Cái gì không cần chờ đám Lam Thương Tử công tử tới là có thể bắt được Bắc Đẩu hành tỉnh, tất cả thành trò cười. Bây giờ bọn họ phải tranh thủ giữ được mạng sống trước khi Lam Thương Tử công tử đến. Ba Cổ Duệ chi dân liếc nhau, có quyết định.
Trong phút chốc không khí yên lặng kỳ lạ.
Trong không trung, Vu Nhai, Thủy Tinh cưỡi ma thú hắc ám giằng co với năm nhân vật thánh giai của Cổ Duệ quân. Cách không xa, Lãnh Thu Dương, Bắc Đẩu lão viện trưởng đứng lơ lửng. Lãnh Thu Dương chưa đến thánh binh sư, gã miễn cưỡng bay trên trời nhưng tạm thời còn chịu được. Sự việc nói thì chậm nhưng xảy ra rất nhanh.
Tức là Lãnh Thu Dương không bay trên cao được bao lâu, nhưng gã có thể triệu hoán ma thú bay.
Cổ Duệ chi dân ở bên dưới vốn đang điên cuồng công thành lúc này hỗn loạn rối ren. Trong Cổ Duệ chi dân đa số là nhân loại bình thường, nhưng nếu đã tham gia vào Cổ Duệ chi dân thì không ai xem bọn họ là nhân loại bình thường. Có một số phản đồ càng đáng hận hơn Cổ Duệ chi dân.
Hắc Ma Cự Thiên Hống tấn công hả giận, bên dưới có mấy chục cái hố to bốc khói, tạm thời không rõ tình hình bên trong thế nào. Toàn Dao Quang thành ngây ngốc nhìn hoàn cảnh.
Trong khoảnh khắc yên lặng này, Vu Nhai mở miệng nói:
- Ngọc huynh, làm khán giả không phải tính cách của ngươi. Binh sĩ Dao Quang thành hơi rảnh, Ngọc huynh có nên khiến bọn họ hoạt động tay chân, thuận tiện kiếm chiến công không?
Vu Nhai liếc hướng gác chuông cao cao trong Dao Quang thành, trêu chọc hỏi Ngọc Vấn Hiền. Với thị lực hiện tại của Vu Nhai liếc sơ là thấy được hai người đứng trên gác chuông.
Ngọc Vấn Hiền ngẩn ra sau đó phản ứng lại, mặt ửng đỏ:
- Xin lỗi Vu thành chủ, Vu tướng quân, Vu tổ trưởng, ta hơi thất thố. Bây giờ sẽ chấp hành mệnh lệnh của tướng quân ngay, không lăng hạc . . .
Tuy mặt Ngọc Vấn Hiền đỏ hồng nhưng giọng điệu rất bình tĩnh, quân sư chính là quân sư, tu dưỡng thật tốt.
Ngọc Vấn Hiền lên tiếng:
- Các vị Dao Quang thành đã nhìn thấy chưa? Vu Nhai thành chủ đã trở về! Thành thị chúng ta bị các đại nhân viện binh Tiên Vực hành tỉnh đẩy ra làm mồi rốt cuộc được cứu! Bởi vì chúng ta có Vu Nhai thành chủ, trong truyền thuyết được hạng nhất thánh hội Huyền Thần điện, chiến thắng Mông thân vương!
Ngọc Vấn Hiền lớn tiếng hơn:
- Bây giờ dù là Dao Quang thành hay Bắc Đẩu, những ai tin tưởng truyền thuyết Vu Nhai hãy bốc cháy lên đi! Vu Nhai thành chủ đã dọn sạch siêu cao thủ phe địch cho chúng ta, không còn ai sẽ khiến chúng ta tuyệt vọng. Hiện tại là lúc chúng ta ra thành gặt hái, các ngươi vẫn còn hèn nhát sao?
Bình tĩnh? Bình tĩnh cái con khỉ! Mặt Ngọc Vấn Hiền càng đỏ hơn, giọng điệu kích động. Lời Ngọc Vấn Hiền nói khiến bốn phía yên lặng, mắt Vu Nhai lóe tia sáng. Viện binh đại nhân Tiên Vực hành tỉnh?
Vu Nhai cười khẽ, thật ra trước đó hắn đã suy đoán được, nhưng hắn cứ tưởng là đại nhân vật nào do Huyền Binh đế quốc phái xuống, thì ra là người Tiên Vực hành tỉnh.
- Theo ta ra thành! Bây giờ chúng ta là thợ săn, tất cả Cổ Duệ chi dân bên ngoài là con mồi của chúng ta! Phải rồi, khi chúng ta bắt con mồi có thể cùng chiến đấu với Vu Nhai thành chủ!
- Ha ha ha ha ha ha! Muốn trở thành một thành viên trong truyền thuyết không? Muốn trở thành anh hùng không? Muốn khiến Bắc Đẩu vùng lên không? Muốn nếm thử mùi vị giết Cổ Duệ chi dân không? Muốn giết phản đồ không?
- Nếu muốn thì cùng ta xung phong!
