Vu Nhai tin tưởng có ngày
huyền binh của hắn đến thánh binh sư thì tuyệt đối không chỉ là mới vào
thánh binh sư, bây giờ hắn cảm ngộ sát ý đã vượt qua cảnh giới đó.
Vu Nhai đứng bên ép không gian bị Vu Thuấn phong ấn, hắn hành đại lễ. Vu Nhai suy nghĩ những ích lợi trong chuyến đi Mê Vụ sơn mạch ngoài ý muốn này, ngẫm lại cảm giác như ảo mộng.
Đầu tiên về thực lực thì Vu Nhai tiến bộ sát ý, đao đạo thành thánh,
tiến bộ các loại cảm ngộ, căn cơ không ngừng vững chắc hơn. Cuối cùng là phù văn, tức là một góc Huyền Binh Điển, được Khống tự quyết.
Mệnh hồng của Ma Liêm binh linh, Khắc Liệt Luân Tư, toái hồn rồng đều biến thành ngôi sao, các loại tuyệt kỹ càng cường đại.
Tuy Thí Thần Ma Nhẫn tạm chưa được mở gút nhưng Vu Nhai có được ích lợi
rất lớn trong chuyện này, học các tuyệt kỹ Thí Thần Tuyệt với Vu Thuấn,
kinh nghiệm chiến đấu nâng lên vài bậc.
Về huyền binh, trong tiểu thế giới binh linh Huyền Binh Điển có thêm một khoảnh đất, Vu Nhai đã sáng tạo ra tiểu thế giới binh linh trong Huyền
Binh Điển. Các huyền binh bản mệnh có một góc phù văn sửa chữa, giúp
tiến bộ.
Như lúc trước Thôn Thiên kiếm linh đã nói, bây giờ Vu Nhai đã sơ bộ dùng Tinh Linh thần nỗ viễn cổ, Đại Địa chi thuẫn được rồi. Linh Doanh hoàn
toàn chuyển thành linh thể, không còn hư ảo, Phong Doanh đang dạy nàng
nói chuyện.
Các mảnh nhỏ Tinh Linh thần nỗ viễn cổ đã gắn liền, vẫn mơ hồ thấy vết
nứt trên nó. thuẫn linh của Đại Địa chi thuẫn tuy lúc ngủ lúc tỉnh nhưng Đại Địa chi thuẫn lại tỏa sáng sức sống, tấm thuẫn không còn là mai
rùa bình thường.
Thôn Thiên kiếm cũng có thu hoạch nhưng Vu Nhai không biết là gì.
Cuối cùng là Thí Thần Ma Nhẫn. Sau khi Thí Thần binh linh nuốt Diệt Thần Ma Nhẫn thì được đến ích lợi không thể kể hết. Ít nhất tiểu thế giới
binh linh phóng to gấp mấy lần, được mấy chục con rối sát ý bình thường, hai con rối thánh giai.
Bên trên là thu hoạch trong tiểu thế giới binh linh của Diệt Thần Ma Nhẫn binh linh.
Trong Cổ Ma Đế thành, năm món quà Vu Thuấn ban cho gồm Ám Hắc Ma Vân
căn, vũ khí Cổ Ma Thí Thần quân, đế ấn, tinh huyết, mọi thứ trong không
gian giới chỉ.
Vu Nhai nghĩ đến thu hoạch trong chuyến đi là lòng hưng phấn:
- Không biết ta có nên đa tạ đại quản sự lão nhân Hắc Nguyệt thần tộc đã dịch chuyển không gian?
Vu Nhai khẽ thở dài:
- Ha, nếu không nhờ thân thể hắc chú của lão thì Ma Liêm binh linh sẽ
không thức tỉnh, nên cảm tạ. Có vẻ lão cũng muốn ta nhanh chóng giành
lại công chúa của bọn họ.
Vu Nhai cười nhạt khi nói câu cuối, không suy nghĩ nhiều thêm, lao ra từ mép không gian bị phong ấn.
Bóc một tiếng, không khí quanh người Vu Nhai vặn vẹo như vằn nước. Giây
lát sau hoàn cảnh quanh Vu Nhai thay đổi, biến thành đại sảnh trống
rỗng, một đại sảnh rất quen mắt.
Vu Nhai ngẩn ngơ:
- Chỗ . . . Chỗ này là Thí Thần ma điện?
Vu Nhai nhìn quanh quất, nơi này đúng là Thí Thần ma điện. Vị trí Vu
Nhai đứng là nơi Thí Thần Ma Nhẫn nằm rất nhiều năm. Lúc trước hắn bị
Thôn Thiên kiếm linh mang tới đây, sau đó có được Thí Thần Ma Nhẫn.
Khi đó Vu Nhai suýt nổi điên nhập ma trong đại sảnh này, suýt giết Thủy Tinh.
- Thì ra lối vào Cổ Ma Đế thành là ở đây.
Vu Nhai nhớ lại, cảm giác như gần ngay trước mắt. Vu Nhai không có thời
gian nhớ lại nhiều, hắn nhìn chỗ mình đang đứng. Nó khác với nơi khác,
khi Vu Nhai cầm Thí Thần Ma Nhẫn chợt phát hiện không gian mặt tường
trước mắt dao động mãnh liệt.
