Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 3 - Chương 8: Tô Lão Tuyền (2)

Vân Tranh giờ đã hiểu cái thói xấu mạnh miệng của Tô Thức từ đâu mà ra, là do di truyền của cha nó chứ đâu, vì không giữ nổi cái mồm, nói năng tùy tiện cho nên cả đời Tô Thức mới sống thê thảm.

Hai người mới gặp nhau lần đầu, vậy mà đã nghe được chủ trương chính trị của ông ta, ông phất cờ ủng hộ Lão Phạm như vậy, mà nay Lão Phạm biếm quan đi Đặng Châu, cả bè đảng người mất chức, người đi đầy, tan nát hết cả. Ông chẳng phải quan viên, Trương Phương Bình có phụ tá như ông đúng là bất hạnh.

Vân Tranh bất giác nhích người tránh đi một chút, vì Lão Tô bây giờ cứ làm một ngụm rượu là chửi Chương Đắc Tượng và Cổ Xương Triều một câu, hai người đó là ai, là thứ gian nịnh hẹp hỏi nổi tiếng, nhưng người ta giờ là tể tướng.

Tô Tuân chửi cực kỳ thống khoái, Vân Tranh đành sai người lấy bút mực, nghĩ một lúc viết bài ( Linh Ô Phú) mà Mai Nghiêu Thần viết để khuyên nhủ Phạm Trọng Yêm, viết xong đặt lên bàn, ông ta đã nằm lăn quay ra vẫn cứ chửi không ngớt, y đau đầu lắm, tuổi bằng ngần này sao tính khí càng lúc càng nóng.

Vân Tranh cáo từ về nhà, Trình phu nhân tiễn khách đi rồi, tới đại sảnh thấy trượng phu đã say ngất ngưởng, sai người đưa về phòng, cầm tờ giấy lên đọc, gấp cẩn thận cho vài ống tay áo, rồi cầm bút viết một phong thư, sai phó nhân mang tới Vân gia.

Lục Khinh Doanh đã về nhà trước, khi nàng và Trình phu nhân ở hậu viện trò chuyện đã biết Vân Nhị được Tô Tuân thu nhận rồi, còn hai nam nhân giao phong thế nào thì nàng không quản, chú ý hết cả lên Lam Lam, vì Vân Nhị cứ nói tới Lam Lam là vẻ mặt rất quỷ dị.

Vì sao, chẳng lẽ phu quân và Lam Lam có chuyện gì không thể tiết lộ ra ngoài? Có điều nàng không lên tiếng hỏi, dù có thì sao nào, nàng thừa tự tin vào bản thân, huống hồ còn là chính thê của Vân Tranh.

Vân Tranh về nhà sắc mặt rất khó coi, Lục Khinh Doanh đi tới hỏi: - Phu quân, chẳng lẽ xuất sư bất lợi sao?

- Vốn không có tranh đấu thì lấy đâu ra thắng bại, chẳng qua trước đó ta suy nghĩ quá đơn giản, hôm nay mới biết rằng Tô Tuân là người tính cách vô cùng kịch liệt cực đoan, quật cường tới sợ, khó chấp nhận nhất là phương pháp làm việc của ông ta, không thích sách lược mềm dẻo, chỉ thích quang minh chính đại, làm lớn làm mạnh, người như thế chỉ chuốc họa vào thân, tới lúc đó chúng ta nên giúp không? Ta chép bài Linh Ô Phú cho ông ta, mong ông ta ngậm miệng lại dạy bảo con cháu.


Lục Khinh Doanh cũng uể oải ngồi xuống cạnh Vân Tranh: - Trình phu nhân là người rất có chủ kiến, hay mời bà ấy nói với Tô tiên sinh, trong đất Thục cũng đang thanh trừ lão thần Khánh Lịch, Trương Phương Bình tới đây là tín hiệu rất rõ ràng, nhưng lý ra mà nói Tô tiên sinh và Trương Phương Bình dù thế nào cũng phải cùng một lập trường mới phải, sao điều phu quân nói lại khác như thế?

Vân Tranh nghĩ tới Khánh Lịch biên xá do Trương Phương Bình biên soạn, trong đó đề xuất ra hơn ba mươi tội tử hình mới, có cảm giác đây là người vô cùng hà khắc, một người như thế tới Thành Đô hiền hòa này, chẳng biết ra sao: - Học vấn càng cao càng có tư duy độc lập, càng sinh ra nhiều suy nghĩ lạ, nên mới có câu con người hồ đồ từ khi biết chữ. Tô tiên sinh giờ chìm đắm trong thế giới lý tưởng của mình, thế cũng tốt, nếu ai ai cũng giống nhau thì vô vị lắm. Hoàng đế tối tăm, quan viên hồ đồ, thương cổ tinh minh, bách tính đơn thuần thêm vào cường đạo tinh minh mới tạo nên thế giới sống động.

Vân Tranh tựa hồ không muốn nói nhiều, qua loa vài câu rồi chuyển đề tài khác, phu thê đang tâm tình thì Lão Liêu đi vào đưa thư Trình phu nhân gửi tới, Vân Tranh đọc thư xong cười khổ đưa cho Lục Khinh Doanh.

Trong thư Trịnh phu nhân kể, khi huyện lệnh Mi Sơn dắt trâu đi xuân canh, do béo tốt nên vấp ngã, Tô Tuân liền viết một bài thơ chế nhạo, nói huyện lệnh còn giống trâu hơn cả trâu, kết quả làm huyện lệnh thành trò cười ở huyện, người ta trả thù làm khó liên hồi, tuy lần này nói là nhận lời mời của Trương Phương Bình, thực chất cũng là tránh họa.