Ngọc Vấn Hiền bỗng rống to kèm theo tiếng cười không hợp hình tượng văn nhân, mấy câu hỏi cuối gã rống to bể giọng. Ngọc Vấn Hiền đứng trên gác chuông, định dụng chuông vang đinh đong làm công cụ khuếch đại âm thành.
- Xông lên!!!
Máu nóng bị cái bóng chết chóc ám ảnh khi nghe Ngọc Vấn Hiền hỏi mấy công thì sục sôi lên.
Đặc biệt là chiến đấu kề vai sát cánh với Vu Nhai, nói không chừng có thể viết vào truyền thuyết. Mới rồi Vu Nhai mạnh mẽ tấn công đã chứng minh thực lực của hắn, những lời nghi ngờ đều thành mây khói.
Vu Nhai chết? Vu Nhai mất tích? Vu Nhai hóa đá trước mặt cao thủ Cổ Duệ chi dân? Tất cả là nhảm nhí, ngươi không thấy Vu Nhai vừa giết người như thế nào sao?
Chắc chắn là Vu Nhai đi bắt con ma thú hắc ám cường đại kia nên mới mấdt thời gian như vậy. Trong khái niệm của nhiều người không phân biệt được thánh binh sư cao đoạn và sơ đoạn, nên không rõ ràng Hắc Ma Cự Thiên Hống và Vu Nhai chênh lệch thực lực lớn cỡ nào. Bọn họ chỉ biết Vu Nhai cưỡi trên ma thú hắc ám thì nghĩa là hắn đã thu phục được nó.
Nếu Vu Nhai biết suy nghĩ của bọn họ, hắn sẽ thầm nghĩ:
- Thì đúng là thu phục nhưng bị hạn chế thời gian.
Sau đó Vu Nhai sẽ tiếp tục ra oai, chờ khi nào không làm bộ làm tịch được nữa mới thôi. Hết cách, không phải ta không nhân hậu mà là sĩ khí quan trọng hơn.
Phân viện Dao Quang Bắc Đẩu cô nhi viện ở trong nội thành, tức là Dao Quang Vu thành bây giờ, không tính là phân viện gì. Lúc bắt đầu chiến tranh, Dạ Tình sợ đám Dạ a di gặp nguy hiểm nên dời toàn bộ Bắc Đẩu cô nhi viện vào Dao Quang Vu thành. Nên biết lúc trước Vu Nhai bày ra nhiều phù văn trong Dao Quang Vu thành, bây giờ có thể dùng nó.
Nhưng Dạ Tình đã sai, nàng không ngờ mục tiêu tấn công đầu tiên của Cổ Duệ chi dân là Dao Quang thành. Hết cách, nhưng không chỉ mình Dạ Tình nghĩ sai, lúc trước đã nói nhiều người đến Dao Quang thành lánh nạn, thế là bi kịch.
Đương nhiên bây giờ bọn họ trở thành một phần trong số chứng kiến truyền thuyết.
- Các ngươi là lừa đảo, đồ là gạt! Vu Nhai đại ca không tệ như các ngươi đã nói!
Đứa trẻ từng có mặt trong không gian bị phong tỏa tức giận nói:
- Chúng ta không gạt người, Vu Nhai đại ca thật sự không có sức đánh lại lão già kia. Tiểu Mỹ tỷ tỷ bị bọn họ bắt đi!
Con nít ngây thơ, thấy gì nói nấy, hơn hai tháng nay uy nghiêm của Vu Nhai bị tụt dốc cũng vì vậy.
- Các ngươi là đồ lừa đảo! Các ngươi không thấy biểu hiện vừa rồi của Vu Nhai đại ca sao?
- Chúng ta không lừa gạt, không tin thì các ngươi hay hỏi Dạ a di . . .
Mặt Dạ a di vặn vẹo. Làm sao đây? Nói nhóm con nít kia đã nói xạo sẽ làm vấy bẩn tâm hồn thuần khiết của chúng, còn nếu công nhận chúng nói đúng sẽ ảnh hưởng truyền thuyết Vu Nhai, đả kích sĩ khí.
Dạ a di không nghĩ ra đành dùng chiêu mắc tiểu.
- Ngày hôm qua Dạ a di uống nhiều nước nên bây giờ cần đi xì xì. Dạ a di đi trước.
Dạ a di chỉ vào phó viện trưởng bên cạnh mình, nói:
- Ngươi, đúng là ngươi, hãy giải thích cho bọn nhỏ đi.
Dạ a di nói xong bỏ chạy, lòng thầm xấu hổ:
- Chỉ một lần này, ta thật sự cần đi giải quyết.
Phó viện trưởng chửi thầm:
- Từ khi nào viện trưởng trở nên gian ác thế này?
Mặt ngoài phó viện trưởng mỉm cười xinh đẹp, ấm áp, nhờ thế mà óc nàng lóe tia sáng.
- Đương nhiên các ngươi không gạt người, lúc đó các ngươi bị lão già kia dùng ảo thuật lừa dối.