Vu Nhai cắt nhẹ, một lối ra xuất hiện. Vu Nhai có thể quay về Cổ Ma Đế thành ngay.
Vu Nhai cất Thí Thần Ma Nhẫn, bước ra đại sảnh thì bỗng nhiên một tiếng
cười càn rỡ vang lên trong đại điện chính giữa Thí Thần ma điện.
- Ha ha ha ha ha ha! Ta chờ xem ngươi còn trốn đi đâu được? Bên ngoài có ma thú hắc ám khủng bố, ngươi chỉ có thể ngoan ngoãn ở trong cung điện. Con thú hắc ám nhỏ của ngươi hiện đang nằm trong tay ta, ngươi trốn đi
đâu được?
Đại sảnh từng có Thí Thần Ma Nhẫn không phải chủ điện mà nằm ở tầng trên cùng Thí Thần ma điện, thanh âm từ phía dưới vọng lên. Vu Nhai cảm nhận được hơi thở của Thủy Tinh.
Mắt Vu Nhai lóe tia sáng, hắn như hồn ma lao hướng cầu thang xoắn ốc.
Không lâu sau Vu Nhai thấy tình hình chủ điện. Hắc Đạt Tư, Thủy Tinh
đứng đối diện nhau. Mắt Thủy Tinh vẫn cột băng vải, mặt trắng bệch nhưng không bị thương. Bản mệnh thủy tinh thể tỏa ánh sáng trắng chói lòa
trước mặt Vu Nhai, xung quanh có dấu vết chiến đấu. Hai người còn đang
giằng co.
Hắc Đạt Tư cười to càn gỡ, trong tay cầm một con thú nhỏ màu đen ủ rũ, đó là Tiểu Hắc.
Như Hắc Đạt Tư nói, Tiểu Hắc bị gã bắt. Thủy Tinh trừ chiến đấu ra không có lựa chọn thứ hai, nếu không có Tiểu Hắc thì dù nàng có là thánh binh sư cũng không chạy thoát được. Lúc trước Đan Đạo Hùng không có Tiểu Hắc thì không đột phá nổi vòng vây ma thú hắc ám khủng bố chạy đến Thí Thần ma điện, thậm chí là bị thương. Hơn nữa sao Thủy Tinh có thể bỏ lại
Tiểu Hắc?
- Ha ha ha ha ha ha! Không ngờ bế quan ở đây hơn mười ngày, không đợi
được kiến nam mà thấy kiến nữ nhà ngươi, đúng là đạp phá thiết hài vô
mịch xử.
Hắc Đạt Tư cười âm hiểm:
- Ngươi còn đến ngay lúc ta vừa sát ý thành thánh, nếu ta chưa thành
thánh thì khó bắt được con thú nhỏ này. Đúng là trời đều giúp ta.
Như Hắc Đạt Tư nói, lúc trước gã cảm ứng Cổ Duệ chi dân buông xuống
nhưng không rời đi mà tu luyện trong Thí Thần ma điện. Mười mấy ngày qua đi, cộng với hoàn cảnh hắc ám giúp Hắc Đạt Tư cảm ngộ sát ý thành
thánh.
Lúc này Thủy Tinh tìm kiếm Vu Nhai hơi thấm mệt, đi vào Thí Thần ma điện nghỉ ngơi.
Mỗi khi Thủy Tinh tìm Vu Nhai đi ngang qua Thí Thần ma điện sẽ ghé vào
xem, mong chờ hắn có ở bên trong, thuận tiện nghỉ ngơi một chút.
Trước khi Thủy Tinh đi vào Thí Thần ma điện đã bị Hắc Đạt Tư phát hiện,
gã biết con thú nhỏ màu đen nghịch thiên nên ra tay bất ngờ bắt giữ Tiểu Hắc. Tiếp theo là va chạm, chiến đấu liên miên, cuối cùng ra tình huống này.
Thủy Tinh, Hắc Đạt Tư tuy cùng là thánh giai nhưng nàng yếu hơn gã đã sát ý thành thánh một chút.
Không thấy Thủy Tinh đáp lời, Hắc Đạt Tư tự nói:
- Ài, ai bảo ta là thần? Thần luôn được ưu tiên hơn là đám nhân loại bình thường như con kiến.
Hắc Đạt Tư cười nhẹ nhàng, dâm tà nói:
- Con kiến nam của ngươi đều là rác rưởi mọi mặt, nhưng ngươi thì mặt
mũi không tệ, đủ tiêu chuẩn cho ta sủng ái. Ở nơi quái quy này đã lâu
không đụng vào nữ nhân, thèm chết. Bây giờ ta nhân danh thần ra lệnh cho ngươi cởi đồ ngay, và cấdt huyền binh đi. Hãyn goan noãn lại đây hầu hạ ta, vậy thì ta sẽ cho ngươi sống lâu một chút . . .
Hắc Đạt Tư mở miệng nói:
- A không, đại quản sự không cho ngươi chết, hình như ngươi có đôi Lưu
Tinh Đồng gì đó. Rồi rồi, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời sau này ta
sẽ cầu tình với đại quản sự, cho ngươi bướt chịu đau khổ, thế nào?