà rất tốt với
Vu Tiểu Dạ nhưng không có tình người, đặc biệt hại nàng đã lâu không
biết tin gì về biểu ca, hay không nhận được thư gì của phụ thân tức là
Vu gia chủ.
Điều này khiến Vu Tiểu Dạ cương cường thấy khó chịu, mục đích biến mạnh của nàng là rời khỏi đây.
Vu Tiểu Dạ đã làm được, ba loại quy tắc lực lượng thành thánh, tức là trình độ của nàng tương đương với Vu Nhai.
Khi Vu Tiểu Dạ rời khỏi Huyền Binh đế đô thực lực còn yếu, đến bây giờ
nàng vẫn không quá mạnh, về huyền khí mới là thiên binh sư tam đoạn. Thế nhưng Vu Tiểu Dạ cảm ngộ thành công ba loại quy tắc lực lượng, thiếu nữ nghịch thiên gì đây?
chỉ cần có đan dược tăng cảnh giới là Vu Tiểu Dạ sẽ đến đỉnh thiên binh sư ngay.
Tức là từ khi theo Băng bà bà thì Vu Tiểu Dạ không dùng đan dược gì,
nàng vận chuyển công pháp Băng bà bà đưa cho, tu luyện, cảm ngộ các loại lực lượng.
Vu Tiểu Dạ không hận Băng bà bà, bởi vì nếu không có Băng bà bà thì nàng không mạnh như hôm nay, nhưng nàng không tôn kính Băng bà bà.
Băng bà bà thầm cảm thán:
- Ài.
Băng bà bà biết nguồn suối lực lượng của thiếu nữ này chính là biểu ca
của nàng, thật không biết là tốt hay xấu. Biểu ca của Vu Tiểu Dạ rất lợi hại nhưng hơi lăng nhăng, tiếc rằng nàng chỉ hướng về biểu ca, bướng
bỉnh không nghe khuyên. Hoặc là giết ngay nam nhân lăng nhăng này?