Trí Tuệ Đại Tống

Quyển 3 - Chương 14: Bí kỹ của Lữ gia

Tô Cảnh Tiên nghe vậy mới không xấu hổ nữa, song ngạc nhiên hỏi: - Chẳng lẽ trí tuệ Tiểu Việt khác người thường?

- Không phải thế, vì học thức của nó khá tạp, tầm mắt rộng, điểm này Tiểu Thức và Tiểu Triệt đều không bì được, nên đề thi này không kiểm tra được trình độ thật sự của Vân Nhị.

Tô Cảnh Tiên không phục, hai đứa đệ đệ của nó đều cực kỳ thông tuệ, Vân Nhị còn ít tuổi, lấy đâu ra tầm mắt rộng.

- Đợi xem kết quả là biết.

Thành Đô vào mùa hè nóng hầm hập, mặt trời mọc sớm, lặn lại muộn, lão tiên sinh lại đóng kín cửa sổ thế kia, bên trong thư phòng hẳn ngột ngạt lắm, một ông già, ba đứa bé, làm sao chịu nổi.

Vân Tranh gọi nha hoàn tới, bảo đưa vào thư phòng ít nước ô mai ướp đá, còn mình kiếm chỗ bóng râm gió mát, kéo ghế tựa ra nằm xuống, phe phẩy quạt đợi kết quả. Tô Cảnh Tiên không thích Vân Tranh lắm, ngồi ở tường thấp của hoa viên cách y một quãng xa, mắt thì luôn nhìn ra cửa, sở dĩ hắn chịu đựng tới Vân gia là vì muốn được nhìn Lam Lam vài cái mà thôi.

Gần đây Lam Lam thường xuyên tới Vân gia, có khi còn ở lại qua đêm nữa, hắn vừa lo vừa nhớ.

Tuổi mới lớn luôn nhiều phiền não, là thầy giáo, Vân Tranh hiểu quá rõ điều này, bất kể tình yêu hay là tình dục với bọn chúng đều luôn khao khát, mà Đại Tống thì không bao giờ thiếu tranh sách miêu tả ái tình mỹ lệ, Vân Tranh phát hiện Tô Cảnh Tiên thích nhất là mấy cuốn sách miêu tả chuyện kỳ lạ nơi thôn dã và tình cảm nam nữ.

Chuyện miêu tả tự do yêu đương như ( Hồng Phất dạ bôn), hay ướt át như ( Lục Châu trụy lâu), thì ngay hàng sách Hoán Hoa Khê cũng có, ( Danh kỹ Tiết Đào truyện) miêu tả rất nhiều cảnh ân ái, chuyện dâm uế như ( Phòng trung thuật) càng nhiều như lông trâu, phàm là đại hộ nhân gia, trong hộp trang sức của những khuê nữ đều có một cuốn xuân cung đồ, Lục Khinh Doanh cũng có, toàn xem trộm sau lưng y, rình bắt nàng mấy lần mà không được.


Trừ những cái đó còn vô số bút ký miêu tả sơn tinh quỷ quái, Vân Tranh thích đọc tạp thư hơn sách chính thống, nếu biết chắt lọc kiến thức thì luôn tìm được điều người khác không ngờ, có điều văn nhân đa phẩn bỉ ổi, luôn tưởng tượng mấy chuyện yêu nhau với hồ ly, yêu nhau với ốc, thế quái nào mà nghĩ tới mấy chuyện đó chứ, không hiểu nổi, đi hỏi Lục Khinh Doanh thì bị nàng mắng là hạ lưu, thế là đè nghiến nàng ra làm trò hạ lưu luôn.

Nhìn sang Tô Cảnh Tiên, tên này mắt thất thần, mặt hồng hồng, chắc là đang chìm vào ảo tưởng của mình, không biết mơ tới hồ ly hay là ốc?

Trời chiều ngả bóng, đám Lục Khinh Doanh vẫn còn bận rộn ở xưởng, Vân gia rất kỳ quái, nam nhân ở nhà ngủ khoèo, nữ nhân ra ngoài làm việc, kiếm tiền nuôi gia đình toàn là của việc nữ nhân, Lam Lam cũng tham gia vào đó, rất vui vẻ, chẳng biết Lục Khinh Doanh có trả tiền công cho nàng không, Vân Tranh thì đã nhờ Hoa Nương tìm cho Lam Lam một thị nữ để bớt lẻ loi, người này sẽ đi theo Lam Lam cả đời, cho nên cần lựa chọn kỹ càng.

Ba đứa bé đột nhiên lao ra khỏi thư phòng, dưới sự giám thị của lão tiên sinh vội vàng vào nhà xí, rồi lại mồ hôi mồ kê nhễ nhại trở về, lão tiên sinh cũng chỉ mặc áo trong, quạt trong tay hoạt động rất chăm chỉ.

Đã sắp hai canh giờ rồi, không biết còn bao lâu nữa mới làm bài xong, Tô Cảnh Tiên thì ngủ say tít, dãi dớt ròng ròng, không quấy rầy mộng đẹp của người khác, Vân Tranh mở cửa sau ra ngoài, vừa nghe thấy có người rao bán hoa quả.