Lục Khinh Doanh đọc thư xong cũng cười khổ, đúng là họa từ miệng mà ra: - Phu quân, vị Tô tiên sinh này hình như chẳng chịu rút kinh nghiệm, nói vậy chàng hối hận về chuyện của tiểu thúc?

- Ta cũng lo tiểu thúc nếu thành người giống Tô tiên sinh thì hỏng, ài, xưa nay cuồng sĩ đều cô độc, không được người đời lý giải và cảm thông, lại không chịu hòa mình vào dòng đời, cuối cùng bị nhấn chìm, dù tài hoa tới mấy cũng không có kết cục tốt.

Lục Khinh Doanh đi ra cửa sổ, nhìn Vân Nhị đang giới thiệu Vân Tam cho huynh đệ Tô gia: - Vân gia ta chỉ cần một người thâm trầm thôi, nếu có cả hai thì ai dám tới nhà, người ta lại tưởng là điện diêm la.

Vân Tranh cười phá lên, đi tới hôn chụt lên má Lục Khinh Doanh, khoan khoái đi tới thư phòng đọc sách, lão bà nói đúng, Vân Nhị thiện lương một chút là được, có cuồng ngạo cũng chả sao, nó còn có một đại ca chống lưng sửa sai giúp cơ mà.

Trình phu nhân là nữ tử thành thật, đem chuyện riêng trong nhà nói ra, là muốn Vân Tranh có cơ hội lựa chọn lại, một khi quan hệ sư đồ xác lập, Vân gia và Tô gia thành một, quan hệ sư đồ là một trong ba mối quan hệ trọng yếu nhất trong đời, dưới tình huống bình thường không thể chia cắt, thi thoảng có một hai kẻ khi sư diệt tổ, thường bị sử sách và dân gian miêu tả thối hơn nước cống.


Nhìn thấy Tô Thức đã thích rồi, cái đầu tròn tròn rất trung hậu, Tô Triệt thì thanh tú, ăn nói nhỏ nhẹ như con gái, thấy rắn bò qua là hét lên nhảy vào lòng Tô Cảnh Tiên.

Người Thục mà sợ rắn trông nhà thì thật vô lý, ở thôn quê chuột phá hoại nghiêm trọng, nếu không có rắn trông nhà, quần áo lương thực sẽ gặp tai ương, thời này nuôi mèo vẫn là chuyện xa xỉ, chỉ nhà phú quý mới nuôi một hai con.

Thành Đô không khí ẩm ướt, mặt trời chiếu cả ngày, hơi nước bốc lên thành mây, rồi ngưng kết thành nước, tí ta tí tách rơi xuống.

Lam Lam đang cùng Lục Khinh Doanh và Tịch Nhục thương lượng chuyện tơ tằm, sau khi tham quan phòng tằm của Tịch Nhục, Lam Lam hâm mộ lắm, một công việc dễ dàng nuôi sống mình lại còn dư dả, đúng là có thể làm thử, nhưng nghĩ tới mình cô độc một thân một mình, ánh mắt trở nên ảm đạm.

- Không được rồi, ta chỉ có một mình, ngay cả nha hoàn cũng không có, không làm được.

- Cũng phải, nếu không có thiếu gia giúp, muội cũng không thể làm được, hay tỷ kiếm một quản gia, giống Liêu thúc ấy, trong nhà chỉ cần có một người như vậy lo liệu là đủ.

Lục Khinh Doanh lắc đầu: - Tịch Nhục, ngươi tưởng quản gia như Liêu thúc dễ kiếm lắm à? Bao nhiêu đại tộc muốn bồi dưỡng được quản gia hợp cách phải tốn mấy đời, phu quân nhà chúng ta may mắn gặp được Liêu thúc, Lam Lam không có thời gian cũng như cơ hội, nói cho cùng chỉ có một mình.

- Đại thiếu gia cũng chỉ có một mình thôi, lúc từ trong núi cõng Nhị thiếu gia đi ra, trên người không có một đồng, còn nhờ lão tộc trưởng thu nhận, hàng xóm giúp đỡ mới có miếng ăn, giờ mới hai năm, trong nhà đã trở nên giàu có ... Chỉ cần chịu khó làm việc, sẽ mau chóng giàu lên thôi.

Sự tự tin lẫn hùng tâm tráng chí của Tịch Nhục được tạo thành dưới sự bao bọc của Vân Tranh, nàng chẳng phải lo gì, cứ vùi đầu làm việc là được, những vấn đề khác Vân Tranh xử lý ổn thỏa, muốn đất có đất, muốn tằm có tằm, đến giá tơ thấp, Vân Tranh cũng hỗ trợ, tất nhiên đánh đâu thắng đó.

Lam Lam cười cười trừ, nàng thích sự chất phác của Tịch Nhục.

Lục Khinh Doanh nhìn Lam Lam vóc dáng tha thướt yểu điệu, suy nghĩ, không rõ Lam Lam và phu quân là sao, như thế tốt nhất là nên đặt Lam Lam dưới vành mắt của mình, cười tủm tỉm kiến nghị: - Thực ra có cách hay, Lam Lam có thể tới đây giúp Tịch Nhục, thợ sắp tới mà Tịch Nhục là đứa hồ đồ, dính tới c huyện sổ sách là làm be bét cả, lập xưởng tơ lụa sao có thể thiếu sổ sách..