Nhìn một cái thở dài, cho dù là đi do thám cũng phải bỏ công sức chút chứ, ai lại đem toàn bộ hoa quả ở Thành Đô chất hết lên xe lừa thế kia. - Này bán dưa, để hết hoa quả lại đây, tới phía trước tìm quản gia lấy tiền. Vân Tranh muốn mua hết hoa quả của hắn, xem hắn có cớ gì ở lỳ trước cửa Vân gia nữa:

Hàn Lâm đã từ bỏ tìm kiếm hậu nhân Mạnh Sưởng rồi, bọn họ lại tự tìm tới nơi, cứ quanh quẩn ở Vân gia, thế nào cũng bị Hàn Lâm theo đuôi tới Cửu Khúc Khê, nếu không tới thì chẳng có việc gì, giờ thì hay rồi, mình không tiết lộ bí mật, nếu gia nhân nhà ông tự bại lộ hành tung thì đừng trách Vân gia, việc mình làm thì tự mình gánh lấy.

Người bán hoa quả không đồng ý, ngu hết biết, người ta không hỏi giá đã mua hết hàng, vậy mà không bán, không biết có phải sống cách biệt với đời quá lâu thành đần độn hết rồi không?

- Về nói với Mạnh lão, bảo ông ấy yên tâm, Vân gia không định đem chỗ ông ấy ẩn thân nói với người ngoài đâu, nhưng hai ngày qua ngươi đã dẫn người ngoài vào rồi, may mà được ta khuyên giải, không giết các ngươi nữa, cho nên các ngươi an toàn rồi, sống cho tốt, không cần quá cẩn thận thế này, sớm muộn gì cũng bị phát hiện. Vân Tranh thấy tên bán dưa sờ tay vào hông, lùi ngay lại: - Đừng hòng nghĩ tới chuyện giết người bịt miệng, ngươi rút vũ khí ra cũng là lúc ngươi bỏ mạng đấy, đã có hai cái cung nhắm vào ngươi rồi, bảo Mạnh lão đầu, khi nào rảnh tới Vân gia làm khách, yên tâm ta không cho thuốc vào trà đâu.


Tên bán hoa quả mắt gườm gườm bước tới thăm dò, hắn không tin có cung, nhưng vừa nhúc nhích một mũi tên cắm phập xuống sát bên cạnh, hắn giật mình tung người ra sau.

Thương Hổ từ trên cây nhảy xuống, chẳng nói chẳng rằng, tóm cổ tên bán hoa quả, vừa đấm vừa đá đến khi hắn nhũn như bún ném xuống cái mương trước cửa, sau đó cười ha hả đẩy nguyên cái xe vào nhà.

- Vân Đại, giết quách đi cho xong, vừa rồi hắn định giết ngươi thật đấy, trong mắt hắn toàn sát khí. Thương Nhĩ cũng xuất hiện:

Vân Tranh gục đầu xuống, thôn dân thuần phác ngày nào, đi với mình một thời gian, đã thành ác ôn giết người không ghê tay, thật không biết phải nói gì: - Nhĩ thúc, nhà ta bây giờ không giết người nữa, hôm kia tộc trưởng gia gia gửi thư tới nói rõ ràng rồi, thúc nếu có cơ hội thì lập công dựng nghiệp, không có thì coi như ra ngoài mở mang kiến thức, tuyệt đối đừng gây họa, lần trước cháu gây chuyện, làm liên lụy tới cả Cửu thúc rồi, giờ chúng ta nên nhịn chút thì hơn.

Thương lão không cho đám bà nương hài tử tới Thành Đô, nói căn cơ của họ ở đó, không dời bỏ, trong thư cũng kể chuyện Thương Cửu bị một lão đạo tra tấn, truy hỏi lai lịch của Vân Tranh, may mà không sao, nhưng cũng phải nằm tĩnh dưỡng nửa tháng, căn dặn Vân Tranh phải cẩn thận.

Sau khi biết tin này huynh đệ Thương Báo lập tức lên đường về trại, huynh đệ họ do lão tộc trưởng cưu mang từ nhỏ, tình cảm cực kỳ sâu nặng, sợ có kẻ tiếp tục gây bất lợi nên trở về, dù sao bọn họ cũng không quen cuộc sống đô thị lắm.

Thế nên thời gian này tâm trạng Thương Nhĩ rất không tốt, chép miệng nói: - Có tám chục mẫu ruộng mà tới mười sáu người làm, có mấy việc chứ, chỗ săn bắn cũng không có, mọi người ngứa ngáy lắm rồi.

Một lúc sau thì Tô Tuân tới, ông ta được phó dịch Vân gia báo tin hai vị tiểu thiếu gia được Bành Lễ tiên sinh kiểm tra, đợi mãi không thấy tin, nên tự đến xem thế nào.

Vân Tranh mời Tô Tuân ngồi xuống ghế, định đi gọi Tô Cảnh Tiên dậy, nhưng Tô Tuân xua tay: - Để nó ngủ đi, thằng bé này sức khỏe kém, ngủ giúp nó chống lại cái nóng mùa hè.

Có người cha thế này đúng là phúc không nhỏ, Vân Tranh rót cho Tô Tuân chén trà mát: - Bành Lễ tiên sinh lấy bí kỹ bất truyền của Lữ gia ở kinh thành muốn đánh giá ba đứa bé, chỉ là không ngờ lại lâu như vậy, sợ ba đứa bé chịu không nổi, tiên sinh cũng có tuổi rồi, ài...

Tô Tuân thất kinh đặt cốc trà xuống, đứng bật dậy: - Ngươi nói Bành Lễ tiên sinh dùng Tiểu Nhi Kinh để kiểm tra Vân Việt, Tô Thức và Tô Triệt.

Vân Tranh lắc đầu: - Vãn sinh không biết Tiểu nhi kinh là cái gì, tiên sinh nói đó là bí kỹ bất truyền của Lữ gia, thậm chí không cho cả vãn sinh và Cảnh Tiên biết.